Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm hiểu ta

Phiên bản Dịch · 6083 chữ

Vô số nét bút ngoằn nghèo trên đơn đặt hàng bằng giấy cói tạo lên tên từng loại hàng hóa.

Hermes vừa viết vừa tranh thủ đẩy mạnh tiêu thụ: "Mười vò rượu nho từ Praenetus, tặng kèm một hũ cá chuồn ướp lạnh. Về phần tinh dầu thì có loại hương hoa và hương thảo đều thu được từ tế đàn của Aphrodite - là vật phẩm ưu thích của các thiếu nữ hiện giờ đấy."

*(Praenetus: hoặc Prainetos, Prinetos hoặc Prinetus là một thị trấn của Bithynia cổ đại. Nó là một địa điểm rất cổ xưa, hiếm có để được hình dung, vì nó chỉ được đề cập bởi các nhà văn rất muộn. Có nguồn tin nói rằng nó đã bị phá hủy bởi một trận động đất.

Bithynia: là một vương quốc độc lập từ thế kỷ thứ 4 trước Công nguyên. Bithynia được để lại thừa kế cho Cộng hòa La Mã vào năm 74 trước Công nguyên, và trở nên thống nhất với vùng Pontus thành tỉnh Bithynia et Pontus. Nó trở thành vùng biên giới với Đế chế Seljuk vào thế kỷ 13, và cuối cùng bị người Thổ Nhĩ Kỳ Ottoman chinh phục từ năm 1325 đến năm 1333.)*

Trước khi tổ chức lễ kết hôn, rất nhiều thiếu nữ có truyền thống dâng vật phẩm mình âu yếm nhất cho Thần linh bảo quản, thứ mà vị Nữ Thần Tình Yêu và Sắc Đẹp kia nhận được nhiều nhất chính là búp bê và nước hoa tinh dầu, cho nên Hermers thấy không có vấn đề gì khi đẩy mạnh tiêu thụ nước hoa cho người thiếu nữ bí ẩn kia cả.

Hermes dừng bút hỏi: "Xác định không cần ốc biển nhuộm màu vải sao? Thuốc nhuộm chế tác từ thực vật lên màu không đủ sáng rõ đâu, đặc biệt là màu tím sẽ bị phai màu đấy."

(Công dân Phoenicia cổ đại ở Lebanon là những người đã sản xuất ra thuốc nhuộm tím từ những con ốc biển, một loài ốc gai. Cụ thể hơn, tại hai thành phố biển cổ xưa Sidon và Tyre (ngày nay thuộc Địa Trung Hải), người dân phải cực nhọc mới có thể làm ra được được thứ thuốc nhuộm tím quý hiếm. Họ sẽ lấy chất nhầy từ một loài ốc biển ngày nay được gọi là Bolinus brandaris, và nó cực kỳ hiếm đến mức nó có giá trị bằng vàng. Để thu hoạch nó, những người thợ làm thuốc nhuộm phải làm nứt vỏ ốc, chiết xuất chất nhầy tạo ra màu tím và phơi nó dưới ánh sáng mặt trời trong một khoảng thời gian chính xác. Phải mất tới 250.000 loài nhuyễn thể mới tạo ra được một ounce thuốc nhuộm có thể sử dụng được, nhưng kết quả là màu tím này có độ bền cao, không bị phai khi nhuộm cho quần áo, và rất bắt sáng, và đương nhiên chỉ những người dòng dõi hoàng gia mới có thể sử dụng nổi nó.)

"Không cần, thuốc nhuộm có nguồn gốc từ thực vật sẽ mang theo mùi hương sảng khoái mà những vị Thần yêu nhất, trong khi đó thuốc nhuộm từ sò ốc sẽ mang theo phần lớn oán niệm của chúng nó cho nên không thích hợp mặc lên người." Charon chầm chậm nói, sau đó hắn gõ gõ mái chèo dài lên đuôi thuyền, bảo nô lệ xuống thuyền vận chuyển bình đất đáy nhọn và bình gốm lớn cạnh chân Hermes.

Tất cả bình đáy nhọn và bình gốm đều được bọc trong một lớp lá cây xanh biếc, lực lượng ăn mòn tại Địa Phủ không thể xâm nhập qua tầng sự sống phòng hộ này trong thời gian ngắn được, nó có thể bảo quản độ tươi mới cho rượu và thực phẩm, không đến mức khiến chúng hóa thành vật kịch độc.

Những nô lệ với làn da ngăm hoặc đỏ nâu bước xuống thuyền, nhìn gần mới nhận ra họ chỉ được tạo ra từ đường vẽ mỏng như trang giấy, họ lưu loát dùng lưới thắt nâng hàng hóa, hai người một tổ dùng gậy gỗ xuyên qua mắt lưới gánh lên vai rồi vận chuyển lên thuyền.

Đôi giày có cánh dưới chân Hermes vù vù vẫy cánh giúp hắn bay lên cao, tránh chạm phải những nô lệ giấy đi ra từ cung điện của Hades kia, sau đó tiếp tục cúi đầu ghi ghi chép chép.

"Được rồi, năm mươi vò thuốc nhuộm từ thực vật, cộng thêm hai mươi vò thuốc nhuộm từ khoáng thạch. Vài xấp vải từ nước ngoài còn cần nhuộm màu nữa, có cần dụng cụ thêu không?"

"Trong cung điện có phòng thêu, còn cần thêm lông dê, da trâu, cũng cần cả sợi đay và chỉ từ lông dê cho phòng dệt, sẽ có nô lệ phụ trách dệt."

Thuốc màu sẽ được dùng để "sinh" ra nô lệ, nhưng thuốc màu trong một khoảng thời gian rất dài rất dài trước đây đều được dùng rất tiết kiệm, chưa từng xảy ra tình trạng khan hiếm do tiêu xài quá tay như bây giờ.

Hốc mắt trống rỗng của Charon nhìn về hướng cung điện như hiện như ẩn giữa lớp sương mù hắc ám dày đặc, hình như ở hướng đó dần dần xuất hiện ánh sáng.

Ánh sáng xuất hiện ở giữa cung điện sau đó như dòng nước chảy xuôi tràn lan khắp nơi bao trùm lên tòa cung điện hiu quạnh như con sông khô cạn đã lâu.

Sau đó từng căn phòng phức tạp, xa hoa đều nhanh chóng được thắp sáng.

Trước đây cho dù Nữ Thần Bình Minh kéo cỗ xe ngựa hừng đông chạy khắp núi đồi trên mặt đất, thanh âm hí dài từ đàn ngựa lửa của Helios cũng xuất hiện sau ánh rạng đông thì nơi Địa Phủ này vẫn tĩnh lặng không một tia sáng như đêm tối.

Nhưng bây giờ những nô lệ "sinh" ra dưới lòng bàn tay của người thống trị Địa Phủ kia lại lanh lẹ đổi dầu cho từng ngọn đèn đồng, lau chùi từng hàng trụ trên hành lanh, đóng cửa sổ lớn ngăn cản gió lạnh ẩm ướt, sửa sang bài trí của từng phòng, chà lau từng bức bích họa u ám trên vách tường.

Nhà xưởng cũng theo đó đi vào sản xuất, mở rộng khung cửa nghênh đón ca làm sáng sớm.

Đã lâu, đã lâu lắm rồi không còn cảnh tượng náo nhiệt sáng ngời như thế ...

Charon quay đầu nói: "Mua thêm một số bình dầu thông và dầu ô-liu nữa."

Hermes vui vẻ xoay vòng giữa không trung: "Thành giao! Ta sẽ tặng kèm thêm một số gỗ cây hòe để ngươi sửa sang thân thuyền."

Charon: "Phải là gỗ cây Tuyết Tùng."

Bởi vì vài lần giao dịch gần đây toàn đơn hàng lớn nên Hermes không keo kiệt nữa, lập tức đặt bút viết. Sau đó hắn làm như thuận miệng hỏi: "Đúng rồi! Hades đã bắt đầu chuẩn bị vật phẩm để kết hôn chưa? Ta sẽ nhân tiện thông báo cho cha mẹ của cô dâu một tiếng, tên của nàng dâu mới là gì nào ..."

Charon khom người nhặt mái chèo vỗ vỗ lên mặt nước sông, một lần nữa đẩy những u hồn trồi đầu lên về đáy sông, hắn không trả lời câu hỏi của Hermes mà chỉ thúc giục:

"Nhanh lên, nếu còn dám lười biếng thì nhảy xuống sông đi."

Những nô lệ vừa nghe thấy câu thúc giục của hắn liền tăng nhanh động tác khiêng phô mai, mật ong, lúa mạch, thực phẩm lên thuyền.

Charon không nói chuyện nữa, dùng mái chèo đẩy u hồn, thuyền lướt trên xương trắng chậm rãi vận chuyển hàng hóa khuất dần trong màn sương dày đặc.

Hermes cũng không thấy ngại, phất tay lớn tiếng nói: "Charon, nhớ chở hàng hóa xong thì lái thuyền về nhá, hôm nay có khá nhiều vong linh đến từ Abydos đấy."

(Abydos: là một thành phố cổ ở Tiểu Á thuộc Hoa Kỳ và Tây Á , nay là tỉnh Canakkale thuộc Thổ Nhĩ Kỳ. Cái tên Abydos lần đầu tiên được nhắc đến trong văn học trong "Danh mục các con tàu" trong sử thi " Iliad " của Homer.)

Đợi cho đến khi chiếc thuyền u minh ấy hoàn toàn biến mất giữa dòng sông, Hermes mới phiêu phù trên không cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó ở bờ sông.

Hắn như một chú ong mật vàng cần mẫn chăm chỉ, khi thì bay bên này, khi thì lượn bên kia nhưng không tìm thấy đóa hoa nào bên bờ sông cả.

Hermes buồn bực khoang tay chống cằm, lẩm bầm lầm bầu giữa không trung: "Tất cả hoa đều biến mất cả."

Vốn hắn muốn mang một ít về Olympus, hỏi cha nhìn xem là Thần lực của nữ Thần nào.

Nhưng nếu là Thần ... thì vì sao cần thực phẩm của loài người?

Hermes thu dọn đồ đạc một chút rồi lấy ra quyền trượng đầu rắn bay lên trên, hắn dự định đi tuần tra tình hình các tín đồ của mình, thuận tiện phân phó đơn hàng mới nhận cho cấp dưới chuẩn bị nhân lúc trời còn sáng.

Nhưng hắn đột nhiên dừng lại khi bay đến lối ra. Hình như ở dưới đầm lầy hắc ám kia có một thứ gì đó màu xanh nhạt, hắn vội vàng cúi đầu nhìn chằm chằm phiến lá cây bị lớp nước bùn che khuất.

Hermes kéo lá, kéo ra được gốc hạt giống của hoa thủy tiên, hắn đưa lên mũi ngửi, là mùi hương quen thuộc từ hơi thở của thực vật trên mặt đất, không có dấu hiệu của Thần lực đặc trưng nào.

Vậy thì ai đã khiến vùng đất này nở hoa?

Hermes nâng hoa thủy tiên trong lòng bàn tay, lập tức quay người bay lên mặt đất, phải đi hỏi cha Zeus mới được.

——

Hôm nay tiếp tục là một ngày làm việc năng suất nữa, Hades làm việc còn cô thì ngồi ngẩn người.

Ánh lửa hình như hơi sáng rồi.

Persephone dụi dụi mắt, hình như lửa còn sáng hơn cả ngày hôm qua thì phải, cô nhìn thấy có thêm vài chiếc đèn dầu trên bàn làm việc. Đêm qua cô ngủ như chết ý, quên mất phải tổng kết tiến trình sau khi xuyên không, cô yên lặng vươn tay đếm đếm.

Tình trạng hiện tại của Hades rất tốt, không vội vã như khỉ giống trước nữa, hơn nữa ngoại trừ những lúc hắn lên cơn động dục thì thật ra tính cách hắn trầm ổn lại kiên nhẫn, không thể ngờ rằng hắn thật sự ngủ trên ghế dài cả đêm,

Cô nhận được một lời hứa hẹn có thể cãi lời hắn mỗi ngày một lần,

Tiến độ rút tên bằng không,

Tiến độ tích góp tiền sinh hoạt cho tương lai bằng không,

Trình độ hiểu biết về thế giới này bằng 0,1.

Persephone liệt kê xong thì nhịn không được mà vuốt vuốt tay, ừm, tình trạng hiện tại quả thật tốt hơn trạng huống khủng bố như sắp trước hiếp sau giết lúc bắt đầu rất nhiều lần.

Cô quy củ đặt tay trên đùi, chân gác trên ghế nhỏ, tầm mắt quan sát chồng chồng bản phiến lộn xộn như ổ chó trên bàn, hận không thể tự mình xắp xếp lại.

Nhưng bản thân cô chính là một con gà béo lạc vào hang sói, chân gà tê rần khó chịu cũng không dám đạp đạp một chút, chỉ có thể kiên nhẫn ngồi yên. Phải ngồi yên không thể phát ra tiếng, không có chuyện làm, không được cử động, chỉ có thể ngày ngày đếm đèn như thế này thật sự khảo nghiệm sức mạnh ý chí, còn dễ dàng khiến chân tê nữa chứ.

Hades đứng bên kia giá sách, ba ông lão nhìn giống người kia khoác áo choàng rộng, vây quanh hắn giải quyết công việc của Địa Phủ.

Cuộn giấy và tấm da dê chất đống từ giá sách đến xếp chồng bên chân họ, có vài tấm bản phiến đã xưa cũ đến mức vỡ nát chỉ còn bùn đất.

Hades nhận lấy tấm giấy cói từ trong tay Rhadamanthus, nó thoạt nhìn đã cũ lắm rồi, mặt giấy ẩm ướt nấm mốc. Trong lúc Hades phẩy bụi trên mặt giấy thì có một đóa hoa nho nhỏ xuất hiện dưới lòng bàn tay hắn.

*(Rhadamanthus: là một vị vua khôn ngoan của đảo Crete. Trong các sách về sau này, ông được cho là một trong những thẩm phán dưới Địa Phủ bên cạnh Minos và Aiakos.)

*Hades không hề ngạc nhiên vì Thần lực của hắn đã lây nhiễm hơi thở từ Thần hồn của Persephone trong lúc ôm nàng ngủ.

Cho nên Thần lực của sự sống đã hồi sinh hạt giống lẫn trong bùn đất trên tấm bản phiến ẩm ướt ấy.

Hơn nữa hắn cũng đã lấy một chút Thần lực của nàng đặt trên người những nô lệ hắn mới vẽ ra kia, có thể cam đoan khi chúng khuân vác thực phẩm của loài người thì sự sống có thể chống cự dơ bẩn của Địa Phủ, đảm bảo thực phẩm còn tươi mới.

Đột nhiên hắn cảm nhận được cảm xúc buồn bực và nhàm chán xuất hiện trong lòng mình, thật ra ... hắn vốn quen thuộc hai loại cảm xúc này.

Trở lại quãng thời gian khi hắn vừa mới cai quản Địa Phủ, hắn đã chìm chìm nổi nổi trong nhàm chán và vô vị rất lâu rất lâu, cũng từ đó mà vô số bức bích họa hoa lệ được hắn hoàn thành trong khoảng thời gian đó.

Thần tính vốn thích náo nhiệt, mà ngược lại Địa Phủ là chốn cắn nuốt tất cả cảnh tượng phồn hoa, cho nên nàng ngại nơi này chán nản là chuyện thường tình.

Hades vừa áp chế xúc động quay đầu nhìn nàng vừa lỡ tay dùng bút chọc thủng trang giấy.

Giờ lại giờ qua đi, đầu của Persephone sắp gục xuống đầu gối đến nơi rồi, cô buồn ngủ ngáp một cái, bốn phía chỉ có vài vị Phán Quan, hơn mười thư ký lật xem trang giấy sột soạt.

Họ đều hoạt động xung quanh Hades, tất cả quyết sách cuối cùng đều được đưa đến tay hắn.

Thường thường có người giấy chịu trách nhiệm khiêng vài khúc gỗ Tùng hay gỗ Bách châm thêm củi cho hố lửa giữa đại sảnh kia, tăng thêm nhiệt độ và ánh sáng cho đại sảnh trống trải lạnh băng.

Persephone nhìn chán hai con chim trộm yêu đương trên bức bích họa xong lại nhịn không được quan sát Hades.

Hades vào ban ngày như một cỗ máy được thiết lập trình tự từ đầu đến chân vậy, không cười, không răn dạy người, không ngồi, dáng đứng cũng không đổi, khi làm việc thật không nhìn ra nổi chuyện có quan trọng hay không, dù sao nét mặt hắn đều duy trì biểu cảm như người chết hoặc như công nhân làm việc trong chuỗi dây chuyền sản xuất ấy, làm làm rồi xong việc.

Tuy rằng làm việc khiến người bình tĩnh nhưng Hades cũng quá bình tĩnh rồi. Hơn nữa như thế này càng không thể nào quan sát ra các khía cạnh trong tính cách hắn, cũng không nhận ra tốt xấu nào. Nếu hắn không nhúc nhích thì có khi Persephone nghĩ mình đang quan sát một tảng đá hóa thạch đã vạn năm, không có bất kỳ biểu hiện cảm xúc gì.

Còn không thú vị bằng ngắm chim đâu, Persephone lẩm nhẩm oán hận vài câu, nhưng vì để thu thập thêm nhiều thông tin một chút cho nên cô chỉ có thể kiên trì tiếp tục ngắm Hades mà thôi.

Hy vọng hắn có thể cho cô chút gợi ý xem mũi tên kia còn hy vọng nhổ ra hay không.

Nhìn rồi lại nhìn, sao Hades càng ngày càng gần thế này, Persephone lập tức chuyển mắt, tránh cho việc xấu hổ mắt chạm mắt hắn. Kết quả một bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cô như trấn an, thanh âm trầm thấp cũng vang lên sau đó.

"Vẫn luôn nhìn ta mãi, nàng muốn xin ta điều gì sao?"

Khi tín đồ chăm chú ngưỡng vọng Thần linh thì luôn đại diện cho việc muốn cầu khẩn.

Persephone lập tức lắc lắc đầu, lắc đến một nữa thì dừng lại, do dự vài giây cô quyết định không thể rụt cổ mãi như thế: "Tôi muốn tìm hiểu về ngài."

Vị Thần đang nhẹ nhàng xoa mái tóc thiếu nữ ngẩn cả người, lý trí không thể gánh nổi nỗi vui mừng trong lòng, biểu cảm lãnh khốc uy nghiêm trên mặt hắn vì một câu nói của nàng mà dịu dàng dần.

Tìm hiểu hắn sao?

Hắn ...

Persephone bình tĩnh nói tiếp: "Hiểu về nhau sẽ có lợi cho việc chán ghét đối phương, không phải có một câu ngạn ngữ như thế này sao "người hiểu bạn nhất chính là kẻ thù của bạn"?"

Biểu cảm trên mặt Hades cứng lại như đóng băng.

Persephone nói tiếp: "Tôi sẽ cố gắng xem ngài như kẻ thù để lý giải, tuyệt đối sẽ không lười biếng đâu."

Ngón tay Hades chậm rãi rời khỏi đỉnh đầu nàng, lướt dần xuống dưới, hắn thật muốn bịt miệng nàng lại không cho cất tiếng.

Persephone nhạy cảm nhận ra bầu không khí xung quanh hình như có gì đó không được ổn, sau khi luyện tập phản ứng lặp đi lặp lại trên ranh giới tự tìm đường chết trước đây đã giúp cô ngay tức khắc lật mặt sửa miệng.

"Thật ra không chỉ kẻ thù mà bạn bè còn có thể tìm hiểu lẫn nhau đúng không nào?"

Xem như trên tư cách bạn bè, xin đừng bóp chết cô mà.

Ngón tay đã nhẹ nắm má nàng hơi ngừng lại một chút, vị Vua lạnh lùng kia hoàn toàn không bị lừa, bởi vì nỗi lòng khát cầu điên cuồng chạm lên nàng khiến gông xiềng nguyền rủa trên cổ tay đã chui vào xương cốt tấn công hắn.

Hades không quan tâm một bàn tay đau nhức đến mức gần như vô lực, tiếp tục xoa xoa khuôn mặt mềm mại ấm áp của nàng, trấn an mãnh thú khát tình trong nội tâm.

Persephone bị vò mặt đến giận mà không dám nói gì, mặt cô là bột mì à? Không ấn không vò thì không thành bánh bao sao? Đừng nhéo nữa, nhéo nữa nhăn da mất.

Rốt cuộc khi mặt cô đỏ ửng lên, Hades mới lưu luyến không rời buông tay rồi xoay người rời đi.

Persephone cảm thấy mặt mình hình như phình to thêm một vòng, cô dùng lòng bàn tay áp lên gương mặt nóng hôi hổi của mình, từ lòng bàn tay vẫn còn nhận thấy hơi ấm từ tay Hades lưu lại.

Không biết nếu như cô áp rồi nhấn xuống thì có thể giúp khuôn mặt bị nhéo to này khôi phục như ban đầu hay không.

Mà Hades thì đi đến cạnh bàn lớn, vươn tay ấn dấu nhẫn lên mặt bản phiến ẩm ướt vừa mới thành khối, khối bản phiến hình chữ nhật đó dưới sự đắp nặn của Thần lực uốn éo hóa thành một con dấu hình tròn, có thể dễ dàng nhận ra bản đồ các ngọn sông ở dưới Địa Phủ này được khắc trên đó.

Hắn vô cảm thu tay, ủy quyền công việc hôm nay cho cấp dưới.

"Ta trao cho các ngươi quyền thụ lý và phán quyết vong hồn trong ngày hôm nay, nếu có vong hồn nào cố ý gây rối thì ném xuống Tartarus."

Ba vị Phán Quan ba mặt nhìn nhau rồi cung kính tiếp nhận con dấu quyền lực trong một ngày.

Hades thu sương đen về hai tay, áo choàng đen mềm mại quay cuồng theo bước chân hắn, chỉ đảo mắt hắn đã đến cạnh chỗ ngồi của người thiếu nữ đối diện vương tọa và ra lệnh cho nàng: "Đi theo ta."

Persephone không kịp phản ứng, ngốc ngốc nhìn theo bóng người đàn ông đã đi thẳng về hướng cửa lớn kia, đi nơi nào cơ?

Khi Hades lướt qua vị trí hố lửa mới nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng mình, là tiếng bước chân của nàng đi theo hắn.

Nghe thấy thanh âm, bước chân vốn muốn dừng lại của Hades lại tăng nhanh hơn, kết quả sau đó phần lưng hắn tê rần.

Nàng ... kéo hắn.

Persephone vươn tay, ngón tay nắm chặt áo choàng bay bay sau lưng Hades, thở hổn hển: "Hades, ngài đừng đi nhanh như thế."

Hades gắng sức không quay đầu nhìn nàng, mỗi cái liếc mắt đều là tra tấn, giọng nói hắn nghẹn nghẹn: "Buông ra."

Vốn Persephone muốn buông tay ra, nhưng khi ngón tay thả lỏng một nửa lại gian nan nắm chặt như cũ.

Nếu muốn khiến người khác sinh ra cảm xúc chán ghét với mình thì trước tiên phải hiểu thứ họ yêu thích, tiếp theo hiểu vùng cấm của họ rồi cuối cùng tìm hiểu về nỗi đau chôn giấu.

Sau đó dẫm lên thứ hắn ta yêu thích, quành qua quành lại vùng cấm của hắn rồi không ngừng vạch trần vết sẹo của hắn trát muối vào đó.

Ví dụ như không cho cô kéo áo hắn thì cô liền kéo a.

Lớp vải dệt dưới tay có nhiệt độ, mềm mềm bị cô nắm chặt mang đến cảm xúc như lông mèo.

Persephone không nghĩ nhiều mà dùng ngón tay chà xát nhưng không nhìn thấy thân thể của người đàn ông phía trước kia cứng ngắc đến độ nào. Hắn nhẫn nhịn, hơi thở trầm trọng mà hỗn loạn, hoàn toàn không đi tiếp nổi.

"Persephone." Giọng hắn gần như cảnh cáo.

Cánh tay Persephone vươn dài, ngón tay túm chặt góc áo choàng của hắn, nhưng cơ thể thì ngả ra sau, nét mặt thể hiện rõ rành rành có thể sờ sờ lông hổ thật là thích nhưng cũng sợ đến mức có thể cách xa bao nhiêu là xa bấy nhiêu.

Cô nhận thấy tức giận kiềm nén trong thanh âm của hắn, nếu là trước đây thì cô đã lập tức buông tay xoay người chạy mất rồi.

Nhưng bây giờ Persephone không hề cử động mà lựa chọn nhanh chóng đánh giá bóng lưng hắn, từ mái tóc đen tuyền sáng bóng đến đường cong bả vai hoàn mỹ còn có hình dáng bờ lưng mà ngay cả quần áo cũng không thể che khuất kia.

Ừm, tuy rằng tức giận đấy nhưng không đến nỗi xoay người cắn cô, cho nên không thể hoảng như chó con được, phải gan như gấu.

Persephone nắm càng thêm chặt, cẩn thận thử: "Có phải ngài thấy rất phiền không?"

Vị Thần này càng ngày trúng độc từ mũi tên càng sâu. Ngay từ lúc ban đầu hung thần ác sát hận không thể moi gan moi tim (nghĩa đen ấy) để cô rút tên ra nhưng bây giờ còn lảng tránh hơn cả cô, một chút nỗ lực rút tên cũng bay đi đâu mất.

Có thể là thái độ khoan dung trước khi cô đi ngủ ngày hôm qua của hắn đã cung cấp cho cô thêm dũng khí, Persephone rốt cuộc vẫn bước nửa bước chân đi tìm đường chết, từ từ chọc giận hắn.

Dù sao hắn đã cho phép cô mỗi ngày trái lời hắn một lần, nói cách khác mỗi ngày cô khắc chế tìm đường chết một lần là sẽ không bị đánh chết.

Không mạo hiểm thì sao khiến người ta chán ghét đây, không chán ghét thì không nhổ mũi tên ra được, tên không nhổ ra được thì hắn có thể nổi điên bất cứ lúc nào.

Persephone than thở bản thân mình thật sự nhận tiền mặt đi làm công việc sờ mông hổ, thật muốn từ chức bỏ của chạy lấy người.

Hai tay Hades căng cứng khoanh trước người, dưới vòng tay vàng kim là hoa văn nguyền rủa chảy xuôi ánh đỏ hồng, nỗ lực đè nén khao khát chạm vào nàng đã tiêu hao hết kiên nhẫn hắn tích góp khi duyệt danh sách vong linh của Địa Phủ từ sáng đến giờ.

Lại càng chưa nói cảm xúc của nàng thật sự rất phức tạp.

U buồn, phấn chấn, lo âu, rồi lại phấn chấn, vui vẻ rất nhỏ, nghi hoặc, khẩn trương ...

Trong khoảng khắc nàng chạm lên vạt áo hắn kia, cảm xúc bùng nổ trong lòng như một tòa núi lửa phun trào, ngọn lửa và dung nham nóng bỏng đổ ập xuống đầu tựa như một đội quân đánh đâu thắng đó, tùy ý giết hại trên cảm xúc hoang vu bằng phẳng từ lâu của hắn.

Vì sao một người có thể có nhiều cảm xúc như vậy?

Cuối cùng Hades nhịn nhẫn đến cực hạn, nhưng cũng chỉ có thể vươn tay xoa trán, thanh âm đành bó tay và bất đắc dĩ.

"Thôi nàng cứ kéo đi."

Thích kéo áo hắn như thế thì hắn cho nàng quyền làm vậy.

Nhưng quyền hạn hắn ban cho này cũng không đổi lấy cảm xúc thả lỏng của nàng mà ngược lại có cái gì đó chua xót như móng vuốt nhỏ gãi gãi tim hắn.

Nàng tủi thân ...

Lần đầu tiên Hades sinh ra cảm giác mờ mịt sâu như thế này, hắn đã cho phép nàng kéo, cấu, cào hắn, nàng còn tủi thân gì nữa?

Sau đó nàng lại tiếp tục phấn chấn, lập tức thả góc áo hắn ra, có vài đóa hoa lan sang áo choàng sương đen ấy.

Persephone thầm nghĩ hắn cho cô kéo thì cô không thèm kéo nữa.

Hades: " ... "

Sau đó vị Vua với tính nhẫn nại hoàn toàn sụp đổ kia nghiêm mặt xoay người nhìn về phía Persephone có thể chạy trốn bất cứ lúc nào đó, không nói hai lời vươn tay giữ chặt hai tay nàng, chịu đựng cơn đau do nguyền rủa mang đến kéo nàng vào trong lòng mình, hắn vừa muốn bế nàng lên thì sức mạnh nguyền cổ xưa kia hóa thành lực lượng mãnh liệt áp chế động tác hắn.

Bế ... bế không nổi.

Persephone chỉ cảm thấy người mình chìm vào vòng ôm của Hades. Cô vừa nghĩ rằng mình tìm đường chết quá trớn rồi, đụng phải thời điểm thú tính dâng cao của Hades.

Thì không ngờ rằng Hades buông tay, lùi xa cô vài bước như trốn tránh tai nạn, sương đen lượn lờ bốn phía khiến sắc mặt hắn càng thêm âm trầm. Sau đó hắn không nói không rằng mà xoay người bước về phía cửa lớn, có vài bất lửa trên trụ ngoài hành lang bị âm phong trên người hắn thổi tắt.

Persephone nhìn thoáng qua bàn tay sờ mông hổ kia mới thở phào một hơi nhanh chóng theo sau.

Đi theo hắn một hồi thì cô nhìn thấy phía trước là cỗ chiến xa vàng kim của Hades, chiến xa vàng đã được thiết kế lại thành hai người ngồi, hình như đã mở rộng thêm chỗ tựa lưng trên ghế ngồi, xe không có nóc, dưới đáy xe vẫn là bốn bánh xe như cũ, thân xe được điêu khắc những hoa văn bằng vàng kim và bạc trắng xa hoa. Những chú ngựa ô kia vừa thở phì phì từng tia lửa cháy từ lỗ mũi, vừa nóng nảy dậm dậm đất hình như bất bình chuyện mình phải kéo cỗ xe hoa lệ phiền phức này mà không phải xe chiến như cũ.

Khi Persephone ngồi trên xe, cả người cô dường như chìm trong lớp vải nhung mềm trên ghế, bên cạnh người cô là thanh chắn ngang cũng màu vàng nốt, nói là thanh chắn nhưng không bằng nói là tay vịn cho ghế ngồi.

Thế này thì khác gì ghế ngồi được gắn thêm bốn bánh xe đâu cơ chứ? Nếu như thứ này tăng tốc thì rất dễ dàng khiến người ngồi trên xe bị hất ra ngoài mất thôi.

Hades ngồi ngay ngắn bên cạnh cô, tư thế ngồi cao lớn thẳng tắp như đang ngồi trên ghế đá cứng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lớp vải bông như mây.

Hắn vươn tay rút ra một cây quyền trượng từ sương đen, sau đó dùng quyền trượng gõ lên sàn xe dưới chân giục ngựa chạy.

Bốn con ngựa lập tức nhổm dậy hí dài, sải người chạy vội trên hành lang trống trải, cuối hàng lang là cánh cửa lớn thông ra con đường ngoài cung điện.

Ngoài cửa lớn chính là thế giới linh hồn mênh mông vô vờ bến, là Địa Phủ tuyệt vọng bi thảm.

Theo tốc độ càng ngày càng nhanh của cỗ chiến xa này, Persephone nhìn thấy hàng đuốc hai bên như hóa thành một đường sáng, trụ cột hàng lang chỉ còn những đường cong mơ hồ, xe ngựa bay lên trời, chỉ mới đảo mắt mà đã bay đến cánh cửa đồng rộng mở kia rồi.

Bóng đêm và gió buốt ùa đến như muốn đập vào mặt, khi cơn gió sắp chạm phải người thì sương đen đột nhiên biến thành áo choàng lông dày phủ lên hai đầu vai cô, ngăn cản khí độc rét lạnh.

Ở ngoài xa có một con chó canh cửa đang hung tợn nhe răng nhưng khi nghe thấy tiếng vó ngựa thì lập tức hưng phấn chồm đến, vui vui vẻ vẻ chạy như điên nhào về phía xe ngựa.

Nó giống như một ngọn núi nhỏ cuồng bạo lao về phía cỗ xe. Ba đầu chó khổng lồ thè cái lưỡi dính đầy nước miếng của chúng ra mà "Gâu! Gâu! Gâu!"

(Trong thần thoại Hy Lạp Cerberus là con chó săn ba đầu và có đuôi rắn của Hades, là con vật canh giữ ở cổng địa ngục. Cerberus giữ cổng cho Hades và đảm bảo chỉ có linh hồn người đã chết mới được vào, và ngăn không cho bất kỳ ai ra. Nó là con thứ 2 của Echidna và Typhon, hai người anh em của nó là Chimera và Hydra. Cerberus được cho xuất hiện khá nhiều lần, thường là trong các truyện về giải cứu thần linh hay siêu anh hùng.)

Đây là tư thế tỏ vẻ đáng yêu khi nhìn thấy chủ nhân của chúng.

Từ nãy đến giờ Persephone vốn rất lo lắng không biết chiếc xe với tạo hình không thể tin tưởng nổi này có thể đảm bảo an toàn hay không, nhưng ai ngờ khi nó chạy trên không lại êm ru như trên đất bằng vậy.

Cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đang chỉnh lại tư thế ngồi cho đoan chính thì chợt nghe thấy một thanh âm từ xa vọng đến.

Chó à?

Persephone mơ màng nhìn qua thì nhìn thấy có một con chó xuất hiện giữa màn sương xa xa, nó há to miệng hưng phấn, đôi mắt cong cong vui vẻ.

Thật đúng là chó rồi! Nhìn hình dáng còn rất đáng yêu rất giống như chó nhà cô nuôi, để cô có cảm giác thân thiết quen thuộc.

Persephone nhịn không được mà quan sát nó kĩ thêm nhưng nhận ra con chó kia chạy càng ngày càng gần, tưởng nhỏ nhưng lại lớn, đợi cho đến khi nó chạy đến càng gần thì cô đếm thấy một, hai, ba đầu chó như che trời lấp đất chồm đến.

A! Chó lớn thật đấy! Còn là một con chó đột biến!

Persephone trợn mắt há hốc mồm mà nhìn con chó to như con cá voi xanh như sắp ập xuống mặt cô đến nơi, không cần chờ đến khi thân thể khổng lồ kia áp xuống, chỉ cần cái lưỡi đỏ chói kia là có thể tát bay đầu cô, đập nát cơ thể cô rồi.

Dây thần kinh vận động của não phát huy tác dụng của nó ngay thời khắc này, bỏ qua bước tự hỏi, trực tiếp điều khiển cơ thể làm động tác tự cứu lấy mình.

Persephone dùng tư thế mãnh hổ vồ hươu, hai tay ôm chặt vị Thần cứu mạng bên cạnh, hai chân cong lên quấn quanh phần eo lưng rắn chắc, cơ thể chui vào lồng ngực ấm áp cứng rắn của người ta.

Hades đang dùng một tay kéo dây cương, điều khiển bốn con chiến mã nóng nảy không để cho xe ngựa xóc nảy thì đột nhiên một cơ thể mềm mại ngát hương nhào vào lòng hắn, khiến hắn sửng sốt, cảm xúc nơi trái tim cũng như thít chặt.

Là sợ hãi.

Chó ba đầu đã dựa đầu lên thân xe, sáu mắt lấp la lấp lánh ... Gâu! Gâu! Gấu! Áu! Áu!!!

Hades dùng quyền trượng đẩy nó ra không thương tiếc, chó to hoạt bát lập tức hóa thân thành một con chó bị vứt bỏ ven đường, sáu con mắt tủi thân nhìn chủ nhân.

Hades lạnh lùng nhìn chó ba đầu khiến nó run rẩy ư hử, nhưng khi cúi đầu ánh mắt đã hóa mềm mại, vươn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng người trong lòng.

"Chỉ là một con chó thôi."

Persephone bây giờ mới nhận ra bản thân mình sợ chết đến mức nào, nỗi sợ hãi nghẹn trong cổ họng rốt cuộc cũng hóa thành thở phào phà lên ngực Hades, hơi thở ấm hương khiến vòng ôm của vị Thần bảo vệ kia cứng ngắc.

Persephone cũng cứng cả người theo, tiếng tim đập và làn da của đối phương như lò lửa, khiến cô trong lòng hắn mà có cảm giác như thiêu như đốt.

Cô vội vàng buông hắn ra, sau đó cúi đầu ngượng ngùng dịch từng chút về chỗ ngồi của mình, ho nhẹ hai tiếng mới nói: "Cảm ơn! Tôi chỉ không ngờ rằng có con chó to như thế, tôi thì thích loại nhỏ hơn ..."

Nói được một nửa, Persephone ngậm cái miệng nói năng lung tung của mình lại, vô lực vươn tay bụm mặt, hơi nóng chảy tràn bên má.

Ẩn trong nhịp tim đập kịch liệt của Hades xuất hiện một cảm xúc xa lạ đến mức hắn không thể hiểu nổi, như khiếp đảm, như tức giận, nhưng càng như ngượng ngùng?

Vì làm dịu đi bầu không khí xấu hổ, Persephone vội vàng hỏi: "Chúng ta đi ra ngoài sao?"

Chúng ta ...

Hades thầm nhẩm đại từ này vài lần trong lòng, mới liếc mắt nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng, cả Hoa Tầm Xuân trên mái tóc nàng, và cả những hạt giống rơi vãi trên đường đi cũng bắt đầu bùng nở rồi.

Nhưng những khóm hoa tươi đẹp kia không còn nôn nóng muốn thoát khỏi Địa Phủ như trước nữa, chúng chỉ im lặng nở trên nền đất đen, thong thả đung đưa chồi lá mảnh khảnh.

Dường như một con đường hoa rộng mở dưới xe ngựa cho hành trình càng thêm an ổn. Rất nhiều lúc Thần lực phản ánh khát vọng của chính vị Thần ấy, bây giờ tâm nguyện thoát khỏi chốn đây của nàng không còn mãnh liệt như ban đầu nữa rồi.

Hades không nói tiếng nào mà nhìn người thiếu nữ kia một lúc lâu, trong đôi mắt đen tuyền trầm lắng lóe ánh sáng mềm dịu, sau đó hắn mới kéo dây cương, bao cổ tay vàng lấp lánh ánh sáng, xe ngựa tiếp tục chạy như bay về phía trước.

"Ta dẫn nàng đi, đi tìm hiểu ta."

Bạn đang đọc Tình Yêu Của Thần Mùa Xuân của Mạn Không
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrangPhanSoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.