Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Theo Thái Tử Đi Học

Phiên bản Dịch · 1881 chữ

Tác Giả: Ngã Tối Bạch

Dịch Giả: Huyền Ruby

Biên: SS2201AS

Lão Chu rời đi với vẻ mặt như đưa đám.

Nhiều người trong bộ phận sáng tác ở tầng chín đều để ý, khi lão Chu rời đi, tinh thần không được tốt lắm.

Đây là tình huống gì?

Mới trò chuyện cùng Lâm đại biểu có mấy câu, làm sao lại cảm thấy lão Chu như sắp khóc vậy?

Đương nhiên mọi người sẽ không hiểu được lý do.

Lão Chu chưa quay về phòng làm việc của mình ngay mà trực tiếp đi thẳng lên tầng cao nhất, gõ cửa phòng chủ tịch HĐQT.

“Mời vào”

Bên trong truyền ra một giọng nói uy nghiêm.

Sau khi lão Chu bước vào, hít một hơi thật sâu, nói:

“Đã xảy ra chuyện.”

“Sao vậy?” - Lý Tụng Hoa cau mày:

“Bộ phận điện ảnh xảy ra vấn đề gì sao?”

Lão Chu lắc đầu:

“Tiện Ngư muốn làm phim.”

Lý Tụng Hoa nhíu mày:

“Ngươi không từ chối?”

“Ta không có cách nào từ chối. Lúc đó Lôi Đình âm nhạc gọi điện cho Tiện Ngư, ta đang ngồi đối diện hắn. Mặc dù Tiện Ngư chắc chắn sẽ cự tuyệt, nhưng ta thật sự không dám đánh cược!” - Lão Chu cảm thấy huyết áp có chút tăng.

Tất nhiên có một phần là ngụy trang.

Nếu như không làm ra dáng vẻ kích động, làm sao vị này có thể hiểu bản thân mình đã cảm thấy khó xử như thế nào?

Lý Tụng Hoa trầm mặc vài giây, sau đó nói:

“Vậy cứ để cho hắn chơi đi.”

Có những lời này của Lý Tụng Hoa, tâm tình lão Chu đã nhẹ đi nhiều:

“Ta phải kiểm soát chi phí sản xuất? Mặc dù ta xem nội dung kịch bản kia cũng không hiểu quá nhiều, nhưng tiền đầu tư bộ phim ấy hẳn sẽ không cao lắm. Về phía đoàn làm phim...”

“Ta sẽ lo chuyện này.” - Lý Tụng Hoa có chút nhức đầu nói:

“Coi như để cho ê-kíp làm phim theo hầu hắn chơi đùa, đem những nhân viên nhàn rỗi điều cho hắn dùng, hắn muốn giày vò thế nào thì cứ để cho hắn giày vò như vậy. Quan trọng phải tập trung vào công việc của chúng ta đang làm, dự án điện ảnh «Lôi Bạo» là bộ phim đầu tiên công ty chúng ta sản xuất, nếu không có vấn đề gì ảnh hưởng thì bên kia cứ sửa sửa chỉnh chỉnh theo ý hắn đi.”

“Vẫn là Chủ tịch cơ trí!”

Lão Chu giơ ngón tay cái lên.

Người đứng đầu công ty gật đầu rồi, trách nhiệm chuyện này sẽ không tới phiên lão Chu phải gánh.

Hắn chỉ cần kiểm soát tốt chi phí sản xuất bộ phim của Lâm Uyên là được.

Trên thực tế, coi như Lâm Uyên muốn giày vò cũng sẽ không gây ra được động tĩnh quá lớn.

Bởi vì công ty đã thành lập một dự án phim «Lôi Bạo», sắp bước vào giai đoạn bấm máy.

Kinh phí đầu tư cho bộ phim này lên tới hơn trăm triệu, trong tương lai thậm chí có khả năng còn tăng thêm tiền đầu tư.

Ngành điện ảnh non trẻ của Tinh Mang gần như hơn phân nửa đều xoay quay bộ phim này.

Bất luận là nhân lực hay vật lực còn dư lại cũng không nhiều.

Căng nhất cũng chỉ miễn cưỡng cho Lâm Uyên được một đoàn làm phim nhỏ để hắn tự mình lăn lộn.

Cho đứa nhỏ này chơi một mình vậy.

“Tiểu hài tử bây giờ bị chiều hư rồi, ta đi đây.” - Lão Chu lẩm bẩm rồi rời đi.

Lý Tụng Hoa liếc nhìn bóng lưng của hắn:

“Đừng giả bộ, nếu không ta không duyệt ngân sách cho ngươi làm phim đâu.”

Lão Chu khựng lại, ho khan một tiếng, nhanh chóng rời đi.

Lý Tụng Hoa từ xa nhắc nhở một câu:

“Khống chế chi phí trong khoảng mười triệu.”

“Đã hiểu.”

Lão Chu nhanh chóng đáp lại.

Nói một cách đơn giản, công ty chính là định bỏ ra mấy triệu, thậm chí là mười mấy triệu chỉ để Tiện Ngư vui vẻ. Vị tiểu Khúc phụ này được vui vẻ thì dĩ nhiên sẽ không rời đi tìm những công ty khác.

Thị trường gần đây không hề yên ổn.

Sa Hải chính là một bài học.

Những nhân vật cấp bậc như Khúc phụ, vậy mà nói đi là đi.

Nếu như Tiện Ngư mất hứng một cái liền đi tìm những công ty khác thì phải làm sao?

Lúc đó, tổn thất không phải chuyện mười mấy triệu có thể giải quyết. Trong vấn đề này, công ty phá lệ cũng là điều dễ hiểu.

Cho nên lão Chu lựa chọn mặc cho Tiện Ngư nghịch ngợm, chơi đùa.

Dù sao, bên phía Lý Tụng Hoa cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý cho việc tiền đầu tư lần này đổ xuống sông xuống biển.

Lão Chu tự hiểu rõ, nhưng không có nghĩa tất cả mọi người đều có thể hiểu.

Thời điểm các quản lý trong bộ phận điện ảnh vừa nghe tin, vị đại diện của bộ phận sáng tác muốn quay một bộ phim, gần như từ trên xuống dưới đều là âm thanh phản đối!

“Đùa gì thế?”

“Bộ phận sáng tác muốn làm phim?”

“Thế này có phải một bước xa quá lố rồi không?”

“Ngành điện ảnh của công ty chúng ta vừa mới thành lập, có thể chịu nổi giày vò sao?”

“Bây giờ, toàn bộ ban điện ảnh đều xoay quanh dự án «Lôi Bạo», nào còn sức để làm thêm hạng mục khác?”

“...”

Lão Chu thả nhẹ một câu:

“Chủ tịch HĐQT đã đồng ý.”

Câu nói này dường như lập tức có thể giết người.

Mọi người đều thức thời ngậm miệng lại.

Đây chính là lý do tại sao lão Chu phải tìm chủ tịch trước, chuyện này chỉ cần chủ tịch gật đầu, sẽ không còn ai dám ý kiến.

Một vị quản lý trung tầng bất đắc dĩ nói:

“Nói quay thì cũng có thể quay, vấn đề là bây giờ mọi người đều muốn gia nhập vào đoàn của Đỗ đạo diễn và biên kịch Trương…”

Đỗ đạo diễn tên là Đỗ Ngạn, biên kịch Trương tên là Trương Ngọc.

Người đầu tiên là một đạo diễn gạo cội đến từ Tề Châu, người sau là một nhà biên kịch cũng từ Tề Châu.

Hai vị đại lão trong ngành điện ảnh này đều do Tinh Mang vất vả lắm mới đào được tới, chính là nhân vật hạch tâm trong dự án «Lôi Bạo».

Phàm là người có chút năng lực trong ban điện ảnh, đều muốn tham gia vào đoàn làm phim của hai người.

Vì chuyện này mà gần đây những người có chút tiếng tăm trong bộ phận điện ảnh đều tranh cướp vỡ đầu.

Lúc này, muốn lập thêm một đoàn làm phim cho Lâm Uyên, e rằng không có bao nhiêu người tình nguyện muốn đi.

“Không sao.”

Lão Chu nói:

“Trước hết sẽ để hai vị đại lão chọn trước, những nhân viên còn lại không được chọn sẽ nhét vào đoàn phim của Lâm Uyên. Người được chúng ta đào về, năng lực cơ bản đều không tệ.”

Có người nói:

“Ta sợ bọn họ không chịu.”

Lão Chu trừng mắt:

“Làm phản, nếu ai dám không đi, ta liền sa thải!”

Mọi người không ai nói gì thêm.

Thật lâu sau mới có người lên tiếng:

“Vậy còn tiền đầu tư…”

Lão Chu xua tay:

“Ta gọi điện thoại hỏi một chút.”

Hắn đi ra ngoài hành lang gọi điện thoại cho Lâm Uyên:

“Kịch bản của ngươi, công ty chấp nhận quay, nhưng khoản đầu tư có thể sẽ không cao.”

“Tầm bao nhiêu?”

“Đại khái vài triệu.”

“Vậy chín triệu nhé?”

“Cái này…”

Lâm Uyên nói: “Không phải nói là vài triệu sao?”

Lão Chu: “...”

Hai triệu cũng coi như vài triệu.

Chín triệu cũng coi như vài triệu.

Ngươi một lời lại trực tiếp muốn hạn mức tối đa?

Lão cố gắng bình tĩnh, ngược lại chủ tịch HĐQT bên kia cũng đã có lời từ trước:

“Được, ta liền chuẩn bị chín triệu, nhưng sau này nếu thiếu, công ty cũng không thể nào tăng thêm khoản đầu tư cho ngươi.”

“Được.”

Chín triệu, Lâm Uyên cũng đã thấy hài lòng.

Mặc dù hắn không biết rõ về giá thị trường, nhưng đại khái vẫn dự trù được chi phí của “Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương”.

“Vậy cứ như thế nhé.”

“Chờ một chút, còn có chuyện.”

Lão Chu giật mình: “Chuyện gì?”

Lâm Uyên trả lời: “Không thể thay đổi kịch bản của ta.”

Lão Chu cười khổ:

“Không thay đổi, không thay đổi, tác phẩm này kinh thiên động địa, ai muốn thay đổi thì trước tiên phải vượt được qua ải của ta.”

“Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Lão Chu cúp máy, giống như vừa đánh trận xong, lau mồ hôi trên trán, sau khi điều chỉnh tâm trạng mới quay trở lại phòng họp:

“Bàn xong rồi, hạng mục này kinh phí đầu tư là chín triệu.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Ai cũng đều hiểu rõ, nói khó nghe một chút, cái hạng mục này chính là để vị đại diện bộ phận sáng tác kia chơi đùa, có thể thấy địa vị của vị đại diện kia ở công ty rất cao.

Nhưng chín triệu cũng không phải quá nhiều.

So với khoản đầu tư trăm triệu của dự án «Lôi Bạo», chín triệu chỉ như muối bỏ biển mà thôi.

“Vậy cứ để cho hắn chơi đùa đi.” - Phó chủ quản bộ phận điện ảnh bất lực nói:

“Kịch bản lúc nào thì đưa tới? Cho dù chơi đùa thì chúng ta vẫn phải cố gắng hết sức.”

“Kịch bản không được phép chỉnh sửa.”

Lão Chu nói.

“Lại còn vậy nữa!”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía lão Chu với ánh mắt phức tạp.

Cuối cùng vẫn là vị quản lý trung tầng lúc trước nhỏ giọng hỏi một câu:

“Vị đại diện bộ phận sáng tác này, có phải là con của chủ tịch HĐQT?”

Phần lớn những người ở đây đều không hiểu sáng tác, đương nhiên cũng sẽ không hiểu Tiện Ngư đối với Tinh Mang có ý nghĩa gì.

Lão Chu hiểu ý của mọi người.

Hắn lại xua tay lần nữa nói:

“Các ngươi chỉ cần coi hắn như đại công tử của Tinh Mang, hầu hạ thật chu đáo là được, ham chơi vốn là thiên tính của tiểu hài tử, nên đừng ai sau lưng nói ra nói vào.”

Mọi người bĩu môi.

Cho dù muốn nói cũng không dám, nhiều nhất cũng chỉ dám oán thầm đôi câu thôi.

Chủ tịch HĐQT cũng mặc cho vị tiểu chủ nhân này hồ nháo, có thể thấy địa vị của người này ở công ty, người thường tuyệt đối không thể chọc đến.

Đành phải theo Thái Tử đi học chứ sao.

.

Bạn đang đọc Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch) của Ngã Tối Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 201

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.