Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trả con lại cho ta

Phiên bản Dịch · 1850 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

- Trương Thiến, tại sao lại muốn ly hôn, tại sao lại muốn rời bỏ ta?

 

- Bởi vì ta chịu hết nổi rồi, ta chán ngấy cái khu ổ chuột này rồi, chán cả những thứ đồ ăn bẩn thỉu phải cố mà nuốt xuống bụng mỗi ngày này rồi, và ta cũng chán chàng rồi!

 

- Ta không phải mỗi ngày đều sớm tối đi làm, vất vả nuôi nàng cùng bảo bối nữ nhi của chúng ta sao?

- Thì sao, cái gọi là công việc của chàng chẳng qua chỉ là làm những công việc lặt vặt trong tiệm rèn, tiền kiếm được còn không đủ mua thức ăn cơ bản, làm sao có cơ hội rời khỏi khu ổ chuột và chuyển đến khu nhà giàu của thành phố. Chẳng nhẽ chàng tiếp tục muốn ta và tiểu Quả sống khổ cực cùng mình đến hết đời sao? Lưu công tử đã có lời với ta rồi, bảo ta đi cùng thương đội của hắn, rời khỏi khu ổ chuột này và đến khu nhà giàu của thành phố Chu Tước. Hắn hứa sẽ để ta sống một cuộc sống xa hoa, không lo miếng ăn cái mặc. Cho nên ta quyết định mang theo nữ nhi tiểu Quả cùng rời đi với Lưu công tử.

- KHÔNG… nàng muốn đi ta sẽ không ngăn cản, ta biết nàng ở cùng ta từ trước đến nay chưa từng có tình yêu thực sự, nếu đã không thể động lòng thì rời đi ta không trách, nhưng nàng không được mang nữ nhi của ta đi!

Trần Ninh gầm lên một tiếng rồi lao về phía thê tử, cố gắng giật lấy bàn tay nhỏ bé của đứa con gái đang bị mẫu thân nó nắm chặt lấy.

 

Vào lúc hắn lao về phía Trương Thiến, bỗng cánh cửa đổ nát của ngôi nhà bị đá văng đánh đùng một tiếng, kế đó vài binh lính mặc quân phục màu đen lần lượt xông vào. Mặc dù chỉ có một vài người, nhưng ánh mắt của bọn họ đều vô cùng lãnh đạm, thậm chí còn ẩn hiện một luồng khí lạnh lẽo chết chóc trên khắp cơ thể. Trên băng tay của binh sĩ có hoa văn chiến phủ, trên đó còn có chữ LIU bên dưới hoa văn. Mọi người trong khu ổ chuột đều biết rằng hoa văn này là gia huy của thương đội gia tộc họ Lưu.

Sau khi mấy chiến sĩ hộ vệ đi vào, một nam tử tuấn tú với tấm lưng bóng bẩy, áo sơ mi trắng, quần tây đen, chân đi một đôi ủng da sáng bóng cũng bước vào.

 

Trần Ninh kinh ngạc nhìn nam tử quý tộc, đoán ngay hắn chính là Lưu công tử tới từ khu nhà giàu của thành phố Chu Tước.

Trên tay Lưu Minh cầm một chiếc khăn mùi xoa màu trắng, vừa bước vào trong đã ngửi thấy mùi hôi hám ẩm mốc trong phòng, hắn theo bản năng lấy khăn tay che mũi lại, liếc nhìn Trần Ninh một cái, sau đó coi như không thấy dời ánh mắt khỏi Trần Ninh liếc sang bóng dáng quyến rũ của Trương Thiến. (Nguyên Dũng dịch) Ánh nhìn của hắn rất rõ ràng là đang ngắm những phần gợi cảm nhất trên cơ thể nàng ta, sau đó chậm rãi mở miệng:

- Trương Thiến tiểu thư, thương đội của ta đã tiếp tế xong xuôi, ta phải rời khỏi đây ngay. Đề nghị tối qua ta đưa ra, nàng đã suy nghĩ thông suốt chưa?

Trương Thiến đưa mắt nhìn vị Lưu công tử ăn vận lộng lẫy, khí chất phi thường, ánh mắt càng thêm nóng như lửa, không chút do dự đáp:

- Ta đồng ý đi cùng ngài, nhưng ta có một yêu cầu nhỏ.

 

Lưu Minh nghe vậy hơi nhíu mày:

- Ta nghe đây.

Trương Thiến mặc dù tố diện triêu thiên (1), hơn nữa y phục mặc trên người cũng bẩn thỉu sờn rách, nhưng con mắt nhìn ngọc trong cát của Lưu Minh được “luyện” ra từ khi còn nhỏ, có nét đẹp nào thoát khỏi mắt hắn chứ. Lưu Minh chỉ thoáng qua liền nhìn ra ngay người phụ nữ này chắc chắn là một cực phẩm mỹ nhân, chỉ cần đưa nàng ta về tô điểm ăn diện một chút là có thể hóa thân thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Vốn dĩ ở trong hoàn cảnh mạt thế như thế này, ở một nơi không ngóc đầu lên nổi như khu ổ chuột, với thực lực của Lưu Minh, hắn hoàn toàn có thể cưỡng ép Trương Thiến mà không hề gặp chuyện gì lớn.

 

Tuy nhiên, Lưu Minh lại là người thích chinh phục, hắn thích phụ nữ tự nguyện đi cùng mình, cái chuyện cưỡng đoạt kia chỉ là biện pháp cuối cùng.

Do vậy, Lưu Minh đã công khai thân phận là tam công tử của đại gia tộc Lưu thị ở thành phố Chu Tước, và ngỏ lời với Trương Thiến rằng liệu nàng có muốn theo hắn sống một cuộc sống nhung lụa xa hoa trong khu nhà giàu hay không?

 

Kể từ khi virus zombie toàn cầu bùng phát hàng trăm năm trước, nhiều ngôi làng và thị trấn đã sụp đổ, các thành phố vừa và nhỏ trở thành khu ổ chuột, còn một số đô thị đã được xây dựng tường cao với lưới điện và thành lập nên khu nhà giàu.

 

Được sống trong khu nhà giàu là mong đợi của hầu hết cư dân khu ổ chuột, nhưng trên thực tế, 95% trong số họ dù có chật vật cả đời cũng không bao giờ có cơ hội vào được khu cao sang đó. Họ phải làm việc quần quật cả đời trong khu ổ chuột, cung cấp nguồn vật tư ổn định cho người giàu, trong mắt người giàu, những người trong khu ổ chuột chẳng khác gì súc vật thay bọn họ làm việc.

 

Nếu chỉ là sống một cuộc đời nghèo hèn thôi cũng đành cắn răng chịu đựng, nhưng điều đáng sợ hơn là những zombie lang thang thường tấn công những khu ổ chuột có lớp phòng ngự lỏng lẻo. Nếu như chỉ là một vài zombie lẻ tẻ xuất hiện, khu ổ chuột tự khắc có thể xử lý, nhưng ngặt nỗi zombie lại đông như thủy triều, số lượng trên chục nghìn zombie tụ tập cùng nhau xuất hiện. Rất nhiều khu ổ chuột đã bị sụp đổ và phá hủy hoàn toàn dưới sự tấn công của lũ zombie điên cuồng.

Trương Thiến khi đó không còn lựa chọn nào khác, nàng thân cô thế cô không thể sống sót trong khu ổ chuột trong ngày mạt thế đầy cam go được, do đó mới kết hôn với Trần Ninh.

 

Khi Lưu Minh xuất hiện trước mặt nàng và nói rằng hắn có thể đưa nàng đến khu nhà giàu, nàng đã động lòng.

 

Sau một đêm cân nhắc, nàng bèn lật bài ngửa với Trần Ninh, và quyết định rời bỏ hắn, mang theo cô con gái 3 tuổi tiểu Quả và theo Lưu Minh đến thành phố Chu Tước để sống một cuộc sống tốt hơn.

 

Trương Thiến nêu điều kiện của mình: 

- Lưu công tử, ta có thể đi cùng ngài, trở thành người phụ nữ của ngài, nhưng ta hy vọng có thể đưa theo nữ nhi tiểu Quả cùng đến thành phố Chu Tước.

 

Lưu Minh liếc nhìn cô con gái 3 tuổi rụt rè đang nắm tay Trương Thiến, tuy khuôn mặt lấm lem nhưng đường nét rõ ràng đã toát lên hình dáng non nớt của một thiếu nữ tuyệt sắc trong tương lai, khóe miệng Lưu Minh khẽ nhếch lên:

- Được, cùng đi nào.

 

- Đa tạ Lưu công tử!

 

Trương Thiến kéo cô con gái nhỏ tiểu Quả, chuẩn bị rời khỏi đây với vẻ mặt không thể vui vẻ hơn, nàng đã không còn luyến tiếc ngôi nhà bẩn thỉu và đổ nát này cũng như người phu quân cũ Trần Ninh.

Trần Ninh vốn có thân phận thấp hèn, bị nhóm thuộc hạ của Lưu Minh đột nhiên xông vào làm cho kinh sợ, không dám di chuyển, nhưng khi nhìn thấy Trương Thiến dứt khoát mang theo con gái của mình rời đi, sắc mặt của hắn thay đổi rõ rệt, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, tỏ ra tức giận, thấp giọng gầm lên:

- Ngươi muốn đi có thể đi, nhưng ngươi không thể mang theo nữ nhi của ta!

 

- Cha!

 

Mặc dù tiểu Quả không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nhìn thấy cha mình có biểu hiện kích động như vậy, bèn nhận ra có chuyện gì đó tồi tệ sắp xảy đến. Cha nàng cưng chiều nàng từ khi còn nhỏ, tình cảm gắn bó với Trần Ninh nhiều hơn, cho nên cũng quấn phụ thân hơn mẫu thân, giờ đây lại bị tiếng gầm nhẹ của cha làm giật mình, nhất thời khóc nức nở gọi cha, cố gắng thoát khỏi tay của Trương Thiến và lao về phía Trần Ninh.

Nhưng Trương Thiến nắm tay cô bé rất chặt, khiến tiểu Quả không thoát ra được.

 

Trần Ninh biết rõ thê tử không có tình cảm với mình, nhưng hắn thực sự quan tâm đến nữ nhi, cô bé như là niềm tin, là lẽ sống của hắn để có thể kiên trì sống trong thế giới khủng khiếp này, vì vậy khi nhìn thấy Trương Thiến nắm tay con gái nhất định đưa đi, hắn đã không nhịn được, phẫn nộ muốn xông tới.

 

Nhưng ngay khi hắn lao về phía Trương Thiến, một tên để râu quai nón trong mấy tên binh sĩ hộ vệ của thương đội Lưu thị gia tộc đã đứng chắn trước mặt, còn chưa kịp để Trần Ninh phản ứng lại hắn đã nhấc chân lên đá mạnh vào ngực Trần Ninh, cú đá như sấm sét khiến cả thân gã đàn ông tội nghiệp bay ngược về sau, đập vào chiếc bàn đổ nát trong phòng khiến nó cũng vỡ vụn.

Cô bé tiểu Quả nhìn thấy cha mình bị đánh, nhất thời la lên sợ hãi, khóc lóc ầm ĩ nhưng Trương Thiến vẫn tỏ ra thờ ơ, nắm chặt tay nữ nhi không buông.

Trần Ninh bị người đàn ông râu quai nón đó đá mạnh đến nỗi xương cốt toàn thân như muốn rụng rời, lồng ngực đau như búa bổ, hắn cố gắng vùng vẫy đứng lên, bỗng cổ họng trào lên một đợt lờ lợ, hắn cúi xuống nôn ra một ngụm máu. Nhưng sau đó vẫn ôm lấy ngực cố gắng đứng thẳng, kiên định nhìn mấy người Lưu Minh và Trương Thiến, lại lần nữa bước tới, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Trả nữ nhi lại cho ta!

 

(1) Chỉ những phụ nữ không son phấn.

Bạn đang đọc Toàn Cầu Tang Thi (Dịch) của Bạch Ngọc Cầu Hà

Truyện Toàn Cầu Tang Thi (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.