Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bày trò

Phiên bản Dịch · 1562 chữ

Thạch gia gia hừ lạnh một tiếng, ông chính là cố ý cho Lương Vũ Vi khó xử, lão gia tử lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy, nhìn nữ nhân trước mặt này, tự nhiên có thể nhìn ra nàng là người không đơn thuần.

Thằng cháu trai ngốc nghếch này còn xem như bảo bối là chiếm giữ.

Nhìn Lương Vũ Vi một mặt ủy khuất, Thạch Hạo cũng nổi giận: "Ông nội, Vũ Vi là người con thích, người có cần phải làm như vậy không?"

Trình Nghệ Hinh vốn không muốn xen vào, ai biết trong đầu tự nhiên có một giọng nói quen thuộc, buộc giọng nói theo:

"Gia gia, người đừng như vậy, Thạch Hạo thích Vũ Vi, chúng ta...đều không thể làm gì khác."

Nói xong lời cuối cùng, nàng không nhịn được khóc lên.

Ông nội thấy vậy thì đau lòng, tiếp tục mắng lấy Thạch Hạo:

"Con chính là bị mỡ heo làm tâm trí mê muội, ta cảnh cáo con, cháu dâu ta chỉ nhận một mình Nghệ Hinh.

Nghe vậy, Trình Nghệ Hinh trên mặt xuất hiện ý cười, sau đó khiêu khích nhìn về phía Lương Vũ Vi.

Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm, mắt phẫn nộ nhìn Trình Nghệ Hinh, lôi kéo Lương Vũ Vi nghênh ngang rời đi.

Thạch gia gia tức giận đến toàn thân phát run:

"Thật là ngông cuồng."

Trình Nghệ Hinh mình chịu đựng tức giận, nghẹn ngào, vẫn còn không quên trấn an Thạch gia gia.

Chờ trở lại nhà, Trình Nghệ Hinh cuối cùng là có thể nghỉ ngơi một chút, một giây sau, một vật bất ngờ được đưa tới trước mặt, cũng may mà nàng đứng vững.

 Lúc này Hàn Tử Sâm trên mặt ý cười đi tới.

Trình Nghệ Hinh lúc này mới thấy rõ ràng là vòng tay, khó hiểu nói:

"Sao lại cho tôi cái này?"

Cái này giống như không thuộc về nàng đi? Nhưng vì cái gì lòng của mình có chút xao động?

Hàn Tử Sâm lơ đễnh, khẽ cười nói: "Thích liền giữ đi, không thích liền ném đi."

Làm sao không thích!

Trình nghệ hinh gật gật đầu, đem đồ vật thu lại, sau đó tiếp tục nói: Ngươi hôm nay thế nào? Có hay không làm cái gì vi phạm ý nguyện sự tình?

Hàn tử sâm lắc đầu, con ngươi trở nên thâm thúy.

Trình Nghệ Hinh nhìn ra mánh khóe, không có hỏi nhiều.

Thạch Hạo ở công ty bắt đầu bận rộn, cũng không có thời gian dư thừa bồi Lương Vũ Vi, nhưng mà hắn vẫn dặn dò người ở bệnh viện chăm sóc thật tốt mẹ của cô.

Lương Vũ Vi mỗi ngày đều đến gặp mẹ nói chuyện, lần này cô định xin việc làm, vừa hay công ty của Hàn Tử Sâm cũng đang tuyển thư ký.

Mặc dù nàng không có quá nhiều kiến thức chuyên nghiệp, nhưng thân là nữ chính, Hàn Tử Sâm lại có tình cảm đối cô, vậy là thành công trở thành thư ký của anh.

Hàn Tử Sâm lúc đầu không nguyện ý, nhưng kịch bản là như thế, anh cũng bị chi phối, chỉ có thể vui vẻ tiếp nhận, còn phải mỗi ngày ôn nhu hỏi han đối phương.

Lương Vũ Vi cũng đem mình trở thành trung tâm, mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt Hàn Tử Sâm, khiến anh ngày càng thích cô hơn.

Thật vất vả, Hàn Tử Sâm có cơ hội rời xa Lương Vũ Vi, lúc này mới có cơ hội cùng Trình Nghệ Hinh gặp mặt.

Trình Nghệ Hinh nghe nói đến chuyện này, nước trong miệng đều phun hết ra ngoài.

Lương Vũ Vi vậy mà mặt dày vô sỉ đến loại trình độ này?

Nếu là còn quấn Thạch Hạo, nếu để Thạch Hạo biết...... có thể tưởng tượng sắc mặt hắn khó coi đến độ nào.

"Vậy anh bây giờ không phải nhìn thấy hắn liền biến thành cẩu liếm chân?" Trình Nghệ Hinh rất thẳng thắng nói, Hàn Tử Sâm nghe xong, hắn hung tợn trừng nữ nhân này một cái.

'Cái gì chó liếm chân? Từ ngữ khó nghe như vậy có thể dùng để nói với đại mỹ nam như tôi sao?"

Trình Nghệ Hinh xấu hổ cười nói: "Tốt tốt tốt, vậy chúng ta ngẫm lại biện pháp giải quyết đi, nếu không đem chuyện này nói cho Thạch Hạo, nam nhân kia tuyệt đối sẽ không cho phép Lương Vũ Vi làm thư ký của anh.

Trước mắt, giống như cũng chỉ có biện pháp này, để Lương Vũ Vi tự mình rời đi tỉ lệ quá thấp.

Hàn Tử Sâm thở dài, anh cũng không biết phải làm sao.

Thạch Hạo hôm nay vừa lúc có thời gian, liền đi bệnh viện tìm Lương Vũ Vi, phát hiện đối phương cũng không có ở bệnh viện, mà là đi làm thư ký cho Hàn Tử Sâm?

Nghe được tin tức này, hắn tức giận đến sắc mặt tái xanh.

Bình thường liền chán ghét Lương Vũ Vi cùng Hàn Tử Sâm đi cùng nhau, hiện tại thế mà làm việc với nhau!

Nghĩ đến thấy không tốt, Thạch Hạo khí thế hừng hực đi vào công ty Hàn Tử Sâm , không nói hai lời liền dắt lấy Lương Vũ Vi rời đi.

Lương Vũ Vi không có cự tuyệt, hiện tại nàng còn không thể cùng Thạch Hạo cạch mặt.

Trên đường đi, nàng đều mím chặt đôi môi, tựa như ẩn nhẫn cái gì.

Hồi lâu, Thạch Hạo mới phát giác không thích hợp, quay đầu lại nhìn, nước mắt Lương Vũ Vi vừa lúc rơi xuống.

Thạch hạo hoảng hốt vội nói: "Vũ Vi, anh..."

Lương Vũ Vi giở ra thủ đoạn, nước mắt không ngừng đến rơi xuống, khóc lên: "Thạch Hạo, anh sao vậy?"

Thạch Hạo không biết nên nói cái gì, chỉ biết mình là tức giận, không phải mới sẽ không như thế thô lỗ đối đãi Vũ Vi.

Mà bên này Trình Nghệ Hinh đang nhàn nhã cắn hạt dưa, não đã hiện ra cảnh Thạch Hạo đang lau nước mắt cho Lương Vũ Vi.

Mặc xong chiếc váy đắt đỏ, chạy thật nhanh đến chỗ sẽ xảy ra cảnh tiếp theo. Nhìn thấy chú chim nhỏ đang rúc trong ngực Thạch Hạo, đi lên kéo ra, tát vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc đến hoa lê đái vũ kia.

"Tiện nhân! cô câu dẫn Hàn Tử Sâm là đủ rồi, còn tới quấn lấy Thạch Hạo của tôi?"

[Phi! Tôi mới không thèm diễn cảnh này]

Nhưng thân thể vẫn không tự chủ được nhìn Thạch Hạo, một giây sau, liền bị đối phương dùng sức đẩy ngã trên mặt đất.

"Trình Nghệ Hinh, sao cô cứ âm hồn bất tán thế?"

"Thạch Hạo..."

Ngữ khí ỏn ẻn của Trình Nghệ Hinh phun ra, nàng thật muốn tát vào mặt mình, không sống như người được sao?

[Tôi chịu đủ rồi.] Trình Nghệ Hinh thật muốn đâm đầu vào gối mà chết.

Nhìn Lương Vũ Vi gương mặt sưng đỏ, Thạch Hạo mười phần đau lòng, đi đến an ủi.

Trình Nghệ Hinh liền bị gạt sang một bên làm người vô hình, nàng vốn định lén lút rời khỏi đây, ai biết, chân lại không bị khống chế đi tới.

"Cô..."

Lời nói còn chưa nói ra, liền bị Thạch Hạo tát một cái vào mặt. Trình Nghệ Hinh biết, làm trà xanh thật khó, thât bất do kỷ nói, còn bị đánh bị chửi.

"Thạch Hạo, anh sao có thể đánh tôi?"

Ngữ khí mười phần ủy khuất, tên cặn bã Thạch Hạo này như mèo thấy mỡ, đánh nữ nhân còn ra tay nặng như vậy?

Nhưng mà đây cũng không phải lần đầu tiên bị đánh, cọng lông cũng cong rồi. Còn không phải do bản thân mình làm.

Ánh mắt Thạch hạo lạnh như băng nhìn cô: "Cô nếu còn dám đối với Vũ vi làm cái gì, đừng trách tôi không khách khí."

[Anh khi nào khách khí?] Trình Nghệ Hinh cảm thấy nội tâm chán ghét hắn, nếu không phải vì cái nhân vật nữ phụ đáng chết này, cô đã sớm đem tên này đánh chạy khắp phố, hắn còn cho là mình tốt lắm sao?

Lương Vũ Vi lập tức nói: "Thạch Hạo, anh đừng đối với Nghệ Hinh như vậy, nếu ông nội biết, lại nói em không hiểu chuyện."

Tâm cơ đúng là độc ác. Một câu liền chọc cho Thạch Hạo tức tới não, nếu không phải vì Trình Nghệ Hinh lấy lòng gia gia, trong nhà cũng sẽ không phản đối hắn cùng Vũ Vi cưới nhau.

"Tôi cảnh cáo cô, cô tốt nhất đừng bước vào Thạch gia nửa bước! Không! Tôi có tán gia bại sản, cũng sẽ không có cô xuất hiện trước mặt tôi."

Sau câu cảnh cáo này, Trình Nghệ Hinh liền cùng Vũ Vi nghênh ngang rời đi.

Nàng đứng dậy lập tức đuổi theo, lại phát hiện người tới.

Thật sự là ông trời giúp a!

Trình Nghệ Hinh trong lòng không khắc chế được sự hưng phấn, trên mặt hung tợn nhìn bóng lưng đang rời đi.

Bạn đang đọc Tôi Không Phải Trà Xanh của Liyue
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi silverjungle
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.