Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi Ghét Hắn

Phiên bản Dịch · 1096 chữ

“Tôi hiểu, không sao cả”

Jean có chút hoài nghi trước câu trả lời gần như ngay lập tức của tôi.

“Phu nhân thật sự không tò mò tầng năm có gì sao?”

Tôi mỉm cười hòa nhã cho ông ấy thấy rằng tôi hoàn toàn không có thắc mắc gì, vì cho dù ông ấy có không nói thì tôi cũng biết lý do tại sao nó bị cấm. Nhưng Jean vẫn tiếp tục tận trách giải thích, ông ấy trông vô cùng khổ não vì không thể cho tôi biết bí mật của tầng năm.

“Tôi xin lỗi vì không thể nói một cách cụ thể hơn, nhưng phu nhân chỉ có thể nhìn lên tầng năm từ đây.”

Jean nói với giọng đầy sầu khổ,

“Đây là việc liên quan đến sinh tử, vì vậy xin phu nhân đừng bao giờ lên đó”.

Tiếc là, một ngày nào đó tôi sẽ phá luật, tôi phải lên tầng năm vì chìa khóa nhằm phá giải lời nguyền của Kyle nằm sau cánh cửa đó.

“Tôi biết.”

Tôi chấn an người quản gia bằng một nụ cười nhẹ. Nhưng lương tâm tôi lại cắn dứt vì đã nói dối ông ấy, ít nhất thì tôi sẽ không ghé thăm tầng năm vào lúc này.

“Phu nhân, người muốn đến xem khu vườn chứ?”

Jean cố gắng chuyển sự chú ý của tôi sang thứ khác.

“Giờ đây cả khu vườn đang tràn ngập hoa hồng.”

“Được, dẫn tôi đến khu vườn đi.”

Tôi nhận lời đề nghị và theo ông ấy xuống lầu một.

“A!”

Cả tôi và Jean đều ngạc nhiên khi xuống đến lầu hai, chúng tôi chạm mặt Kyle vừa ra khỏi phòng làm việc. Jean quy củ hơi cúi người trước hoàng tử.

“Cậu chủ, tối qua ngài có yên giấc không?”

“Có.”

Kyle trả lời rồi liếc qua tôi trước khi quay gót giầy lờ đi tôi.

Không tránh khỏi hụt hẫng tôi đành lặng lẽ tiến đến cạnh Jean và mỉm cười với Kyle.

“Chào buổi sáng, thưa hoàng tử. Tôi mong đêm qua ngài đã có một giấc ngủ ngon.”

“Jean, ngươi đã nói với cô ấy những gì ta đã dặn chưa?”

Ông trời ơi! Con bị ngó lơ đi không chỉ một mà đến hai lần trong một ngày.

“Vâng, tôi đã dặn dò cả rồi... A!”

Bác quản gia có vẻ lóe lên ý tưởng gì đó.

“Cậu chủ, sao ngài không đi dạo quanh vườn với công nương đi.”

Jean đã suy tính cho tôi khi đưa ra đề xuất đó, nhưng Kyle thì không thích ý tưởng đó lắm.

“Sao ta lại phải đi dạo với người này? Ta trông rảnh rỗi lắm sao?”

“Vậy thì, người cùng chúng tôi đi thăm quan thư viện thì sao, thế nào ạ?”

Trước những cố gắng của Jean, Kyle nhìn tôi đầy thâm ý.

“Ta từ chối.”

Anh ta cộc cằn nói.

“...”

“Nếu cô thấy chán vì không gì để làm, thì cứ dành cả ngày uống trà đi.”

Woa, mình ghét tên này. Tên này thực sự có tài trong việc phá hủy tâm trạng của tôi. Có nên khen ngợi tài năng này của hắn không đây.

“Jean, tôi sẽ tự đi nên là...”

Người quản gia đột ngột ho khan lên.

Hả? Tôi bất ngờ rồi nhanh quay qua hỏi han.

“Jean! Ông có sao không? Để tôi đi gọi bác sĩ.”

“Tôi ổn, thưa công nương.”

Ông khó khăn nói.

“Gần đây nhiều việc quá nên tôi có hơi mệt. Người không cần lo cho tôi, dù phải liều cái mạng già này, tôi cũng sẽ hộ tống người đến thư viện-”

Ông còn chưa nói hiết câu thì đã bị vừa vặn chặn lại. Jean ho nhiều và mạnh đến nỗi khiến mặt ông đỏ cả lên.

Vậy ra át chủ bài là Jean à?

Bởi vấn đề sức khỏe của người quản gia, Kyle buộc phải miễn cưỡng xuống nước chỉ vì cảm thấy Jean có thể chết do làm việc quá sức.

Quả là một quản gia cao tay.

Dù sao thì, mánh này cũng đã thành công, cứ nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Kyle là biết. Như một thói quen, anh ta tặc lưỡi và lườm tôi.

“Mau theo. Ta chỉ cô đến thư viện.”

Tôi cũng không từ chối, đúng hơn, tôi coi đây là một cơ hội tốt để củng cố mối quan hệ hai bên. Có thể nói là mọi việc diễn đúng ý tôi, nhưng tôi vẫn thấy lo cho Jean.

Vẫn là nên gọi bác sĩ đi, lỡ ông ấy bệnh nặng thì sao?

Quay lại nhìn Jean, ông ấy nháy mắt và giơ hai ngón cái lên.

Thật là một cú lừa. Diễn xuất của ông ấy hoàn toàn qua mắt tôi rồi.

Tôi cười ngượng rồi nhanh chóng đuổi thao Kyle.


Thư viện trong dinh thự này không kém gì thư viện hoàng gia. Có cả ngàn cuốn sách được xếp ngăn nắp trên các giá giá hoàng kim.

Nơi này phải chứa đến hơn mười ngàn cuốn đi.

Không như thư viện hoàng gia, nơi này không có thủ thư đến trông coi mỗi ngày. Thay vào đó, thủ thư chỉ đến thu dọn và sắp xếp lại sách khi hoàng tử không ở.

Kyle đứng khoanh tay dựa vào giá sách gần cửa. Bất chấp khí thế sắc bén của mình, anh ta xứng đáng là người đàn ông đẹp trai nhất cuốn tiểu thuyết.

Gương mặt sắc nét tựa như điêu khắc từ cẩm thạch. Anh ta thu hút đến mức khiến tôi không thể không đặt câu hỏi sao Riddel lại chọn vị hôn phu kia thay vì người đàn ông này.

“Chọn cuốn mà cô muốn đi.”

Giọng nói trầm và khàn của anh ấy vang vọng đến tai tôi.

“Anh thì sao, hoàng tử?”

Tôi không nén nổi tò mò.

“Không có cuốn nào anh muốn đọc sao?”

Anh ta mất kiên nhẫn trước câu hỏi của tôi. Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi, thị uy tôi rằng đừng có nói chuyện với anh ấy.

“Khi cô xong, ta sẽ đến điểm kế tiếp.”

Đáng mừng là Kyle đã trả lời tử tế lần này. Không biết là còn nơi nào mà chúng tôi chưa thăm quan.

“Ta đang đi đâu đây?”

“Đến phòng của ta.”

Bạn đang đọc Tôi không muốn bị ám ảnh bởi Hoàng Tử tàn nhẫn của Bultandat (불탄닷)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi FleurDuSoleil
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.