Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuân Dược

Tiểu thuyết gốc · 2400 chữ

Thanh Ô Trấn là nơi nhộn nhịp, buôn bán qua lại của rất nhiều thương nhân nằm ở phía Nam giáp với Kinh thành, nổi tiếng nhất ở đó là Tử Hoa Lầu, hai tầng phía dưới của Tử Hoa Lầu là thanh lâu mà mọi nam nhân đều thường xuyên lui tới, tầng phía trên là nơi trà đạo, thưởng văn, võ, tầng trên cùng là nơi qua lại của những tên có chức có quyền, quan lại,... rượu hoa anh đào của Tử Hoa Lầu cũng là thứ rượu nổi tiếng mà người khắp kinh thành đều muốn nếm thử một lần.

"Đông Phong sư huynh, huynh đến rồi sao ?" - Nữ tử đoan trang ngồi bên bàn trà, giọng nói nhẹ nhàng vang lên, đôi môi anh đào khẽ cong lên, ánh mắt thoáng qua một tia vui vẻ

Dực Phàm ngồi xuống đối diện nữ tử, Minh Ca cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, gật đầu qua loa chào Liễu Diệp rồi gắp đồ ăn trên bàn:

-Phong ca, muội thật sự đói sắp ngất rồi, đêm qua đúng là mệt mỏi, huynh cũng khỏe thật đấy!

Liễu Diệp: "..."

Dực Phàm: "..." Lời này có chút không phù hợp lắm thì phải ?

"Hai người có lẽ đã rất vất vả mới giải quyết được đám sát thủ đêm qua. " - Liễu Diệp khẽ mỉm cười phá vỡ bầu không khí ngượng ngập, gắp đồ ăn cho Dực Phàm - "Hai người cứ dùng bữa tự nhiên."

Dực Phàm quan sát Liễu Diệp một lát, không nhanh không chậm mở miệng:

-Liễu cô nương, ơn cứu mạng mười năm trước, tôi đã nói sẽ trả cho cô.

Vừa nói, hắn vừa lấy ra một chiếc còi đặt lên trên bàn: "Chiếc còi này có thể triệu tập được đội trưởng của đội sát thủ Đường môn, đội sát thủ này là do ta tự mình huấn luyện gần mười năm nay, có thể giúp đỡ cũng như bảo vệ cô khỏi nguy hiểm."

"Phong ca" - Minh Ca kinh ngạc nhìn Dực Phàm, phải biết Đường môn chính là cánh tay đắc lực của hắn, một Đường môn có thể san bằng cả một đội quân chỉ trong quãng thời gian ngắn, kỹ năng không thua kém gì ám vệ hay Cấm vệ quân của triều đình, cứ thế mà cho cô gái lạ mặt này.

Liễu Diệp đẩy lại chiếc còi cho hắn, hơi mỉm cười: "Ta không cần thứ này, Đông Phong, ta muốn đi cùng huynh"

Ánh mắt Dực Phàm khẽ động, hắn thu lại chiếc còi, khẽ cau mày: "Tại sao?"

"Đông Phong sư huynh, trước khi gia gia ta qua đời, đã nói cho ta vị trí cất giấu bảo vật gia truyền của nhà ta, là Ngọc Nhập Sinh."

"Ngọc Nhập Sinh..." - Dực Phàm thoáng qua một chút ngạc nhiên - "Là thứ có thể chữa được mọi bệnh tật, có thể khiến người ta sống lâu trăm tuổi như lời đồn sao ?"

"Đúng vậy. Rất nhiều người muốn chiếm lấy nó, nhưng chỉ có ta mới biết cách vượt qua các cơ quan mật thất để lấy viên ngọc, vì thế, Đông Phong sư huynh, ta muốn huynh bảo vệ ta" - Liễu Diệp nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói

"Cô không sợ sau khi lấy được viên ngọc, ta sẽ giết cô rồi cướp lấy nó sao ?" - Dực Phàm khẽ cười, đôi mắt hẹp dài nhìn nữ tử

"Chết dưới tay huynh còn hơn chết dưới tay lũ người độc ác ngoài kia" - Liễu Diệp mỉm cười đáp lại hắn - "Huống hồ, huynh là người như vậy sao ?"

Dực Phàm mím môi, hắn trầm ngâm một lát: "Ta sẽ bảo vệ cô"

.....................................................................................................................................................................................

Sau khi dùng bữa xong xuôi, ba người rời khỏi Tử Hoa Lầu, tìm một khách điếm nghỉ chân.

Dực Phàm ngồi yên tĩnh trong phòng, nhắm mắt nghỉ ngơi, tranh thủ tu luyện lại một chút công pháp của mình. Lưu Ly rất muốn ở chung phòng với hắn nhưng đã bị hắn không thương tiếc hất về phòng, sư muội này, thật khiến người ta không thể bình tĩnh.

/Cốc cốc/

Tiếng gõ cửa vang lên, hắn từ từ mở mắt, giọng nói trầm thấp vang lên: "Ai vậy ?"

"Ta mang nước lên cho công tử."

"Vào đi!"

Người bước vào là một cô gái phục vụ bên trong khách điếm, cô ta đặt nước lên trên bàn, rồi rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Dực Phàm cũng nghỉ ngơi, bước tới uống một ngụm nước, suy nghĩ một chút về Ngọc Nhập Sinh, rất nhiều người trên giang hồ này muốn sở hữu viên ngọc đó, hắn cũng không tin vào cái thứ gọi là trường sinh bất tử sống lâu trăm tuổi, nhưng quả thật viên ngọc này sẽ gây ra rất nhiều nguy hiểm đối với Liễu Diệp.

Đột nhiên hắn cảm thấy toàn thân nhói lên như bị kim đâm, đầu óc quay cuồng. "Không ổn" - Dực Phàm nhìn cốc nước mình vừa uống.

Hắn vội quay lại giường, vận nội lực nhưng cơn đau càng lúc càng xâm chiếm lấy hắn khiến hắn tê liệt, lần này hắn đã sơ suất rồi...

"Đây không phải độc, chết tiệt, thứ quái quỷ gì..." - Dực Phàm ngã vật xuống giường, toàn thân hắn đau nhức, nóng rực lên - "Không phải xuân dược!" Nếu là xuân dược, hắn chỉ cần sử dụng một chút thủ thuật, ép cho bản thân tỉnh táo, hoàn toàn không thành vấn đề gì, hắn có thể làm vậy, vì ở trong Thiên Cửu tháp, khi trước đã có vài vị sư tỷ hạ dược hắn rồi...

Cơn đau của cơ thể đã qua đi, giờ cả người hắn nóng rực, đôi mắt ánh lên sắc đỏ, hai tay nắm thành quyền, nổi đầy gân xanh.

"A, cuối cùng cũng có tác dụng" - Một giọng nói đắc ý vang lên ở phía sau hắn, cánh tay thon dài trắng nõn ôm lấy cơ thể đang giãy dụa của Dực Phàm - "Thiếu quân, ta sẽ giải thoát cho ngài"

Dực Phàm nhìn phía sau, nữ tử có gương mặt yêu kiều dán sát vào người hắn, mà từ đầu, hắn vốn dĩ không hề cảm nhận được sự tồn tại của nữ tử này, đôi mắt xanh biếc của nữ tử nhìn hắn, khóe môi đỏ mọng câu lên một đường cong mị hoặc:

-Thiếu quân, ngài đang rất khó chịu đúng không ?

Đầu óc Dực Phàm đã mơ hồ, hắn vùng ra khỏi vòng tay của nữ tử, đè cô ta xuống giường, đôi mắt hẹp dài giờ đã đỏ ngầu, hai tay hắn nằm chặt lấy tay cô ta.

"Thiếu quân, đừng chần chờ nữa..." - Thanh âm nữ tử càng trở nên yêu kiều, đôi mắt cô ta si mê nhìn nam nhân giờ không khác gì một dã thú đang đói khát

Cô ta đã cho hắn uống thứ xuân dược do cô ta điều chế, thứ này còn giúp cô ta hấp thụ linh khí trong người hắn tốt hơn, tuy hiện giờ hắn ta vẫn chỉ là một con người, tu vi bên trong chưa được thức tỉnh, nhưng cô ta đã tìm ra cách hấp thu linh khí của hắn, song tu với nhi tử của Ma vương, có thể giúp thực lực cô ta tăng lên chóng mặt.

Đột nhiên một lực đạo mạnh mẽ hất văng cô ta xuống giường, từ khóe môi Dực Phàm chảy ra dòng máu đỏ tươi, mùi tanh tràn ngập trong khoang miệng hắn khiến hắn thanh tỉnh lại một chút.

"Chết tiệt!" - Nữ tử cắn răng đứng dậy, muốn tiến tới bên cạnh hắn, nàng ta tự xé vạt áo mình ra, để lộ bờ ngực căng tròn đằng sau lớp y phục mỏng - "Thiếu quân..."

Nhưng còn chưa chạm vào Dực Phàm, một cơn gió chấn động quét qua người nàng ta, trong giây lát người đã không thấy đâu.

Dực Phàm cau mày nhìn một màn vừa diễn ra, đó là thứ gì vậy...nhưng cơ thể hắn ngày càng nóng, đầu óc không ngừng quay vòng.

"Đông Phong ca ca, mở cửa cho muội" - Minh Ca gõ cửa bên ngoài, cơn gió vừa rồi chỉ để lại tiếng động nhỏ nhưng cô cũng có thể nghe thấy, hơn nữa vừa rồi khi đi gần tới đây, cô còn cảm nhận được hơi thở của người khác trong phòng, mặc dù rất nhẹ nhàng, nhưng giờ hơi thở đó đã biến mất, nghĩ tới việc Dực Phàm ở đây với nữ nhân nào khác là thấy không yên tâm, Diệp Minh Ca liền đập cửa gọi hắn.

Cô không thấy hắn ra mở cửa, liền tự mở cửa đi vào.

"Ra ngoài" - Giọng nói khàn đặc của Dực Phàm khó nhọc vang lên.

"Phong ca" - Minh Ca vội chạy đến bên cạnh hắn, cuống cuồng đỡ hắn lên - "Phong ca, huynh sao vậy ?"

"Ra ngoài" - Dực Phàm đẩy cô ra, hắn sợ nếu hắn hoàn toàn mất lí trí, sẽ làm ra những chuyện điên cuồng với cô mất.

"Ta không ra, Phong ca, người huynh nóng quá" - Thiếu nữ vội đỡ hắn lên giường, lo lắng nói

Hơi thở thiếu nữ phả vào gò má hắn, rất gần, Dực Phàm gần như không còn chút lí trí, hắn kéo thiếu nữ nằm áp lên người mình. Bị kéo bất ngờ, cả người cô ngã xuống, nằm dán lên trên người hắn, cô nghe được tim hắn đang đập loạn lên từng hồi.

"Phong ca, huynh sao vậy ?" - Diệp Minh Ca cũng đã ý thức được tình trạng của hắn không đúng - "Không, không phải, huynh bị con nhóc áo trắng kia hạ xuân dược sao ?"

"Minh Ca" - Giọng nói khàn khàn của hắn lại vang lên - "Muội ra ngoài đi, ta sắp không nhịn được nữa rồi!"

"Vậy huynh làm đi" - Cô bình tĩnh nhìn hắn, khóe môi còn câu lên nụ cười - "Phong ca, đây là ta đang giúp huynh đấy nhé."

"Đừng náo" - Nói vậy, nhưng cánh tay hắn hoàn toàn ôm chặt lấy nữ tử áo đỏ, y phục đỏ chói mắt đối lập hoàn toàn với bạch y của hắn, hơi thở của hắn ngày càng gấp gáp.

Hắn trở mình, áp thiếu nữ xuống giường, ánh mắt đỏ rực, đôi môi ấm nóng phủ lên đôi môi mềm mịn của thiếu nữ, điên cuồng cắn nuốt, hắn gặm nhấm đôi môi cô không rời, đẩy lưỡi vào bên trong hút hết không khí bên trong cô. Một tay Dực Phàm ôm lấy eo thiếu nữ, một tay đặt sau gáy cô, hắn muốn chiếm lấy đôi môi kia, cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ.

Diệp Minh Ca túm chặt tà áo hắn, cả người đã bủn rủn mất hết sức lực, Đông Phong ca ca của cô...cũng hung bạo quá rồi đó, cô sắp không thở nổi rồi.

"Ưm.." - Thiếu nữ yếu ớt đẩy hắn ra, hai tay chống lên ngực hắn. Dực Phàm đã mất hết lí trí, giờ phút này, hắn hoàn toàn không muốn buông tha cho đôi môi anh đào mềm mại kia.

Từng lớp y phục rơi vương vãi trên mặt đất, thân thể cường tráng của hắn ôm lấy thân thể mảnh mai trắng như ngọc kia, hắn hôn dọc theo cổ cô, xuống đến vai còn cắn nhẹ một phát.

"Phong ca..." - Thiếu nữ yếu ớt nắm lấy tay hắn, hơi thở trở nên loạn nhịp

Hắn thô bạo nâng đùi cô lên, không một chút nhẹ nhàng, hoàn toàn xâm nhập vào trong cơ thể thiếu nữ, bình thường đánh nhau chém giết có bị thương cũng không đau, giờ phút này Diệp Minh Ca thật sự cảm thấy đau đến kêu cha gọi mẹ...

"Phong...Phong ca...đừng...dừng lại..." - Cô túm chặt lấy ga giường, trong mắt đã tràn ngập nước, nam nhân trước mặt giờ giống như một dã thú, hoàn toàn không để ý tới cô...

Dực Phàm ôm thân thể ngọc ngà kia lên, dụi đầu vào hõm cổ cô, hàm răng không yên phận gặm nhắm dọc theo cổ cô, xuống đến bờ ngực căng tròn mềm mịn kia, bên dưới vẫn mạnh mẽ đưa đẩy.

"Phong ca...đau...huynh...a...huynh...ưm...đau...dừng lại..." - Cô bấu chặt lấy vai hắn, cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi...cô không muốn Đông Phong như vậy, hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của cô, dù là tại xuân dược, cô cũng không muốn...

"Phong ca, muội đau" - Thiếu nữ run rẩy vuốt ve gương mặt đỏ bừng của hắn, giọng nói non nớt một lần nữa vang lên...

Động tác của Dực Phàm thoáng dừng lại, hắn mất một lúc mới mở miệng, giọng nói trầm khàn: "Ca nhi..."

Trong lòng Diệp Minh Ca thoáng qua một tia ấm áp, đây là lần đầu tiên hắn gọi cô như vậy.

Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, rời khỏi cơ thể cô, nhìn đôi mắt ầng ậc nước, hắn không kìm lòng được mà đưa ngón tay thon dài lên lau nước mắt cho cô...

Dực Phàm cúi xuống, khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn, nhẹ nhàng, chậm rãi, năm ngón tay hắn đan chặt vào tay thiếu nữ.

"Xin lỗi..." - Hắn vùi đầu vào hõm cổ cô, nhẹ nhàng nói

Dực Phàm một lần nữa nâng đùi cô lên, đưa thứ to lớn nóng rực kia vào bên trong, Diệp Minh Ca ôm lấy cổ hắn, đôi môi đỏ hồng bật ra những tiếng kêu rên mê muội, đôi mắt to tròn nhắm nghiền lại.

"Ca nhi..." - Dực Phàm liên tục gọi tên cô, giọng nói nhẹ nhàng như nước - "Ca nhi..."

Hắn hôn xuống bờ ngực căng mềm của cô, đầu lưỡi nóng bỏng của nam nhân khiến Diệp Minh Ca cả người đều run lên, nắm chặt lấy tay hắn. Dực Phàm lùa tay vào mái tóc đen của cô, để lại trên người cô đầy những dấu vết hoan ái mê muội.

Ánh trăng bên ngoài mờ ảo hắt vào phòng, hai người quấn quýt triền miên nhau, thân thể như muốn khảm nhập vào nhau, trong căn phòng nhỏ vang lên những tiếng kêu ngượng ngùng, hai thân ảnh cứ vậy mà đan xen vào nhau,...

Bạn đang đọc Tình Yêu Của Ma Quân sáng tác bởi demokun

Truyện Tình Yêu Của Ma Quân tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi demokun
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.