Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại ở Trung tâm mua sắm

Phiên bản Dịch · 1601 chữ

Chung quanh người xem kịch vui cũng không ít, Trình Nghệ Hinh tỏ vẻ rất xấu hổ, nàng không biết làm sao thời điểm này, Hàn Tử Sâm xuất hiện.

Nam nhân này ra sân khấu mang theo hào quang, nàng ngẩng đầu, nhìn anh bước từng bước về phía mình.

Trình Nghệ Hinh theo bản năng có chút ngây người, đây mới là nam chính đi, Thạch Hạo cặn bã kia không cần nhắc đến.

Hàn Tử Sâm cúi đầu xuống, ôn nhu bắt lấy chân của nàng, đem giày rút ra. Nàng lấy lại tinh thần, cắn môi, gương mặt bản năng hiển hiện đỏ ửng!

Tạ ơn thần linh!

Hàn Tử Sâm ý vị thâm trường đánh giá nàng một phen, khi nhìn đến gương mặt sưng đỏ của nàng, cau mày một cái.

Anh cởi áo khoác, choàng lên bả vai nàng, thản nhiên nói: "Về sau không được ăn mặc thế này đi ra ngoài, không dễ nhìn."

Trình Nghệ Hinh cúi đầu xuống, dò xét mình, suy nghĩ một lát sau, nàng nghi hoặc nhíu mày.

Nàng dạng này đúng là không tốt, nhưng cũng không đến nỗi không dễ nhìn a. Ngay khi định cãi lại, Hàn Tử Sâm nắm tay nàng dắt đi.

Vô số nữ sinh mắt nhìn không ngừng toát ra ái tâm, một màn này cũng quá dễ nhìn đi. Hàn Tử Sâm mang theo Trình Nghệ Hinh đến phòng khám gần đấy, xử lý vết thương trên mặt.

Cũng may Trình Nghệ Hinh năng lực khôi phục cũng không tệ lắm, không cần dùng nhiều thuốc, gương mặt của nàng liền cơ bản tiêu sưng.

Hai người lại đi shopping, đi cửa hàng trang sức, Hàn Tử Sâm tiện tay cầm một bộ váy ném cho nàng. Trình Nghệ Hinh ngoan ngoãn thay đổi, nàng dạng này ra ngoài quá làm người khác chú ý, thay xong quần áo ra, hai người Lương Vũ Vi cùng Thạch Hạo.

Sau khi hai người đang trao đổi ánh mắt, tâm khẩn trương bắt đầu vào diễn cảnh chó liếm. Trình Nghệ Hinh hai tay chống nạnh, thở phì phò chỉ vào Lương Vũ Vi, nũng nịu thanh âm đến nàng cũng thấy buồn nôn!

"Lương Vũ Vi, tôi liền biết cô không có lòng tốt, cô chính là ham tiền Thạch Hạo ! Trách không được gia gia không thích cô!"

[Ọe ~ Buồn nôn chết ta rồi! Thạch Hạo tiền lại nhiều, yêu cho ai hoa cho ai hoa, cùng mình có nửa xu quan hệ a! Chẳng quan tâm!]

Lương Vũ Vi vụng trộm nhìn Hàn Tử Sâm một chút, một giây sau cúi đầu xuống, tư thái ủy khuất đến không chịu được. Thạch Hạo ngoan độc trừng mắt nhìn Trình Nghệ Hinh, hận không thể xé nát miệng của nàng.

Hắn sắp đem răng cắn nát thanh âm truyền tới nói: "Trình Nghệ Hinh, cô là cảm thấy ta vừa mới dạy dỗ cô còn chưa đủ? Cô có tin ta hay không hiện tại đem mặt cô vừa mới tiêu sưng mặt lại đánh sưng?"

Trình Nghệ Hinh không sợ chết phản kháng đạo: "Anh đánh đi, nếu anh dám đánh, tôi liền nói cho gia gia, anh vì nữ nhân này đánh tôi! Dạng này gia gia liền càng thêm không có khả năng thích cô ta!"

[Đánh đi! Đánh đi! Đúng là đầu óc có vấn đề, mình tự đánh mình có khi còn tỉnh!]

Thạch Hạo nâng tay lên, Lương Vũ Vi bắt lấy góc áo hắn, yếu ớt nói: "Thạch Hạo, vẫn là thôi đi, không thì gia gia lại chán ghét em thôi, chúng ta đi."

Thạch Hạo cuối cùng vẫn đau lòng Lương Vũ Vi, hắn ôn nhu sờ lên mặt nàng, trong ánh mắt tràn ngập cưng chiều.

Chậc chậc chậc, người ta đây mới là tình lữ, cũng không biết mình vai phụ xía vô náo làm gì cho náo nhiệt. Lúc này, nàng liếc thấy Hàn Tử Sâm đứng một bên, trong mắt hắn lộ ra vẻ thống khổ, chẳng biết tại sao, khi nấy bộ dáng này của hắn, nàng lại thấy đau lòng.

Thạch Hạo mang theo Lương Vũ Vi muốn rời đi, thời điểm ngang qua Hàn Tử Sâm, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn dừng bước lại, dùng tư thế thư thái nhìn anh, cười nói: "Ngày mai Vũ Vi sẽ không đến công ty anh làm, Thạch Hạo tôi nuôi nổi!"

Hàn Tử Sâm nghe vậy, trong lòng vui vẻ, anh ước gì Lương Vũ Vi không đến. Nhưng trên mặt anh tại tồn tại một biểu cảm giống như sợ cô ấy quên anh.

Nếu không phải tại kịch bản viết vậy, đến cửa Hàn gia Lương Vũ Vi đến đặt chân vào còn không được. Nhưng là, trên mặt anh vẫn biểu tình thống khổ. Thời điểm hai người rời đi, Lương Vũ Vi quay đầu, khiêu khích nhìn Trình Nghệ Hinh một cái.

Hai nam nhân này là của cô, Trình Nghệ Hinh đến một người cũng đừng mong!

Thân thể đang căng thẳng của Trình Nghệ Hinh thả lỏng, nang vỗ ngực một cái, thở ra: "Thật đúng là vận khí không tốt, đến cửa hàng cũng đúng phải bọn họ, lần sau đi ra ngoài nhất định phải xem ngày, chúng ta đi."

Nói xong, nàng kéo tay Hàng Tử Sâm, nhanh chóng ra đến cửa. Hàn Tử Sâm đi phía sau, ngơ ngác nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau, tim đập rộn lên, cho dù anh nhìn Lương Vũ Vi cũng không có cảm giác như vậy.

Hai người đến cửa hàng gần đó ăn cơm, Trình Nghê Hinh ăn xong, nàng ngẩng đầu lên, liền thấy Hàng Tử Sâm đang nhìn nàng.

"Khụ khụ...Kia, có phải tôi ăn nhiều quá không?"

Nào là nhiều chứ?

Hàn Tử Sâm nuốt nước miếng, không nói gì. Đột nhiên, Trình Nghệ Hinh thở dài, biểu lộ ưu thương.

"Anh nói xem, chúng ta bị không chế đến khi nào? Luôn luôn phải làm những chuyện kia, tôi không chịu nổi!"

Mỗi một lần đến trước mặt Thạch Hạo làm ra loại hành vi kia, chính nàng cũng thấy buồn nôn! Nếu nàng thấy Thạch Hạo tốt thì còn đỡ, đằng này thấy hắn căn bản chướng mắt, còn bị hắn đánh cho mấy cái bạt tai, thật sự làm người ta suy sụp mà!

Hàn Tử Sâm ánh mắt cũng tối lại, lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi nói rồi, khó lắm, trước kia đã từng thử qua."

Trước kia, anh một mình chống lại sự sắp đặt này, mệt mỏi đến sắp chết, mỗi ngày đều cảm thấy bất lực. Hiện tại, anh có Trình Nghệ Hinh làm bạn, mặc dù bọn họ vẫn không có cách nào sửa đổi tình huống, nhưng cuộc sống cũng không đắng chát như lúc trước.

"Không được, Trình Nghệ Hinh tôi cũng không phải kiểu người dễ bỏ cuộc, tôi nhất định sẽ chống cự thành công, Hàn Tử Sâm, chúng ta cùng nỗ lực!"

Nói xong, nàng cầm ly rượu lên, ra hiệu Hàn Tử Sâm cạn ly. Nhìn nàng dáng vẻ nhiệt tình, Hàn Tử Sâm nở nụ cười tươi rói. Không cười còn tốt, nhìn nụ cười này, Trình Nghệ Hinh một lần nữa cảm thấy không thoát ra được, đây mới là nam chính a. Hai người uống no say, Hàn Tử Sâm đưa Trình Nghệ Hinh về nhà, anh đứng nhìn cô lên lầu. Đêm nay đèn hành lang đột nhiên hỏng, Trình Nghệ Hinh mở đèn điện thoại di động lên. Ngay lúc định móc chìa khóa mở cửa, đột nhiên một đôi tay vươn ra, che miệng nàng lại. Trình Nghệ Hinh kịch liệt giãy dụa, là không phát ra được chút âm thanh nào, chìa khóa trong tay cũng rơi trên đất. Nàng bị người ta lôi lên sân thượng, gió đêm thổi tới lạnh thấu xương.

Lúc này, Trình Nghệ Hinh mới nhìn rõ người tới là Thạch Lan. Thạch Lan không nói hai lời liên bắt đầu xé y phục của nàng, Trình Nghệ Hinh kịch liệt giãy dụa.

"Thạch Lan, anh định làm gì? Anh có tin tôi đi báo cảnh sát không?"

Đáng chết, nếu như lúc này, cái nhân vật đáng chết kia lại không chế nói không chừng nàng lại phối hợp tích cực.

"Nghệ Hinh, cô không phải muốn làm dâu Thạch gia sao? Gia gia của tôi cũng thích cô, nhưng Thạch Hạo không thích cô, cho nên gả cho tôi cũng như nhau, nào, đêm nay chúng ta gạo nấu thành cơm, dạng này cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của cô, trở thành cháu dâu của Thạch gia!"

Trình Nghệ Hinh thừa dịp mình còn chưa bị khống chế, đưa tay tát hắn một cái.

Thạch Lan bị đánh một cái tát, sắc mặt lập tức thay đổi,

Trình nghệ hinh thừa dịp mình còn không có bị khống chế, đưa tay một bạt tai quá khứ.

Thạch lan bị đánh cái tát về sau, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn thô bạo bắt lấy tóc của nàng, chửi bới nói:

"Gái điếm thúi, cô đối với Thạch Hạo chủ động như vậy, không thể chủ động với tôi một chút? Cô cho rằng cô là cái dạng gái còn trong trắng sao? Ngày đó không phải là tôi, cô không phải bị nam nhân khác thỏa mãn sao? Tôi không chê cô, cô còn không chịu?"

Bạn đang đọc Tôi Không Phải Trà Xanh của Liyue
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi silverjungle
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.