Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám Sát

Tiểu thuyết gốc · 1217 chữ

Dực Phàm bám theo bọn chúng đến sườn núi, chỉ nhìn thấy người nọ xoay một viên đá, sườn núi tưởng chừng như không có gì thoáng rung chuyển, một mật thật được mở ra.

Dực Phàm cùng Minh Ca đứng trên cây, chờ bọn chúng đi vào, thiếu nữ từ trong áo lấy ra ám khí, phóng thẳng vào người hai tên gác cổng. Dực Phàm nhíu mày, nhanh như chớp chặn lại ám khí, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt: "Ngu ngốc."

"Huynh có ý gì ?" - Gương mặt thiếu nữ xinh đẹp thoáng vặn vẹo, cô nhéo mạnh Dực Phàm một cái, gằn giọng

Dực Phàm âm thầm hít một ngụm khí lạnh vì đau, nhưng trên mặt không biểu lộ gì, hắn tóm chặt lấy tay cô, chỉ lên phía trên đỉnh núi. Minh Ca căng mắt ra nhìn, sau khi thấy khoảng hơn chục tên hắc y nhân đứng trên đó thì vỗ trán một cái:

-Huynh thông cảm tí, tuổi già mắt kém.

Dực Phàm:"..."

Hắn thấp giọng nói: "Trong đám người đó có 2 tên, người duy nhất mặc y phục trắng kia, là Diêu Liễm, ả ta là sư muội cùng cha khác mẹ của Ám La, còn tên mặc áo đen cầm sáo trúc kia, là sư đệ của Thiết Vô Thần, chính là tên áo đen vừa đến ám sát Lạc vương. Muội phải cẩn thận hai người này. Thực ra, Ám La thua kém hai tên này rất nhiều, ngoài cái chức thiếu chủ ra thì hắn chẳng là cái gì cả."

"Đợi đã, muội có chuyện muốn hỏi ?" - Lưu Ly gãi đầu gãi tai nhìn hắn

"Muội hỏi đi"

"Ám La là ai ?"

Dực Phàm thở dài một tiếng, nhéo nhéo mi tâm: "Thiếu chủ Minh giáo, mục tiêu lần này"

Sau một hồi bàn luận, hai người không một tiếng động đi lên đỉnh núi. Minh Ca nhanh chóng hạ gục những tên hắc y nhân canh gác ở góc khuất, trong nháy mắt chỉ còn lại nữ tử bạch y và nam tử cầm sáo trúc cùng năm hắc y nhân đứng ở nơi trọng yếu.

Dực Phàm ngăn sư muội manh động đang có ý muốn xông lên lại, lấy từ trong túi ra một viên đan dược màu xanh, giọng nhàn nhạt: "Uống vào, cẩn thận với kiếm của Diêu Liễm"

Lưu Ly uống viên đan dược, gật đầu nhẹ một cái rồi biến mất.

Dực Phàm cúi đầu dắt cái túi lại vào bên hông, vừa ngẩng đầu lên đã thấy nữ tử áo đỏ nào đó lén lút phóng kiếm từ phía sau lưng Diêu Liễm. Trên mặt nàng mang mặt nạ đen, ánh mắt không giống nổi sự hưng phấn.

Dực Phàm: "...."

Không ngoài dự đoán của hắn, tiếng "keng" giữa hai thanh kiếm va vào nhau vang lên, kiếm khí tỏa ra xung quanh. Nam tử cầm sáo trúc liếc qua nhìn Minh Ca và Diêu Liễm, không nói gì quay người đi, nghiêm túc đứng gác vị trí của mình.

Quả nhiên, sau vài chiêu, Minh Ca đã rơi vào thế hạ phong. Dực Phàm thoáng nhìn qua, trong nháy mắt ám khí từ trong tay phóng ra, va chạm mạnh với kiếm của Diêu Liễm đang nhằm ngực Lưu Ly đâm tới.

"Xem ra, đêm nay có đến 2 con chuột" - Nam tử cầm sáo trúc cười lạnh, ngồi một chỗ xem kịch vui

Dực Phàm chắn trước mặt Minh Ca, trên mặt hắn lúc này mang một chiếc mặt nạ màu bạc, ánh mắt lạnh lẽo tột cùng. Nụ cười trên mặt nam tử sáo trúc cứng đờ lại, hắn nhíu mày nói: "Là Quỷ Nhân. Diêu Liễm, đừng khinh suất"

Diêu Liễm nghe xong cái tên kia, thân thể đang lao lên cũng khựng lại, nhíu mày nhìn hai người phía đối diện. Một lát sau, ả ta cười lạnh: "Quỷ Nhân thì sao chứ ? Cũng chỉ là một con chuột nhắt thôi"

Đoạn, ả ta lao lên, kiếm khí tỏa ra lực đạo vô cùng mạnh, bụi bay mù mịt. Nam tử sáo trúc kinh ngạc nhìn Diêu Liễm, lạnh giọng: "Ngu xuẩn"

Dực Phàm đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt lạnh nhạt hoàn toàn không để ả ta vào mắt, hắn nắm chặt tay Lưu Ly, kéo cô sát vào lưng mình. Bụi tan, thân ảnh Diêu Liễm nhanh như lưỡi dao từ phía sau phóng tới, đâm thẳng về hướng hai người. Dực Phàm nắm chặt chuôi kiếm, thân ảnh quỷ dị biến mất trong màn đêm. Diêu Liễm kinh hoàng nhìn một màn vừa diễn ra, vội vã nhìn quanh. Nam tử sáo trúc khẽ nhíu mày, một lát sau hoảng sợ vung sáo, lực đạo mạnh mẽ đánh bật Diêu Liễm ra xa. Lúc này, thân ảnh Dực Phàm hiện ra, vẫn đứng nguyên chỗ cũ, tựa như hắn chưa bao giờ rời khỏi, chỉ khác một điều, nữ tử vừa nãy đứng cùng hắn đã mất tăm hơi.

Diêu Liễm gào lên với nam tử sáo trúc: "Ngươi làm gì vậy ?"

Nam tử nắm chặt sáo trúc trong tay, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, mới vừa rồi, hắn vận công, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh Dực Phàm như một tia sét nồng đậm sát khí từ trên không phóng xuống, chỉ thiếu chút nữa...lưỡi kiếm lạnh lẽo khi sẽ chém thẳng vào người Diêu Liễm.

Nam tử nắm chặt sáo, đưa lên môi thổi một khúc nhạc...

Khúc nhạc vừa vang lên, trong đầu Dực Phàm liền cảm thấy ong ong, hơi choáng váng, tuy nhiên trên mặt hắn không một biểu cảm, vẫn lạnh lẽo khiến người ta không khỏi rùng mình. Hắn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt băng lãnh nhìn thẳng vào nam tử sáo trúc. Diêu Liễm từ phía sau lén lút tiến lại gần, trên tay là đoản kiếm tẩm độc.

Dực Phàm vận nội lực, khiến bản thân tỉnh táo hơn. Lúc này, một tiếng thét vang lên, nam tử sáo trúc ngã xuống, khóe miệng trào ra dòng máu đỏ tươi, thanh kiếm trong tay Dực Phàm vung lên, thân ảnh biến mất, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diêu Liễm, một kiếm đâm thẳng vào tim ả, tất cả chỉ trong một cái chớp mắt...

Dực Phàm lau máu trên lưỡi kiếm, lạnh lùng nhìn nam tử sáo trúc đang giãy dụa dưới đất, thống khổ vô cùng. Nam tử túm lấy tà áo hắn, gân xanh nổi đầy trán, ú ớ cầu xin.

Dực Phàm cười lạnh, cúi xuống, cười lạnh nhìn hắn ta.

"Cứu...a...cứu...." - Thanh âm ú ớ từ cổ họng nam tử phát ra, hắn túm chặt tà áo Dực Phàm, thống khổ van xin, chân tay đã co quắp lại.

"Giết chết Ám La" - Dực Phàm lạnh giọng bóp lấy cổ hắn, hơi dùng sức, tựa như có thể bẻ gãy ngay lập tức - "Ngươi làm được không ?"

Nam tử hoảng sợ gật đầu, hai mắt trợn ngược, độc tính trong người khiến mặt hắn tím tái lại.

Dực Phàm lúc này mới lôi từ trong túi ra một chiếc bình nhỏ, lấy một viên đan dược màu trắng đưa cho hắn nuốt.

Bạn đang đọc Tình Yêu Của Ma Quân sáng tác bởi demokun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi demokun
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.