Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tầng Cấm (2)

Phiên bản Dịch · 1001 chữ

Một ngọn lửa không ngừng cắn nuốt lấy tòa lâu đài. Những âm vang chết chóc không ngừng hướng mũi nhọn của chúng về phía cô. Vị hoàng tử bị nguyền rủa và lưỡi dao của máy chém sẽ chặt đầu cô. Đó là cái kết cho Riddle trong nguyên tác.

Nó hẳn là những gì sẽ xảy ra, nhưng...

Hãy giết mụ phù thủy! Kẻ mang trong mình lòng tham không đáy, hãy cắt đầu con đĩ bẩn thỉu đó xuống!

Khung cảnh trước máy chém lại hiện lên.

Sao tôi lại ở đây? Sao chân của tôi lại bị xích? Tại sao điều này lại xảy đến với tôi? Tôi đâu làm sai gì. Tại sao tôi lại phải chết ở đây? Tôi không thể gặp lại gia đình và bạn bè nữa sao?

Bị chặt đầu? Không, tôi không cho phép. Tôi muốn trở lại thế giới của mình. Sao tôi lại phải chịu kết cục như vậy? Không có chuyện tôi lại chết ở một nơi thế này.

Lưỡi dao nâng lên rồi nhanh chóng hạ xuống.

Không! Tôi không muốn! Mau dừng lại đi!

Giật mình tỉnh dậy, tôi cố gắng điều chỉnh nhịp thở để bản thân mau chóng bình tĩnh lại. Sau đó, tôi mới có thể từ từ đánh giá xung quanh, những tia nắng sớm đã le lói qua rèm cửa.

A, ra chỉ là mơ.

Nhưng sao tôi lại có giấc mơ đó? Dù sao cũng thật may khi sau tất cả chỉ là mơ. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Cô có cách thức tỉnh khá ồn ào nhỉ.”

Hả? Sao lại có giọng nam trong phòng mình? Tôi đưa mắt hướng về phía chủ nhân giọng nói.

“Hoàng tử?” Tôi bối rối nhìn anh ta vẫn ngồi trên chiếc ghế dài như tối qua. Trông như anh ta đang ngồi quan sát tôi.

Sao anh ta lại làm vậy?

Lẽ nào...

“Hoàng tử, ngài đã ngồi nhìn tôi ngủ suốt đêm sao?”

“Chính cô là người đánh thức ta, không phải?”.

Ờ, xem ra mọi việc không như mình nghĩ. Tôi sau đó cũng không nói gì nữa. Khuôn mặt Kyle hiện vẻ u ám, mệt mỏi. Điều đó khiến tôi đột nhiên cảm thấy có chút tội lỗi.

“Ừm, tôi xin lỗi vì đã...”

“Hầu gái đang đợi sẵn ở ngoài. Sau khi chuẩn bị và ăn sáng xong, quản gia sẽ đưa cô đi quen thuộc với dinh thự.”

Không nói gì thêm, anh ta nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị rời đi. Không biết liệu anh ta có ổn không. Nhưng tôi biết mình thật sự thấy áy náy.

“Anh đã ăn gì chưa?”

“Dù chưa ta cũng không muốn dùng bữa cùng cô. Ta nói lại lần nữa, đừng có cố tiếp chuyện với ta.”

“Nhưng chính anh là người...”

Bang!

Kyle đóng sầm cửa rời khỏi phòng và không để tôi nói hết lời.

Thậm chí còn không cho mình có cơ hội ngồi tranh luận luôn.

Tôi duỗi lưng và vươn vai nhằm thả lỏng cơ thể đôi chút. Tôi vẫn nhớ như in cơn ác mộng đó. Tự thề với bản thân rằng sẽ tìm mọi cách để không phải rơi vào kết thúc như vậy. Xiết chặt nắm tay, tôi quyết tâm sẽ thay đổi tương lai kia.


Ăn sáng xong, Jean dẫn tôi đi dọc qua các hành lang giờ có vẻ trống vắng lạ thường.

“Không như bên trong lâu đài, ngoài này có khá ít người hầu nên phá lệ yên tĩnh.”

Jean cẩn thận quan sát tôi. Thông thường thì những người thuộc tầng lớp quý tộc rất quan tâm đến số lượng người hầu mà họ có, đơn giản vì đó cũng là một cách biểu hiện ra tiền tài cùng địa vị của họ. Chính vì thế mà có những quý tộc nghèo thường mắc nợ vì cố gắng thuê nhiều người hầu. Gia đình tôi không ngoại lệ, cũng từng rơi vào cảnh như vậy. Vì vậy, có chút bất thường khi ở đây lại quá ít người.

Tôi cũng phần nào đoán được, dẫu cho mức lương có cao bao nhiêu thì cũng không có mấy người đủ tự tin sống sót làm việc cho hoàng tử.

“Tôi thực ra khá thích yên tĩnh.”

Tôi nói như điều này không phiền đến tôi. Thú thât, tôi mừng vì nơi này không nhiều người, vì như vậy tôi cũng có nhiều không gian để hoạt động thoải mái hơn.

“Tôi mừng vì người đã thích.”

Có sự tán thưởng trông lời nói của ông ấy.

Tiếp đó, Jean đã cho tôi biết thêm về nguồn gốc cũng như lịch sử của tòa lâu đài, các truyền thống và những vật thừa tự. Ông nói bằng tông giọng cao rõ và tự hào khi tỉ mỉ giải thích mọi thứ cho tôi.

“Vậy thì, cho phép tôi được dẫn công nương đi tham quan phần còn lại của dinh thự.”

“Phiền ông.”

Đây là một tín hiệu tốt.

Jean chỉ cho tôi sơ qua tầng một. Nơi có một phòng khách lớn và một phòng ăn luôn đầy đủ các loại trái cây và những món điểm tâm nhẹ. Ông cũng cho tôi biết có một khu vườn phía sau dinh thự mà tôi có thể ghé qua.

Tầng hai thì có đến hơn hai trăm phòng. Jean nói thêm cho tôi một số tin quan trọng.

“Nơi này là phòng làm việc của cậu chủ.”

Sau đó, ông tiếp tục nói thêm về sắp xếp của những phần còn lại trong dinh thự. Nhưng khi lên tới tầng bốn, Jean bỗng dừng lại, đôi mắt ông lặng lẽ nhìn lên lầu năm.

Im lặng một lúc, rồi ông mới nói.

“Tôi thật lòng xin lỗi, thưa công nương. Nhưng lầu năm là cấm kỵ, kể cả là với người.”

Bạn đang đọc Tôi không muốn bị ám ảnh bởi Hoàng Tử tàn nhẫn của Bultandat (불탄닷)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi FleurDuSoleil
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.