Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế Hoạch Tăng Giá

Phiên bản Dịch · 1826 chữ

Khổng An không chỉ là giáo sư mỹ thuật, đồng thời còn là người được đề cử kế nhiệm chức vụ chủ nhiệm khoa.

Chuyện này trên cơ bản chắc chắn rồi.

Lấy mặt mũi của lão, buổi tối chạy đi tìm hiệu trưởng tán gẫu một chút không có vấn đề gì.

Bất quá thời điểm hiệu trưởng Thi Hoài Nam nghe được Khổng An nói đến chuyện này, phản ứng đầu tiên là:

Có nhầm không vậy?

Hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm Khổng An, có chút khó hiểu: "Ý ngươi là, trong số sinh viên năm ba hệ mỹ thuật, có một nhóm người thành tích vẽ phác họa rất tốt, là có sinh viên năm hai hệ soạn nhạc đào tạo ra?"

"Thiên chân vạn xác!"

Ánh mắt của Khổng An ở tỏa sáng: "Hiệu trưởng, ta chỉ yêu cầu ngươi một chuyện, đem tiểu tử này chuyển qua hệ mỹ thuật chúng ta, để cho hắn tới làm giảng viên cũng được!"

"Ngươi điên rồi sao."

Thi Hoài Nam nâng trán: "Ngươi để cho sinh viên năm hai chạy qua làm giảng viên cho khóa năm ba hệ mỹ thuật các ngươi?"

"Đâu chỉ khóa năm ba." - Khổng An nói: "Cho dạy năm tư cũng dư sức."

Hiệu trưởng Thi Hoài Nam nghe mà sửng sốt: "Thật sự lợi hại như vậy?"

Khổng An gật đầu: "Ta trước khi tới đã kiểm tra một chút, nhóm sinh viên này lúc trước thành tích phác họa tương đối phổ thông, được Lâm Uyên dạy xong, trình độ từng tên đột nhiên tăng mạnh. Nói lời từ lương tâm, loại trình độ sư phạm này đến ta cũng mặc cảm."

"Ta đã biết."

Thi Hoài Nam do dự một chút nói: "Chuyện này không thể chỉ thông qua ta đồng ý, vẫn phải tôn trọng ý kiến của sinh viên, ý kiến của hệ soạn nhạc cùng với phụ huynh hắn."

"Được."

Khổng An gật đầu: "Ta ngày mai đi tìm hắn, kiểu gì cũng phải lôi hắn sang bên này, không được thì bắt trói mang đi!"

Thi Hoài Nam cười khổ, nhưng cũng biết lời này của Khổng An chỉ là nói một chút, không thể nào thật đem người ta trói lại, cứng rắn nhét vào hệ mỹ thuật.

"Về đây."

Khổng An phất tay một cái rời đi.

Thi Hoài Nam nhìn bóng lưng của hắn, lần đầu tiên nhớ tới cái tên "Lâm Uyên" này.

.

Ngày thứ 2.

Thành tích kỳ thi cuối năm vừa công bố, top năm mươi vẽ phác họa cơ hồ bị học viên của Lâm Uyên nhận hết. Chuyện này làm nổi lên một cơn cuồng phong trong hệ mỹ thuật!

"Con mẹ nó!"

"Quá kinh khủng đi!"

"Mấy tên được Lâm Uyên dạy ra trâu bò như vậy?”

"Không bỏ săn sắt sao bắt nổi cá to. Trước ta còn chê đắt, bây giờ có đập nồi bán sắt cũng phải đi tìm Lâm Uyên học phác họa!"

"Lớp của Lâm Uyên không phải ngươi nghĩ muốn học là có thể học. Hiện nay số người trong danh sách hẹn trước học vẽ phác họa với hắn, đã kéo dài tới nửa tháng rồi."

"Ta trước có chút không tin hắn, bây giờ thật sự hối con mẹ nó hận."

"Cầu mua lại cơ hội học với Lâm Uyên, ai nhường slot ta bồi thường cho hắn gấp đôi giá tiền!"

"Ta trả gấp ba!"

"..."

Sau khi cuồng phong thổi qua.

Lúc Lâm Uyên xuất hiện lần nữa ở Câu lạc bộ hội họa, không ngoài dự liệu gặp phải tình trạng vây xem đại quy mô.

Cùng lúc đó, sinh viên đăng ký hẹn trước học vẽ phác họa với Lâm Uyên đầy ắp.

Hắn cảm thấy rất kỳ quái, hôm nay số người đăng ký giờ học nhiều một cách khác thường.

Chung Dư thầm vui vẻ, thần thần bí bí ghé lại gần tai Lâm Uyên nói: "Đại thần, hôm nay số người hẹn trước tăng mạnh, là bởi vì chúng ta ngày hôm qua làm cái sự kiện lớn, ta tổ chức!"

Lâm Uyên hỏi: "Tăng mạnh là bao nhiêu người?"

Chung Dư sửng sốt, ta muốn đại thần tò mò cái khác mà, đang muốn trả lời, cửa câu lạc bộ hội họa bỗng nhiên truyền tới một trận tiếng huyên náo, sau đó chỉ thấy một lão nhân tinh thần quắc thước chậm rãi đi vào.

Giáo sư Khổng An hệ mỹ thuật!

Chung Dư lẩm bẩm nói: "Lại lớn như vậy..."

Lúc này Khổng An đi tới khu triển lãm của Câu lạc bộ hội họa.

Trên tường treo đầy họa tác của các đại thần, hắn có chút dừng chân. Nhìn mười mấy bức tranh trên cao, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bức phác họa bên trái có viết hai chữ Lâm Uyên.

Thấy bức tranh này, thân thể lão Khổng bỗng nhiên rung một cái.

Sau đó hắn nhẹ giọng hỏi: "Lâm Uyên có ở đây không?"

Lúc này có sinh viên chỉ đường, dẫn Khổng An đi tới trước người Lâm Uyên.

Khổng An lộ ra một nụ cười hiền hòa, ánh mắt nhìn Lâm Uyên phảng phất như đang nhìn một món trân bảo hiếm thấy.

"Chào ngài." - Đối mặt trưởng bối, Lâm Uyên vẫn là rất lễ phép đứng lên chào.

Khổng An đánh giá hắn, vừa nhìn vừa gật đầu: "Ngươi chính là Lâm Uyên đồng học đúng không. Đừng khẩn trương, ta tìm ngươi là muốn hỏi một chuyện, có muốn hay không cân nhắc chuyển tới hệ mỹ thuật chúng ta?"

"Không."

Lâm Uyên lắc đầu một cái.

Nụ cười của lão Khổng cứng lại, nhìn Chung Dư, nhẹ ho nhẹ một tiếng.

Chung Dư vốn là có chút hoảng hốt, cho rằng sự kiện mình tổ chức đã gây họa cho Lâm Uyên. Nhưng khi thấy phản ứng của thầy Khổng, nhất thời an tâm lại.

Dưới sự ám chỉ của đối phương, hắn hiểu ý tiến tới bên tai Lâm Uyên nhỏ giọng nói: "Đại thần, đây là Khổng giáo sư hệ mỹ thuật chúng ta, toàn bộ hệ mỹ thuật đều thuộc hắn quản lý."

Lâm Uyên gật đầu: "Thầy Khổng."

Khổng An khôi phục nụ cười: "Tới hệ mỹ thuật, ta tự mình dạy ngươi."

Vừa nhìn họa tác, Khổng An liếc mắt một cái liền nhận ra Lâm Uyên có trình độ chuyên nghiệp!

Lâm Uyên còn trẻ như thế, lại có tài nghệ như vậy, tuyệt đối được xếp vào hàng ngũ thiên tài vẽ phác họa. Cho nên giờ phút này tâm tư Khổng An đã không chỉ là đem Lâm Uyên đào về hệ mỹ thuật trói chặt. Lão còn thiếu một tên đệ tử để lấy mặt mũi.

Lúc này toàn bộ người trong câu lạc bộ hội họa đã tụ tập lại, nghe được lời nói của Khổng giáo sư, cả đám trừng lớn con mắt, từng tên đều hâm mộ chảy nước miếng!

Đây là tiết tấu muốn thu Lâm Uyên làm quan môn đệ đấy!

Khổng An ở trong giới hội họa là nhân vật rất có sức ảnh hưởng. Có thể làm quan môn đệ tử của hắn, là sự tình mà vô số họa sĩ ao ước!

Có thể nói, Lâm Uyên chỉ cần đáp ứng, sau này trong giới hội họa, tên tuổi tuyệt đối có thể chiếm một vị trí.

Nhưng làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên là, Lâm Uyên phảng phất không biết loại khái niệm này: "Ta không muốn chuyển sang hệ hội họa."

Nụ cười của lão Khổng lần nữa đông cứng.

Hắn kỳ quái nhìn Lâm Uyên: "Ngươi không thích hội họa?"

Lâm Uyên nói: "Thích."

Khổng An nói: "Vậy tại sao ngươi không đến?"

Lâm Uyên suy nghĩ một chút nói: "Hệ soạn nhạc thích hợp với ta hơn."

Nghệ thuật có rất nhiều loại, hệ thống sẽ cung cấp cho Lâm Uyên vô số phương hướng, nhưng bởi vì duyên cớ nguyên chủ ảnh hưởng, Lâm Uyên thích nhất vẫn là âm nhạc.

"Ta sẽ để thời gian cho ngươi cân nhắc."

Khổng An không dám bức bách, sợ động chạm phản nghịch tính trong lòng Lâm Uyên. Nhưng lão đối với Lâm Uyên là tình thế bắt buộc. Mầm non tốt như vậy, khả năng cả đời này lão cũng không gặp nữa, làm sao có thể dễ dàng buông tha?

Tiểu hài tử mà, rất dễ dụ.

"Được."

Lâm Uyên tin tưởng đối phương cũng hiểu, bình thường mà nói cân nhắc một chút chính là ý tứ không đáp ứng.

Khổng An ngồi xuống ghế đẩu sinh viên đưa tới, hỏi: "Ngươi suy nghĩ cứ mãi ở Câu lạc bộ hội họa mở lớp dạy học như thế này sao?"

"Không nhất định."

"Tại sao?"

"Sẽ tăng giá."

Lâm Uyên trả lời như vậy.

Khoé miệng của Khổng An giật giật.

Bọn sinh viên xung quanh không nhịn được nâng trán, năm trăm một giờ đối với sinh viên mà nói đã rất cao, Lâm Uyên lại còn muốn tăng giá?

Khổng An hỏi: "Tăng bao nhiêu?"

Lâm Uyên nói: "Một ngàn một giờ."

Khoé miệng của Khổng An chính là lần nữa méo, giá tiền này đã ngang với chính mình. Nhưng bỏ qua chuyên môn, chỉ nhìn vào trình độ sư phạm thì Lâm Uyên dạy quả thật còn hiệu quả hơn mình, cho nên giá tiền này thực ra cũng không quá đáng:

"Lúc nào tăng giá?"

Lâm Uyên nói: "Không biết."

Hắn hiện tại sẽ không tăng giá, đợi hiệu quả hào quang Sư giả có tăng lên rõ rệt, hắn mới xem xét sự tình tăng giá. Làm ăn nhất định phải không thẹn với lương tâm mình, hắn không muốn trở thành gian thương.

"Được."

Khổng An bỗng nhiên đứng lên nói: "Chờ lúc nào ngươi lên giá, nhớ tới hệ mỹ thuật tìm ta, mọi người ngồi xuống bàn bạc thật tốt. Về phía trường học có thể hợp tác với ngươi, thanh toán cho ngươi thù lao nhất định. Sẽ không bởi vì ngươi là sinh viên liền tính toán khi dễ."

Lâm Uyên gật đầu: "Ừm."

Các thành viên xung quanh chứng kiến một màn này cơ hồ là mặt tên nào cũng mang trạng thái đờ đẫn.

Bọn họ vạn lần không nghĩ tới, có một ngày sẽ tận mắt thấy người đứng đầu hệ mỹ thuật nói chuyện làm ăn với một tên sinh viên năm thứ hai đại học.

Hình ảnh này nhìn từ góc độ nào cũng thấy quỷ dị.

Nhưng nghĩ tới lần thi cuối kỳ vừa rồi của hệ mỹ thuật, năm mươi người vẽ phác họa đứng đầu cơ hồ là học viên của Lâm Uyên cả, mọi người lại cảm thấy hình như chuyện tăng giá này rất hợp lý.

.

Bạn đang đọc Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch) của Ngã Tối Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 213

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.