Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn Cắm Sừng Ta

Phiên bản Dịch · 3164 chữ

Mỗi một người đều mang bốn bộ dạng bất đồng:

Trước mặt bằng hữu là dáng vẻ khinh cuồng tự tại. Trong mắt người mình yêu là dáng vẻ hoàn mỹ nhất của bản thân. Lúc cô đơn một mình là dáng vẻ yếu ớt nhất. Còn lại một cái, là dáng vẻ yên lặng giữa đám người xa lạ.

Trong lời nói có chút tự đề cao chính mình. Nhưng trạng thái Lâm Uyên nói chuyện cùng mẹ, quả thật so với hắn trong ngày thường trầm mặc ít nói không giống. Hắn cho là do bản thân cố gắng bắt chiếc nguyên chủ, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy không hoàn toàn như vậy, bởi vì những cảm tình kia là xuất từ nội tâm ra.

Do dự một chút, Lâm Uyên quyết định tháng sau sẽ liên lạc lại với chị gái. Tháng này hắn đã không còn tiền để đổi di động cho chị rồi. Hơn nữa, cùng người nhà trò chuyện cũng cần có dũng khí. Lâm Uyên cũng phải mất một phen tự cổ động trong lòng mới dám gọi về cho mẹ, dù sao hắn cũng không còn là nguyên chủ chân chính nữa.

Tiếp theo phải làm gì? – Lâm Uyên lựa chọn mời khách ăn cơm.

Hai người Hạ Phồn cùng Giản Dịch làm đồng đảng của hắn, đối với Lâm Uyên vẫn thường xuyên chiếu cố. Lâm Uyên kiếm được tiền, tự nhiên nghĩ muốn mời hai người một bữa thật tươm. Vì thế hắn cố ý chọn một tiệm ăn tương đối đắt tiền gần trường học, loại tiệm mà người đến ăn cơm phải tiêu phí gần hai trăm nguyên mỗi người.

Buổi trưa, ba người có mặt tại cửa tiệm.

Trước khi vào cửa, Giản Dịch cùng Hạ Phồn đã liều mạng kéo Lâm Uyên, ngại nơi này quá đắt, không muốn để cho hắn tốn kém, đáng tiếc vẫn không thể thành công. Lâm Uyên lấy lý do hắn ở công ty đã là nhân viên chính thức, mỗi tháng lương cứng một vạn đồng.

“A!” – Giản Dịch chợt hiểu ra, ngay sau đó chế nhạo nói: “Khó trách tháng trước cứ hai ngày nghỉ là ngươi lại chơi trò mất tích, nguyên lai đi Tinh Mang ngồi. Cũng không phải là bị cán bộ cao tầng trong công ty bao nuôi chứ, nếu không sao lại để ngươi một sinh viên năm hai mức lương cao như thế?”

“Lâm Uyên rất lợi hại.”

Hạ Phồn phản bác Giản Dịch, xem như không thể ca hát nữa, trong lĩnh vực âm nhạc Lâm Uyên cũng vẫn có nền tảng rất chắc, bất quá nàng cũng không đào sâu vấn đề lương lậu, chỉ suy đoán có lẽ công việc hiện tại lại đúng sở trường, tương đối thích hợp với năng lực của hắn.

Lâm Uyên cười một tiếng, không nói.

Đúng lúc này Giản Dịch bỗng khều tay Lâm Uyên, nhìn về phía một nữ sinh vừa ngồi xuống: “Này, kia không phải là nữ thần đàn dương cầm Cố Tịch của trường chúng ta à?”

Lâm Uyên theo ánh mắt của Giản Dịch nhìn, phát hiện nữ sinh mà hắn chỉ, rõ ràng là nữ hài lần trước đánh giá chính mình là “Cầm kỹ nát”.

“Cảm thấy hứng thú không?”

Hạ Phồn cười nói: “Người ta nhưng là người biểu diễn đàn dương cầm trẻ nhất trình diễn trên Kim Sắc Đại Thính, được giới chuyên môn đánh giá sau này chắc chắn sẽ đạt tới cấp bậc Đại sư dương cầm, là siêu cấp thiên tài nha. Nam sinh truy cầu nàng có thể xếp hàng từ cổng trường tới tận tiệm cơm này luôn, ngươi còn chưa đủ tư cách.”

Giản Dịch dù bận ngắm gái nhưng vẫn ung dung đáp: “Cổng trường đến tiệm này mới chỉ mất ba cây số rưỡi”

Hạ Phồn liếc mắt: “Quỷ háo sắc”

Giản Dịch nói: “Đây là khen hay chê ta vậy?”

“Ta đi đào kem ly.” – Lâm Uyên đứng dậy, tạm thời thoát khỏi chiến trường.

Mặc dù tiệm này tương đối đắt, bất quá kem ly là buffet miễn phí tự phục vụ, mùi vị cũng không tệ lắm, trước đây hắn có ăn một lần, rất hợp khẩu vị.

Đi tới trước thùng chứa kem, Lâm Uyên phát hiện ở bên trong kem đã sắp hết. Hắn cầm thìa lên muốn vét, kết quả vừa hay chạm vào một chiếc thìa khác đối diện. Hai người đồng thời ngẩng đầu lên, Lâm Uyên thấy mặt đối phương, nhớ tới tên đối phương Giản Dịch vừa mới đề cập tới: “Cố Tịch?”

“Là ngươi?” – Cố Tịch cũng nhận ra Lâm Uyên chính là tên lần trước tự tiện dùng đàn dương cầm của mình, nhíu mày, bất giác buông một câu châm chọc: “Không giả bộ nữa? Lần trước không phải nói không nhận ra ta sao?”

Lâm Uyên không để ý tới nàng, chuẩn bị vét kem. Cố Tịch ngăn cái thìa của hắn: “Ta tới trước!”

Lâm Uyên nói: “Nhưng ngươi có lấy đâu.”

Cố Tịch tức giận: “Ta đã chuẩn bị lấy.”

Lâm Uyên suy nghĩ một chút: “Vậy mỗi người một nửa.”

Cố Tịch nhìn Lâm Uyên vài giây, bỗng nhiên khẽ mỉm cười: “Cho ngươi lấy trước.”

“Cảm ơn.” – Lâm Uyên cũng không khách khí, xoát xoát xoát, đem toàn bộ kem còn lại múc sạch.

Trơ mắt nhìn Lâm Uyên đem toàn bộ kem đào đi, Cố Tịch mặt mộng bức.

Tự mình nói “Cho ngươi lấy trước” chỉ là một loại sách lược lấy lui làm tiến. Thấy nữ hài tử nhượng bộ, bình thường trả lời hẳn là: “Không sao, ngươi lấy trước đi.” – Đầu gỗ hết mức thì cũng chỉ đào đi một nửa rồi để lại cho mình chứ. Nhưng tên kia căn bản không ra bài theo lẽ thường!

Trở lại chỗ ngồi, Giản Dịch với Hạ Phồn đã không đấu khẩu nữa, hai người ngạc nhiên nhìn Lâm Uyên.

Lâm Uyên hỏi: “Sao thế?”

Giản Dịch giơ cho hắn một ngón tay cái: “Thâm tàng bất lộ!”

Hạ Phồn cũng gật đầu theo: “Nam nhân à, ngươi thành công hấp dẫn sự chú ý của nàng rồi.”

“Ừ.”

Giản Dịch lén lút nhìn: “Từ lúc lấy kem trở lại, nàng liếc nhìn ngươi mấy lần rồi.”

Lâm Uyên trực tiếp không để ý tới hai con hàng này.

.

Cố Tịch mặt đầy khó chịu trở lại chỗ ngồi.

Bạn nàng hỏi: “Kem ly đâu rồi?”

Cố Tịch nhìn về phía Lâm Uyên nói: “Bị một tên không có phong độ nam nhân đoạt rồi.”

Bạn của nàng nhìn về phía Lâm Uyên: “Tên mặc áo trắng kia? Còn rất đẹp trai nhé, ngươi quen à?”

Cố Tịch híp đôi mắt, bắn ra một tia sát khí: “Hắn cắm sừng ta.”

Đồng bạn của nàng bị dọa giật mình thiếu chút nữa phun thức ăn ra đằng mũi. Biết đồng bạn hiểu lầm, nàng bổ sung một câu: “Hắn dùng qua Tiểu Lê.”

Tiểu Lê, là tên mà Cố Tịch đặt cho chiếc đàn dương cầm của mình.

Đó là đàn dương cầm của riêng Cố Tịch, lại bị Lâm Uyên dùng, quả thật như bị cắm sừng khiến cho Cố Tịch phẫn nộ. Bạn của nàng bật cười: “Ngươi đây là dùng cái kiểu hổ lang chi từ gì vậy?”

“Đừng quan tâm đến hắn, mau mau ăn đi, buổi chiều còn có buổi phỏng vấn đây.” – Cố Tịch bĩu môi nói.

.

Lúc xế chiều.

Một đám phóng viên tiến vào sân trường. Bọn họ hôm nay muốn phỏng vấn là một sinh viên năm hai đại học – Cố Tịch –

Không khí âm nhạc tại Tần Châu dày đặc, từ bao năm qua, xuất sinh biết bao thiên tài. Trong đó nữ sinh gọi là Cố Tịch này được tính là một. Cũng chính là một trong những nhân vật thiên tài chói mắt nhất!

Mà truyền kỳ về nàng, phải kể từ năm 15 tuổi, tiến vào Kim Sắc Đại Thính đánh một khúc dương cầm «Tâm Nguyện» - Nhất cử kinh nhân toàn bộ giới âm nhạc!

Ngay cả nhạc sĩ sáng tác bản «Tâm Nguyện», Abigail, cũng có lời khen đối với trình độ của Cố Tịch.

Một vị đỉnh cấp Đàn dương cầm đại sư tại Tần Châu còn công khai nhận xét: Trình độ diễn tấu đàn dương cầm của Cố Tịch, cách đẳng cấp đại sư, vẻn vẹn một đường.

Tại Tần Châu, sân khấu âm nhạc đẳng cấp cao nhất không chỉ có một. Mà một trong số đó là tòa Kim Sắc Đại Thính kia, là cung điện âm nhạc trong lòng vô số nghệ sĩ hướng tới.

15 tuổi leo lên sân khấu cấp bậc này, đã có thể gọi là truyền kỳ, còn có thể được công nhận bởi nhiều đại thần trong nghề như vậy, càng là hiếm có!

Cho nên danh xưng “Nữ thần đàn dương cầm” đặt trên người Cố Tịch, không có chút nào khoa trương.

Chỉ là trước đây Cố Tịch chưa từng tiếp nhận phỏng vấn. Hôm nay là vì để nâng cao sức ảnh hưởng của học viện nghệ thuật Tần Châu, mới có một buổi phỏng vấn này của Cố Tịch.

Nơi tổ chức buổi phỏng vấn cách phòng luyện đàn không xa. Bởi vì nơi này thuận lợi quay chụp Cố Tịch chung với bộ đàn dương cầm kia của nàng.

“Nghe nói sang năm ngài sẽ là lần thứ hai được mời biểu diễn tại Kim Sắc Đại Thính, đối với sự kiện này ngài có gì muốn nói sao?” – Phóng viên nhìn chằm chằm vị thiên tài dương cầm rất khó phỏng vấn này.

“Rất cảm kích Kim Sắc Đại Thính công nhận.” – Cố Tịch dựa theo kịch bản phỏng vấn trả lời.

Phóng viên lại hỏi: “Lần trước ngài biểu diễn «Tâm Nguyện», vậy sắp tới đây ca khúc ngài chuẩn bị biểu diễn là gì? Có thể bật mí cho mọi người được không ạ?”

“Năm nay còn chưa quyết định.” – Đây là lời thật, Cố Tịch còn chưa nghĩ đánh bài gì tốt.

Phóng viên khác cười hỏi: “Trong giới chuyên nghiệp có rất nhiều nhạc sĩ công khai biểu hiện tán thưởng đối với ngài, ngài có cân nhắc qua sẽ kết hợp với vị nhạc sĩ nào không?”

“Thực sự khá nhiều, nhưng không tiện tiết lộ.” – Môn lộ của Khúc Phụ mắt cao hơn đầu, một người so với một người càng khó hầu hạ hơn, tán dương mình một câu đã là cực hạn. Chính mình trước khi trở thành đại sư dương cầm, sẽ không có Khúc phụ nào để ý tới mình, dù mình có là “Nữ thần đàn dương cầm” – Thì đối với họ, mình vẫn chỉ là nữ hài tử còn non nớt.

Đây chính là thực tế.

Đỉnh cấp Khúc phụ, thậm chí ngay cả Đại sư đều phải đi tranh thủ lấy lòng!

Bởi vì đỉnh cấp Đại sư trình diễn, so với đỉnh cấp Khúc phụ có phần nhiều hơn.

Đây là do hệ sinh thái trong nghề quyết định. Khúc phụ sáng tác tài hoa, cố gắng chỉ chiếm 50%, còn lại 50% toàn bộ là thứ để cho người ta hâm mộ đến chảy nước miếng – Thiên Phú.

Đại sư đàn dương cầm không giống. Thiên phú đối với đại sư biểu diễn dĩ nhiên trọng yếu, nhưng hết ngày dài đêm thâu cố gắng luyện tập mới có thể giúp cho đại sư biểu diễn giữ vững phong độ, duy trì cảm giác.

Luyện tập không ngừng.

Nếu như ở đẳng cấp trên sân khấu Kim Sắc Đại Thính, không luyện tập chăm chỉ duy trì cảm giác và phong độ, coi như trình độ diễn tấu cấp đại sư đăng phong tạo cực, cũng có khả năng lật xe, không phải là chưa có tiền lệ.

Dù sao, người có thể đi vào Kim Sắc Đại Thính tham gia nhạc hội, lỗ tai cũng phi thường lợi hại, hơi một chút đàn ra âm thanh vênh lệch đều sẽ bị phát hiện.

Bất quá mọi việc không có tuyệt đối. Cũng có những người tùy tiện ngồi vào đàn Dương cầm cũng có thể đánh ra phong cách đại lão, tự nhiên thiên thành. Dù sao Cố Tịch còn cách cái cảnh giới này rất xa.

“Có thể chia sẻ một chút, ngài gần đây nghe nhiều nhất là sáng tác của vị Khúc phụ nào được chứ?” – Phóng viên muốn hỏi ra manh mối.

Cố Tịch đang muốn máy móc trả lời, chợt nghe bên tai truyền tới một giai điệu mang theo vài phần quen thuộc --- Chính là bản nhạc lần trước tình cờ nghe được!

Người kia lại xuất hiện ở phòng tập đàn rồi!

Giữa cảm xúc mừng như điên, Cố Tịch cũng không để ý đến cái gì phóng viên, phỏng vấn. Trong sự ngạc nhiên trợn mắt há mồm của những người trong phòng, nàng nhấc chân liền hướng phía hành lang phòng tập đàn chạy đi, mặt đầy kích động: “Rốt cuộc để cho mình đợi được rồi!”

Tháng trước, lần đầu tiên nghe được bản nhạc xa lạ tràn đầy xúc cảm ấy, lỗ tai Cố Tịch liền bị chinh phục. Nàng không biết tên bản nhạc ngày đó nghe được là gì, cho nên sau khi về nhà nàng đã tìm kiếm tất cả tác phẩm mới của các Khúc phụ trên Lam tinh, kết quả cũng không tìm được bản nào tương tự.

Đối với chuyện này, Cố Tịch cảm giác hết sức ngoài ý muốn. Các Khúc Phụ trên Lam tinh công bố tác phẩm mới, Cố Tịch đều sẽ tìm nghe rồi tập theo.

Từ trước đến giờ chưa bao giờ xảy ra trường hợp Khúc phụ có tác phẩm mới mà Cố Tịch không biết. Nhất lại là một tác phẩm đi vào lòng người như vậy.

Cho nên sau khi xác định đây là một bản nhạc tựa như còn chưa hoàn thiện, Cố Tịch liền bắt đầu đem chính mình thường xuyên thủ tại phòng tập đàn. Nàng rất chắc chắn lúc đàn tác phẩm ấy, tất nhiên là một tồn tại cấp Khúc Phụ --

Chính là như vậy, những ngày sau đó, mỗi ngày nàng đều sẽ đến phòng tập đàn nằm vùng, liền hi vọng một lần nữa gặp được người đánh lên bản nhạc kia.

Nhưng chính là ngồi liên tiếp thật nhiều ngày, Cố Tịch đều thất vọng. Ai biết đúng vào hôm nay, vị Khúc phụ thần bí kia lại xuất hiện! Lúc này nàng còn hơi đâu để ý đến phỏng vấn viết bài nữa.

“Đàn xong sao? Thế nào lại nhanh như vậy?” – Còn chưa đến dưới lầu dãy phòng tập đàn, bản nhạc xa lạ kia liền kết thúc rồi, Cố Tịch không khỏi nóng nảy, liều mạng dùng hết sức bú mẹ chạy như điên.

“Đụng!” – Nàng đụng phải một người.

Lâm Uyên vuốt ngực bị đụng đau điếng, nhìn Cố Tịch, có chút bất đắc dĩ. Không phải chỉ tranh chút kem với cô sao, như vậy cũng phải trả thù?

“Xin lỗi, xin lỗi.” – Cố Tịch vội vàng cúi đầu xin lỗi, nhưng khi thấy mặt Lâm Uyên, lại sửng sốt một chút, bước chân cũng hơi ngừng lại.

Lại là người này?

Hung ác trao Lâm Uyên một cái trợn mắt, Cố Tịch cũng không xin lỗi nữa, hướng phòng tập đàn chạy đi. So với người này, vị Khúc phụ thần bí kia mới là trọng yếu nhất!

Lâm Uyên cau mày. Chạy đi đầu thai sao?

Buổi trưa gặp phải Cố Tịch làm hắn liên tưởng đến đàn dương cầm. Mang theo chút linh cảm, xế chiều hôm nay cố ý tới phòng luyện đàn dập một hồi, kết quả không nghĩ tới còn tao ngộ Cố Tịch trả thù.

Bất quá xem ở mặt mũi ly kem, hắn cũng không chấp nàng, xoay người rời đi.

Cố Tịch như bay vọt tới phòng luyện đàn – Xoạch xoạch xoạch!

Từng cái cửa phòng bị nàng mở ra. Nhưng thực sự bên trong quá nhiều người, nàng căn bản không tìm được vị khúc phụ mà chính mình muốn tìm kia, dù có hỏi từng người cũng chẳng biết thế nào mà hỏi. Đám người này căn bản sẽ không ý thức được bên cạnh mình vừa mới xuất hiện một khúc phụ đại thần, ngược lại sẽ có không ít người nhao nhao muốn thử lại gần bắt chuyện.

“Ai!” – Nàng dùng sức xoa xoa đầu, tóc cũng loạn rối tinh rối mù, trong lúc nhất thời dâng lên cảm xúc thất lạc: “Đều do tên kia cản đường!”

Vị Khúc phụ này tần số xuất hiện tại phòng tập đàn quá thấp, mình có muốn cố thủ chờ đợi cũng không biết phải mất bao lâu! Nếu không phải tên kia ngăn cản nói không chừng mình đã có thể gặp được Khúc phụ ấy rồi!

Lúc này, giáo viên trong trường cùng phóng viên cũng thở hồng hộc chạy tới: “Thế nào? Cố Tịch đồng học, sao lại chạy nhanh như vậy?”

Cố Tịch nhất thời nâng lên 12 phần cảnh giác. Khúc phụ tồn tại, các ngươi các phàm nhân này có thể biết sao? Nhà tại ven hồ hưởng trước ánh trăng – đạo lý này nghe qua chưa?

Chuyện này mà truyền đi, còn lại gì cho ta nữa?

Đó là Khúc Phụ của ta, riêng ta!

Ai cũng đừng nghĩ cướp từ ta!

Cố Tịch ép phiền muộn trong lòng xuống, chịu nhịn tính tình nói: “Xin lỗi, vừa mới nhớ tới đồ vật để quên tại phòng luyện đàn, vội vã chạy tới thu lại.”

“Ồ!” – Phóng viên vỗ ngực một cái: “Chúng ta có thể chụp vài bức ảnh của ngài bên đàn dương cầm sao? Nghe nói ngài thường xuyên chỉ sử dụng một cây đàn dương cầm, kể cả tại Kim Sắc Đại Thính.”

“Có thể chụp hình, nhưng mọi người không nên đụng vào nha.” – Cố Tịch cố ý dặn dò một câu.

Ây, nếu như Khúc phụ có thể chờ ta một chút thì tốt, kể cả ta có đem Tiểu Lê cho ngài đàn, cũng không phải là vấn đề nha.

Sừng?

Không không không.

Cái này không phải sừng.

Ân, cái này gọi là “của tốt dùng chung”!

Tin tưởng Tiểu Lê cũng rất khát vọng được Khúc phụ cưng chiều. Khúc phụ, van cầu ngươi, tới sủng hạnh ta a...

.

✯✯✯✯✯Mong các Đạo hữu ủng hộ một like ở cuối chương hoặc bỏ ra 1 phút đề cử✯✯✯✯✯

✯Trân Trọng✯

Bạn đang đọc Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch) của Ngã Tối Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 291

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.