Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đẹp trai là sai sao?

1803 chữ

Editor: Han Suning

Tỉnh dậy trên chiếc giường 3 mét vuông, chớp chớp đôi mắt sáng ngời nhìn xung quanh, xoa xoa sống mũi cao thẳng thanh tú, vén mái tóc rối bù che khuất chân mày hình lưỡi kiếm, một ngày đẹp trai của Lục Trường Minh lại bắt đầu.

Lục Trường Minh tốt nghiệp Khoa tiếng Trung của đại học Mordu, trước mắt đang ở trong tình trạng "vì muốn trở thành đạo diễn mà mỗi ngày đều khắc khổ nghiên cứu kịch bản, nhưng nội bất xuất ngoại bất nhập" trạng thái lơ lửng, nói trắng ra chính là thất nghiệp.

Vì lúc cậu được sinh ra trong nhà bị mất điện, bà đỡ phải phân biệt giới tính của cậu bằng cách sờ vào người cậu, nên ba của cậu đặt tên là Trường Minh, hy vọng rằng sẽ không bao giờ mất điện nữa.

(Han Suning: ông ba đặt tên có tâm dễ sợ)

Mong ước của người ba thì từ lâu đã được thực hiện, nhưng Lục Trường Minh vẫn bị mất điện liên tục đây này, vì anh không có tiền trả tiền thuê nhà, bà chủ cho thuê thường xuyên cắt điện.

Duỗi thẳng cái lưng rồi đi xuống giường, Lục Trường Minh nhấn công tắc đèn, nhưng nó không bật. Bà chủ cho thuê 100 kg đã cắt điện từ tối hôm qua.

Sau khi thở dài, Lục Trường Minh thuận tay lấy chai nước suối còn một nửa ở trên đầu giường đổ vào bụng, khuôn mặt tuấn tú, cái cổ thon dài tựa hồ bạch ngọc.

"Rầm rầm rầm" tiếng đập cửa vang lên.

Lục Trường Minh gãi gãi đầu đi mở cửa, không ngoài dự đoán, là bà chủ cho thuê Hương tỷ tỷ.

Chị Hương trong tay cầm sổ kế toán, mặc một chiếc đầm xuề xòa, còn tô son, dưới chân là đôi giày cao gót đi cót két, bấp bênh.

"Rõ ràng, ngày hôm nay là hạn chót, nếu anh không đưa tiền nhà, tôi chỉ có thể đuổi anh đi." Chị Hương dùng đôi mắt nhỏ dính toàn mi mắt, đầy mỡ thèm thuồng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lục Trường Minh.

"Chị Hương, để hôm khác em sẽ trả, kịch bản của em đang được xét duyệt, hôm nay sẽ có kết quả, em sẽ có tiền ngay và sẽ trở thành một đạo diễn nổi tiếng."

"Haizz, chúng ta ở đây gần với Hoành Điếm*, không phải là đạo diễn thì là diễn viên đến thử vận may, người như anh tôi thấy nhiều rồi, đều có suy nghĩ viển vông như nhau!" Chị Hương không chút lưu tình nào đả kích Lục Trường Minh.

(Hoành điếm*: một trường quay ở Trung Quốc, hiện là trường quay rộng nhất thế giới)

Lục Trường Minh ngượng ngùng cười cười, không có chút hảo cảm nào với bà chị này.

Nhìn thấy anh trai đẹp với nụ cười ngượng nghịu, chị Hương động lòng trắc ẩn, vỗ vai anh nói: "Rõ ràng là từ ngày đầu tiên gặp cậu, tôi liền quan tâm cậu quá mức. Thật không dám giấu, dì đây cũng chỉ hơn cậu 30 tuổi mà thôi..."

"Chị Hương, em phải gọi cho đạo diễn Vương ngay, sau này sẽ bàn chuyện thuê nhà với chị." Lục Trường Minh vừa đẩy vừa cười rồi đóng cửa lại.

Chị Hương giậm 2 cái chân to béo đi ra ngoài, thở phì phì nói: "Anh cẩn thận, sao lại dữ như vậy!"

Lục Trường Minh nổi hết cả da gà, vội vàng vặn cửa hết mức, sau đó ăn 2 miếng bánh mì, trông chờ gọi điện cho đạo diễn Vương.

Đạo diễn Vương, tên đầy đủ là Vương Hiểu Lệ, là một nữ đạo diễn nổi tiếng trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, cô đã đóng phim và giành được không ít giải thưởng lớn, bây giờ đang ở Hoành Điếm quay phim Tam sinh tam thế chẩm thượng thư.

Mà Lục Trường Minh, sau khi tốt nghiệp Khoa tiếng Trung của đại học Mordu năm ngoái, đã quyết tâm trở thành đạo diễn và quay các tác phẩm của chính mình.

Đáng tiếc, trong một năm, anh ở Hoành Điếm tìm nguồn cảm hứng và hoạt động như một nghệ sĩ, viết một số kịch bản, nhưng không có kịch bản nào được thực hiện một cách nghiêm túc.

Mấy hôm trước, kịch bản mới của anh đã được phát hành, anh tình cờ gặp Vương Hiểu Lệ ở Hoành Điếm, anh quyết định đi đến tự giới thiệu bản thân và nhờ Vương Hiểu Lệ xem kịch bản của mình.

Vương Hiểu Lệ không bao giờ coi thường những kẻ ngốc đi thử vận may ở Hoành Điếm, sau khi gặp Lục Trường Minh, cô khen anh ta dũng cảm và can đảm, sau đó nhận kịch bản và nói rằng cô sẽ trả lời trong 3 ngày.

Hôm nay chính là ngày để đưa ra câu trả lời.

Lục Trường Minh sống hay chết đều phụ thuộc vào ngày hôm nay!

Hắn hít một hơi thật sâu, nhấn vào số điện thoại của Vương Hiểu Lệ.

Sau 2 tiếng bíp bíp, Vương Hiểu Lệ nhấc máy, dùng giọng khàn khàn nói: "Lục Trường Minh? Chào buổi sáng."

Lục Trường Minh rất vui, đạo diễn Vương lại nhớ rõ tên mình, chắc chắn rằng có hi vọng!

"Đạo diễn Vương, là tôi, không biết kịch bản của tôi..."

"Người trẻ tuổi đúng là nôn nóng, tôi đã xem kịch bản của cậu, đúng là khá hay, nhưng tình tiết không được xử lý tốt." Vương Hiểu Lệ chân thành nói, tuy rằng là một phụ nữ nhưng cô ấy có phong thái của một ông chủ lớn.

Lục Trường Minh tôn kính nói: "Đạo diễn Vương có nhắc nhở gì? Tôi có thể sửa."

"Nói qua điện thoại thì không tiện lắm, hôm nay tôi được nghỉ, hay cậu tới nhà tôi đi, chúng ta từ từ nói chuyện. Nhà tôi ở số 10, khu biệt thự Duyệt Loan, thành phố Đông Dương." Vương Hiểu Lệ cười cười, "Đúng lúc thời tiết đang nóng, chúng ta có thể vừa bơi vừa nói chuyện."

(Han Suning: Gì vậy, chúng ta chỉ gặp nhau mới 1 lần thôi mà :))) )

Lau mồ hôi trán.

Khóe miệng Lục Trường Minh giật giật, ngươi đây là ám muội cơ thể của ta, thật đê tiện!

"Xin lỗi đạo diễn Vương, hôm nay tôi có cuộc hẹn làm nghệ sĩ biểu diễn của nhóm. Tôi không thể đến được. Hay là ngài nói với tôi qua điện thoại đi." Lục Trường Minh vẫn lịch sự, nhưng trong đầu lại hiện lên miếng thịt già và béo của Vương Hiểu Lệ phập phềnh trong bể bơi, còn có một quả cầu thép đẫm máu nổi lên cùng nhau.

"Lục Trường Minh, cậu mới vào nghề sao? Cũng không thể trách cậu, cậu tự suy nghĩ trong 3 ngày, 3 ngày sau cho tôi câu trả lời thuyết phục." Vương Hiểu Lệ cúp máy.

Lục Trường Minh xì một tiếng rõ kinh miệt, tiếp tục nhai bánh mì khô.

Đây là cái thế giời nào vậy?

Vô liêm sỉ, thế giới suy tàn, bẩn thỉu!

Tôi nhìn có đẹp trai không? Vì cái gì đều nhìn chằm chằm mặt của tôi? Ít nhất cũng phải nhìn vào năng lực của tôi chứ?

"Ding, hệ thống bắt buộc dựa vào khuôn mặt kiếm sống, nhân vật Lục Trường Minh."

Cái gì?

Lục Trường Minh sửng sốt khi nghe thấy âm thấy đột ngột vang lên trong đầu, nhanh chóng nhìn xung quanh, không có ai cả.

Chưa kịp suy nghĩ thì tiếng đập của và tiếng hét của chị Hương vang lên: "Đã có điện trở lại rồi. Ở đây vẫn còn canh, uống đi, Dì thương."

"Ding, nhân vật coi trọng bạn là bởi vì độ đẹp trai của bạn, bạn đã được khôi phục điện, giá trị nam thần +20."

"Ding, nhân vật đã nấu súp cho bạn là bởi vì độ đẹp trai của bạn, giá trị nam thần +30."

"Ding, nhân vật âm mưu chống lại bạn là bởi vì độ đẹp trai của bạn, giá trị nam thần +50."

Lục Trường Minh sửng sốt.

"Lúc nãy, Dì làm con sợ, là lỗi của Dì. Dì không phải cố ý, Dì coi con như con trai, con đừng hiểu làm lầm mà." Chị Hương vẫn còn ở ngoài cửa, kiên quyết không đi đâu cả, sớm hay muộn cũng ăn luôn tiểu nãi cẩu Lục Trường Minh!

Đến lúc đó, hehehe.

"Ding, nhân vật hoang tưởng không thể tả đối với bạn, giá trị nam thần +100."

Cái quái gì vậy?

Lục Trường Minh vỗ vỗ đầu, nhíu mày nói: "Giá trị nam thần? Có ích gì?"

"Giá trị nam thần có thể đổi lấy bất kì đạo cụ hợp lí nào."

"Vậy thì một kịch bản phim? Sẽ ăn khách!"

"Gói quà dành cho người mới, kịch bản điện ảnh và truyền hình đến từ thế giới song song Đều rất tốt."

Lục Trường Minh đầu óc chấn động, cảm giác có rất nhiều thứ, trong đầu hơi rối loạn trong chốc lát.

Tô Đại Cường, Tô Minh Ngọc, Triệu Mĩ Lan... Đạo đức gia đình... Đến nỗi cảm động... Tức giận đến thổ huyết...

Đều rất tốt kể rằng Tô Minh Ngọc, một nhà lãnh đạo, không có gia đình từ khi còn nhỏ, trưởng thành trong một môi trường cô đơn và méo mó.

Đây là một bộ phim đạo đức gia đình rất bình thường, nhưng miêu tả của Đều rất tốt thực sự rất tốt, cho dù là cốt truyện, nhịp điệu hay quản lí nhân vật và mối quan hệ, đều rất hoàn hảo.

Lục Trường Minh chẳng qua là đọc qua 1 lần, liền chắc chắn rằng bộ phim này nhất định sẽ nổi tiếng!

"Còn gì nữa không?" Lục Trường Minh mong đợi nói, là một nhà làm phim tự bổ nhiệm, anh rất tham lam những tác phẩm hay.

"Phim truyền hình và điện ảnh: Truy đuổi sát nhân trong đêm trắng, Tội lỗi sót lại, Lang Gia bảng..."

"Phim: Tôi không phải thần y, Để đạn bay, Vô gian đạo..."

"Bài hát: Cùng bàn với em, Con đường bình thường, Trời cao biển rộng..."

"Tác phẩm văn học: Tam thân, Harry Potter, Chạng vạng..."

Hệ thống có lẽ đã mệt, dừng một chút rồi nói tiếp:

"Giá trị nam thần có thể hoán đổi: ca hát, khiêu vũ, diễn xuất, hội họa, nấu ăn, kung fu, trồng cây chuối, tất cả các kỹ năng hợp lí."

Ôi, còn có loại hệ thống như vậy.

Bạn đang đọc Tôi thật sự không muốn dựa vào khuôn mặt của mình để kiếm sống của 尘七七 - Trần Thất Thất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HànSơNghênh
Phiên bản VietPhrase
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.