Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện cấm kị

Tiểu thuyết gốc · 907 chữ

Vu Thường cuối cùng cũng nhận mệnh đi gặp cái người được gọi là Vu tiên sinh kia.

Hai người cùng đi ra ngoài, Vu Thường liền nhìn thấy chiếc BMW dựng ngay một góc đường. BMW màu đen, quá là bắt mắt người nhìn ha, liếc cái là nhận ra...

Người đàn ông kia cung kính mở cửa xe cho cô, rồi còn rất biết điều mà đưa chiếc camera mini cùng với chiếc điện thoại kia, sau đó đóng cửa xe. Vu Thường cũng không để ý thêm, cô xoay người lại, đưa lưng dựa vào cửa xe, chiếc giày cao gót màu đen cũng được tháo ra, hai trên xếp bằng lên ghế, khuôn mặt ngả ngớn như lưu manh đâu còn là cô gái đáng sợ lúc nãy chĩa súng trong phòng bao kia nữa. Cô nhìn người đàn ông trước đối diện trước mặt mình, tóc đen được chải chuốt gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh nhìn nghiêng rất tuấn tú, trầm ổn. Môi mỏng mím lại dường như rất tức giận, đôi mắt khép hờ. Tay anh đặt lên thành cửa, dựa đầu vào bàn tay nằm nhắm mắt không rõ là đã ngủ hay chưa. Anh mặc bộ vest, cà vạt nới lỏng hơn phần nửa, áo đã tháo ra hai cúc. Nhìn qua cả con người rất khó gần.

Xác thực là rất khó gần...

Vu Thường ném 'bộp' cái điện thoạt lên đùi người đàn ông, anh mở mắt, Vu Thường nhìn qua đôi mắt trong suốt không có chút gì kia vừa ngủ xong thì liền biết anh giả vờ. Cô cất giọng đùa cợt

" Anh trai à, em hết tiền rồi."

Vu Dụ Huân cầm chiếc điện thoại mà cô ném cho mình, trong lòng không biết phải làm sao nữa. Anh ấn ấn vài cái, trên màn hình diện thoại xuất hiện một đoạn video một cô gái đi uống rượu cùng với một đàn ông, lướt qua vài cái nữa thì là bức ảnh cô gái đó đi cùng với đám đàn ông đó. Anh nhìn đi nhìn lại, rồi lại quay sang nhìn cô gái đang nở nụ cười vô hại, vốn đang tức giận cuối cùng lại phải thở dài

" Tiểu Thường, em hết tiền nên em đi uống rượu với đám đàn ông này hả? Em có biết là rất nguy hiểm không? Anh đã bảo là em đừng có về nước, cuối cùng lại hại anh phải đuổi theo em về đây. Em về đây công việc thì chưa có..." Vu Dụ Huân không nhịn được lại nói nhiều.

" Xả stress, xả stress thôi, anh đừng nói nhiều như thế chứ. Anh trai à, lâu lắm em mới về nước có lần, vấn đề bây giờ anh cần xử lí là em hết tiền rồi nè. Không có tiền thì không thể làm việc, không thể xả stress được." Vu Thường nói như đương nhiên

" Xả xả cái đầu em, việc thì không làm, tiền thì không có cũng đòi một hai lết về nước, lỡ như lại xảy ra chuyện trước kia lần nữa..."

Vu Dụ Huân đang phát cáu thì nhận ra mình lỡ lời, nhưng lời nói nói ra như bát nước đổ đi, anh cũng không thể rút lại nữa, Vu Dụ Huân nhìn nhìn em gái mình, thấy nụ cười cô đã nhạt dần, trong ánh mắt là một mảng ảm đạm, trong lòng anh hơi sợ, lại hơi lo lắng, bầu không khí lâm vào một cảnh tinh mịch. Vu Dụ Huân không biết phải nói gì. Chuyện anh lỡ lời là điều cấm đối với Vu Thường, là chuyện cấm kị đối với Vu gia. Hai người cứ duy trì bầu không khí như vậy, cho đến khi Vu Thường lên tiếng

" Em có việc đi trước, anh nhớ chuyển tiền cho em." Nói xong, Vu Thường nhanh chóng mở cửa xe đi xuống, đến lúc Vu Dụ Huân hoàn hồn thì đã không thấy bóng dáng cô đâu.


Vu Thường một mình đi lang thang trên đường, cô cúi đầu xuống, những sợi tóc lam ẩn ẩn hiện hiện che đi đôi mắt cô, không nhìn rõ cảm xúc trong đó là gì...

Ha, chuyện năm đó... không đáng để nhắc tới, không được nhắc tới, cũng không nên nhắc tới...

Nhớ lại những ngày tháng khi ở đó, cô vẫn còn nhớ rõ cái loại đau đớn đó...

Cái loại đau đối với một đứa trẻ đủ để cướp đi sinh mạng nó, liên tiếp mấy lần, lúc tỉnh dậy, cứ ngỡ là mình chết rồi, hóa ra may quá, mình vẫn còn sống...

Cái này không phải là đi dạo Quỷ Môn Quan, mà là trực tiếp đi vào, đến lúc ra lại không thể ra được...

Làm sao cô có thể quên cảm giác ấy chứ?

Vu Dụ Huân cũng là vì lo cho cô, nên mới không khống chế được mà nhắc lại chuyện đó, cô không trách anh ấy.

Nhưng họ không biết, khi đối mặt với quá khứ, họ càng tỏ ra lo lắng cho cô bao nhiêu, cô lại càng có cảm giác đau đớn giống như những ngày đó.

Lo lắng, bồn chồn...

Vu Thường đang thất thần đi trên đường thì nghe thấy tiếng thông báo của điện thoại, cô mở máy ra, là tin nhắn chuyển tiền.

Bạn đang đọc Toàn phát hoàn yêu sáng tác bởi NhượcBánThương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhượcBánThương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.