Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Y Nhân

Tiểu thuyết gốc · 1070 chữ

Rất nhanh, sắc trời đã ngả tối, quán trọ nằm ở nơi hẻo lánh nên cũng ít người qua lại, vì thế, ở bên dưới quán trọ chỉ có Dực Phàm, Minh Ca, Liễu Diệp và ba nam nhân ngồi ăn cơm tại bàn đối diện.

Minh Ca theo thói quen cứ liên tục gắp đồ ăn cho Dực Phàm, gắp đến nỗi bát hắn biến thành một ngọn núi nhỏ vẫn chưa chịu dừng lại. Dực Phàm nhìn bát cơm của mình, khóe môi có chút giật giật.

Liễu Diệp nhìn một màn diễn ra, trong lòng xẹt qua cái gì đó, nàng đặt đũa xuống, mỉm cười: "Đông Phong sư huynh, không biết vị cô nương này là ?"

Minh Ca nghe được, ngẩng đầu lên: "Phong ca ca chưa giới thiệu tôi với cô sao ?" Liễu Diệp khẽ lắc đầu. Minh Ca đặt bát, cười tít mắt: "Ta là phu nhân của huynh ấy"

Dực Phàm: "..."

Hắn ho khan một cái, liếc mắt trừng nữ tử áo đỏ, giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Đây là sư muội ta"

"Sư muội...nhưng mà, năm đó.." - Liễu Diệp nhướng mày, có chút kì quái hỏi lại

"10 năm trước, khi ta rời đi, đã gặp một vụ cướp trong rừng" - Dực Phàm đặt đũa xuống, nhẹ giọng nói - "Ta đã cứu muội ấy."

"Thì ra là vậy"

Chợt đôi mắt sâu thẳm của hắn khẽ nheo lại, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, bàn tay to lớn của hắn nắm lấy cổ tay Lưu Ly ở dưới gầm bàn, giọng nói lạnh băng vang lên: "Liễu cô nương, cô nên rời đi rồi"

Liễu Diệp mỉm cười: "Đông Phong sư huynh sao cứ muốn đuổi ta đi vậy, nếu có nguy hiểm thì đã có huynh bảo vệ ta rồi, ta có gì phải sợ chứ ?"

Hàng lông mày Dực Phàm thoáng nhíu lại, hắn cất giọng lành lạnh: "Ta sợ sẽ không bảo đảm được an toàn cho cô. Vì thế, Liễu cô nương, sao cứ phải đặt bản thân vào nguy hiểm chứ ?"

Lời Dực Phàm vừa dứt, từ bên ngoài, năm hắc y nhân xuất hiện, trong nháy mắt đã phong tỏa quán trọ lại, Dực Phàm rũ mắt, nắm lấy cổ tay Minh Ca chặt hơn, giọng nói trầm thấp: "Muội bảo vệ Liễu cô nương, đề phòng bất trắc."

Diệp Minh Ca gật đầu, liếc mắt nhìn tên cầm đầu, lại nhìn xuống lệnh bài đeo bên hông hắn, mấp máy môi: "Phong ca, là Thủ lĩnh quân tinh nhuệ Minh giáo"

Tên cầm đầu nhìn quanh quán trọ, giọng nói lạnh băng vang lên: "Lạc vương gia, nếu ngài không ra, đừng trách chúng tôi động thủ với người vô tội. Chỉ cần ngài chịu xuất hiện, chúng tôi sẽ bỏ qua cho những người ở đây. Ngài cũng biết, Thiếu chủ không phải người không nói lý lẽ"

Một lát sau, vẫn không có động tĩnh gì. Tên cầm đầu cười lạnh, vung một kiếm lên kề sát cổ một người đàn ông đối diện Dực Phàm, chỉ thấy một tia máu đỏ bắn ra, người kia ngã xuống.

"Lạc vương gia, ngài thật sự muốn để những người vô tội này hi sinh sao ?" - Giọng của tên cầm đầu một lần nữa vang lên, ánh mắt hắn ta đảo quanh, dừng trên người Liễu Diệp nói bằng giọng cợt nhả - "Nữ nhân này cũng rất đẹp..."

Ánh mắt lạnh lẽo của Dực Phàm liếc qua, nhìn thẳng vào mắt hắn ta. Tên cầm đầu đột nhiên có cảm giác chột dạ, hoảng sợ tránh đi.

Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Thiết Vô Thần, tìm bản vương có chuyện gì ?"

Dực Phàm ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói, đây là lần đầu hắn thấy Lạc vương, ngoài dự đoán của Dực Phàm, Lạc vương là một mỹ nam tử rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi tuổi, không giống một vương gia quyền uy, một quân sư đắc lực của nhà vua mà hắn thường nghe được, theo hắn, Lạc vương chắc cũng phải năm mươi...

"Cũng không có gì. Chỉ là, thiếu chủ của chúng tôi muốn mượn Lạc vương về chơi đùa một chút"

Dực Phàm: "...." Quên mất, thiếu chủ Minh giáo có sở thích biến thái với mỹ nam tử...

"Hồ náo" - Cận vệ của Lạc vương quát lên, ngay lập tức rút kiếm lao về phía tên cầm đầu.

Tiếng kiếm va vào nhau "leng keng", Dực Phàm thong thả uống nước, ngồi một bên xem kịch hay. Một lát sau, Thiết Vô Thần rơi vào thế hạ phong, bị cận vệ của Lạc vương nhanh chóng áp chế. Mấy hắc y nhân còn lại đã thủ thế sẵn sàng muốn xông lên.

"A Cửu" - Giọng nói lạnh nhạt của Lạc vương vang lên - "Tha cho hắn"

Cận vệ thu hồi kiếm, Thiết Vô Thần khó nhọc đứng dậy, cười lạnh: "Lũ ngu xuẩn. Rút"

Dực Phàm nhìn bọn chúng đi khỏi, cũng đứng dậy rời đi, hắn bắt gặp ánh mắt Lạc vương nhìn mình, khóe môi khẽ giương lên một nụ cười vô cảm, hắn kéo tay Minh Ca, quay đầu nhìn Liễu Diệp: "Cáo từ"

"Huynh muốn đi đâu vậy ?" - Liễu Diệp hỏi - "Cho ta theo với được không ?"

"Liễu cô nương, đi theo ta rất nguy hiểm" - Dực Phàm bất đắc dĩ nói

"Huynh muốn bỏ ta lại một mình sao ?" - Liễu Diệp thở dài - "Đừng quên ta đã cứu huynh đấy, huynh phải báo đáp ta chứ"

Đáy mắt Dực Phàm xẹt qua một tia bối rối: "Liễu cô nương, ta sẽ báo đáp cô nhưng..."

"Ta mặc kệ, huynh phải cho ta theo cùng" - Liễu Diệp cười - "Hơn nữa, ta biết y thuật, có thể giúp đỡ huynh"

Hắn thở dài: "Không được. Hay là như vậy, ba ngày sau chúng ta gặp nhau ở Thanh Ô Trấn, được chứ ?"

"Cũng được" - Liễu Diệp cân nhắc một hồi rồi đồng ý

Nghe thấy tiếng chân của hắc y nhân đã đi xa, Dực Phàm nhanh chóng bám theo, Diệp Minh Ca cũng vọt đi theo sau. Liễu Diệp nhìn bóng lưng nữ tử áo đỏ bên cạnh nam tử áo đen, trên gương mặt diễm lệ thoáng qua một tia khó chịu.

Bạn đang đọc Tình Yêu Của Ma Quân sáng tác bởi demokun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi demokun
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.