Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Mắt Trong khe Hở

Phiên bản Dịch · 1492 chữ

Tại sở cảnh sát thành phố Tokyo.

Các nhân viên cảnh sát ra ra vào vào, bận rộn công việc của mình, trên mặt mỗi người lộ ra đủ loại thần sắc như vui vẻ, thoải mái, ngưng trọng,...

Tại nội bộ sở cảnh sát, một nam một nữ đi vào một phòng thẩm vấn đặc biệt.

"Tinh thần Nakano-san có chút không bình thường, cô cẩn thận một chút. Tôi ở ngay ngoài cửa, nếu có chuyện gì xảy ra liền lập tức thông báo cho tôi biết." Người đàn ông tuổi trung niên vỗ vai Saionji Asako, khích lệ "Cố lên!"

"Tôi rõ rồi, thanh tra Shinkawa." Saionji Asako đeo tai nghe lên, hít thở sâu một cái rồi đẩy cửa tiến vào.

Đây là một gian phòng thẩm vấn rất đặc biệt.

Bốn bức tường, sàn lẫn trần nhà đều lát gạch sứ tráng men trắng như tuyết, sạch sẽ gọn gàng giống như một cái chỉnh thể, không có chút khe hở nào.

Trong phòng đen kịt một màu, cũng không có lấy một cái cửa sổ.

Sau khi tiến vào, Saionji Asako ho nhẹ một tiếng, dùng âm thanh để mở đèn lên. Chưa đợi cô nói chuyện liền có một giọng nói vô cùng hoảng sợ vang lên: "Đóng cửa... Mau đóng cửa lại! Cô muốn hại chết tôi sao?"

Một người đàn ông lôi thôi lếch thếch, đầu tóc rối bời gào lên khi thấy Saionji Asako đẩy cửa đi vào.

Hai mắt ông ta đỏ bừng, vằn vện tia máu, quầng thâm mắt rất nặng, rõ ràng là do thiếu ngủ tạo thành. Con mắt liên tục đảo loạn, mang theo vẻ kinh hoảng cùng sợ hãi.

Hiển nhiên tinh thần ông ta có chút không bình thường.

Khi thấy Saionji Asako mở cửa, ông ta giống như chim sợ cành cong, vội vàng che mắt mình lại, hai tay gồng đến mức nổi gân xanh, dáng vẻ như thể đang sợ sẽ thấy phải đồ vật kinh khủng gì đó.

"Thật xin lỗi." Nghe thấy tiếng hét, Saionji Asako liền vội vàng đóng cửa lại. Nếu không phải có tay nắm cửa và đường viền xung quanh thì cô hoàn toàn không thể nhận ra bức tường này có một cánh cửa. Căn phòng này thật sự không có chút khe hở nào.

Saionji Asako đánh giá Nakano Ichiro một lúc, thấy đối phương đã bình thường trở lại mới mở miệng thăm dò: "Nakano-san, đã qua năm ngày rồi. Ông cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?"

Sau khi Asako đóng cửa, Nakano Ichiro liền bình tĩnh hơn rất nhiều. Ông ta ngồi chồm hổm ở góc phòng, nghe thấy âm thanh nhưng không ngẩng đầu mà chỉ nhắm hai mắt lại, giống như không muốn phản ứng cô.

"Nakano-san, chúng tôi biết ông hẳn đang e ngại sự tình gì đó. Nhưng nơi này là sở cảnh sát thành phố, không có người sẽ tổn thương ông. Nếu ông vẫn luôn không nói rõ tình huống như thế này sẽ khiến chúng tôi rất khó tiến hành điều tra."

"Cô không hiểu, mấy người không hiểu gì hết!"

Có hi vọng!

Nghe thấy Nakano Ichiro mở miệng, ánh mắt Saionji Asako không khỏi sáng lên.

Từ năm ngày trước, Nakano Ichiro liền được đưa tới gian phòng thẩm vấn đặc thù này. Báo án người cũng chính là chính ông ta.

Nhưng sau khi ông ta được đưa tới sở cảnh sát, mọi người ở đây mới phát hiện tinh thần của đối phương đang ở vào bờ biên giới gần như sắp sụp đổ. Dù bọn họ hỏi thăm thế nào cũng không nhận được chút tình báo gì. Sở cảnh sát thành phố phải mời mấy vị bác sĩ tâm lý tới mới khiến cho tinh thần đối phương ổn định một chút.

"Nakano-san, chỉ khi ông nói rõ chi tiết tình huống mình gặp phải cho chúng tôi biết, chúng tôi mới có thể giúp ông đi ra khốn cảnh được. Nakano-san, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi ông, ông có thể trả lời sao? Chỉ cần tin tức đầy đủ, sở cảnh sát thành phố liền có thể phá án. Như vậy, ông cũng sẽ không cần phải lo lắng hãi hùng như thế này nữa."

Saionji Asako chậm rãi đi hướng Nakano Ichiro. Tại vị trí không cách quá gần ông ta, cô hơi cúi người ngồi xuống, nhìn thẳng đối phương, mở miệng nhẹ nhàng nói.

Nói xong, cô đợi một lúc. Dù không có tiếng đáp lại nhưng cô cũng không vội thúc giục.

Tình huống hiện tại của Nakano Ichiro so với mấy ngày trước đã tốt hơn rất nhiều. Cô tự nhiên sẽ không đi kích thích đối phương.

Saionji Asako vô cùng kiên nhẫn, lẳng lặng chờ đợi đối phương trả lời.

Thật lâu sau, cô nhìn thấy Nakano Ichiro ngẩng đầu, trong mắt không khỏi lộ vẻ vui mừng.

"Bên trong..." Nhưng khi ông ta vừa mới mở miệng liền đột nhiên dừng lại, ánh mắt trợn trừng lên như thể nhìn thấy chuyện kinh khủng gì đó.

"A, a...!!!" Nakano Ichiro há to miệng, ngón tay chỉ vào Saionji Asako, muốn nói gì nhưng vì sợ hãi mà chỉ có thể phát ra chút âm thanh không có ý nghĩa.

Nỗi sợ của ông ta quá mức chân thực như thể nó có tính truyền nhiễm khiến đáy lòng Saonji Asako cũng dâng lên chút sợ hãi.

Hơn nữa, Nakano Ichiro đang chỉ tay về phía mình.

Hoặc là phía sau mình...

Giờ khắc này, Saionji Asako không khỏi sợ hãi đến mức nổi da gà khắp cả người nhưng cô không dám quay đầu xem.

Không, không đúng.

Saionji Asako lại đột nhiên phát hiện ánh mắt Nakano đang nhìn chằm chằm vào bản thân... Không, là miệng của mình?!!

Theo bản năng, cô vươn tay sờ miệng mình nhưng lại không thấy có gì kì lạ cả.

Nhưng mà, chỉ một động tác này lại khiến cho tinh thần Nakano Ichiro trực tiếp sụp đổ. Như thể đó là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà vậy.

Ông ta dùng cả tay lẫn chân lần mò vách tường nghĩ muốn rời xa khỏi nữ nhân trước mắt này.

Kết quả vừa mới đứng dậy còn chưa đi được hai bước, Nakano Ichiro liền ngã nhào trên đất.

Ông vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên vách tường.

Trừ mình ra còn có nữ nhân kia.

Nakano Ichiro nhìn thấy Saionji Asako đang chậm rãi nhích lại gần mình, nhưng mà... Thứ khiến ông sợ hãi chính là, tại trong miệng nữ nhân này có một con mắt tràn đầy tia máu.

Con mắt kia đang dần chống to miệng của Saionji Asako ra, phía sau nó không ngừng xuất hiện từng con mắt nhỏ bé khác. Các con mắt đều đang đảo quanh, sau đó dường như nhận ra cái gì, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Nakano Ichiro.

"Đừng... Đừng..."

Bị hàng loạt con mắt nhìn chằm chằm như vậy khiến Nakano trực tiếp sụp đổ.

Ông ta vừa mới mở miệng liền thông qua ảnh phản chiếu trên tường nhìn thấy trong cổ họng mình có một con mắt.

Nó cũng đang quan sát ông thông qua bức tường kia.

Tại thời khắc này, sợi dây tinh thần cuối cùng của ông cũng bị cắt đứt.

Nakano Ichiro giống như phát điên, vươn tay vào cổ họng mình, điên cuồng bới móc, ông muốn moi cái con mắt chết tiệt kia ra.

Chỉ khi phá hủy nó, ông mới có thể sống một cuộc sống bình thường được.

Saionji Asako hoảng sợ nhìn tràng cảnh trước mắt này.

Cô ngã ngồi trên đất, toàn thân vì sợ mà không thể động đậy được, cô chỉ có thể run rẩy mở miệng gọi lớn: "Thanh, thanh tra Shinkawa mau, mau vào đây..."

Tiếng nói vừa dứt, thanh tra Shinkawa liền xông vào phòng.

"Nakano-san, tỉnh táo lại!"

Thanh tra Shinkawa trông thấy cảnh tượng kinh khủng trước mắt này, đáy lòng không khỏi phát lạnh, hét lớn: "Người đâu? Có ai không? Mau tới giúp!"

Mà giờ phút này, Nakano Ichiro lại trông thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên tường, hơi nghiêng người, khàn giọng nói: "Trong lỗ tai còn có một cái..."

...

Nửa giờ sau, thi thể Nakano Ichiro được mang đi.

Nhìn một màn này, sắc mặt thanh tra Shinkawa trở nên âm trầm.

Ông quay người trở lại văn phòng của mình, nhìn hướng mặt bàn làm việc. Bên trên có một tấm hình, trong hình là một con mắt rất lớn.

Sắc mặt ông vô cùng ngưng trọng.

Đây đã là người thứ chín chết quỷ dị như vậy trong tháng này rồi.

"Là giết người bằng thôi miên sao?"

Bạn đang đọc Ta Tại Tokyo Sáng Tạo Truyền Thuyết Đô Thị (Edit Bởi Suroma) của Dịch Mãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Suroma
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.