Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khi nào em gái như tôi có thể chân chính đứng lên?

Phiên bản Dịch · 1795 chữ

Editor: Han Suning

"Vũ trụ chính là một khu rừng hắc ám, từng văn minh đều là thợ săn với cây súng. . . . . ." Lâm Vị Hi đôi mắt hơi mở to, chăm chăm chú chú nhìn vào người ở đối diện Lục Trường Minh, lặp đi lặp lại từng lời anh ấy nói.

Vẻ mặt bình tĩnh của cô cuối cùng cũng thay đổi.

"Đây là lập luận vũ trụ mà anh tự nghĩ ra sao?" Lâm Vị Hi cao giọng, có thể thấy được khu rừng hắc ám đối cô tạo thành ấn tượng không nhỏ.

"Giả thuyết vườn bách thú" lâu nay của cô đang bị lung lay.

"Đúng vậy, tôi cho rằng quy luật rừng hắc ám áp dụng nhiều hơn quy chuẩn vũ trụ, vũ trụ là mối nguy hiểm." Lục Trường Minh bình tĩnh, lãnh đạm mà nói, đến phiên anh ta làm chủ .

Lâm Vị Hi trở nên im lặng, cầm lấy 《 Vũ trụ vô thanh 》ngón tay siết chặt rồi lại thả lỏng, sau đó cô cân nhắc nói: "Anh vì sao lại nghĩ đến giả thuyết như vậy? Lý luận của anh quá mức đáng sợ, giữa những sinh vật thông minh, nó phải là thiện ý chứ không phải ác ý."

"Thật không?" Lục Trường Minh mỉm cười, "Giả sử cô nửa đêm đi qua một con hẻm hẹp, dài và tối, có một người xa lạ đi về phía cô, cô là cảm thấy vui vẻ hay là bất an?"

"Bất an." Lâm Vị Hi không chút do dự, cô thật sự sẽ thấy bất an, đây là bản năng con người.

"Vì sao lại bất an?"

"Bởi vì không thể phán đoán đối phương là người tốt hay là người xấu."

"Đúng, vũ trụ liền giống như một cái hẻm hẹp, dài và tối, không biết có bao nhiêu là nguy hiểm. Khi gặp được một nền văn minh xa lạ, chúng ta không thể phán đoán nó là tốt hay xấu, mà đối phương cũng nghĩ như chúng ta."

Lục Trường Minh nhấp một ngụm cà phê, đem lý luận trong đầu hoàn toàn nói ra: "Cái này có thể gọi là một chuỗi nghi ngờ giữa các nền văn minh. Nếu cảm thấy bất an, hoặc là ẩn mình, hoặc là hủy diệt đối phương."

Lâm Vị Hi hít thở nặng nề, cúi đầu trầm tư: "Hoặc là ẩn mình hoặc là hủy diệt đối phương, khó trách không thể phát hiện nền văn minh ngoài hành tinh, họ đang ẩn náu."

"Đúng, tốt nhất là không nên tìm hiểu, ngộ nhỡ đã phát hiện, đối phương vì muốn bảo vệ chính mình, ngược lại có thể hủy diệt chúng ta, để tránh khỏi sự uy hiếp chúng ta tạo ra đối với bọn họ." Lục Trường Minh thở ra, lý luận này cũng khiến anh chấn động không ít.

Nếu lấy lý luận này sáng tác một cuốn tiểu thuyết, nhất định làm bùng nổ giới văn học khoa học viễn tưởng, phải không?

"Quy luật của khu rừng hắc ám xuất phát từ tác phẩm khoa học viễn tưởng thế giới song song《 Tam thể 》, đổi 《 Tam thể 》 cần 1000 điểm giá trị nam thần." Hệ thống lại vang.

Lục Trường Minh vui vẻ, suy nghĩ cái gì sẽ được cái đó sao?

Anh thật không có ý nghĩ sẽ trở nên nổi tiếng, chỉ là nóng lòng muốn xem 《 Tam thể 》, để xem nó gây sốc như thế nào.

"Đổi 《 Tam thể 》!"

"OK."

Nhiều thông tin lập tức tuôn ra, Lục Trường Minh trong đầu đã có một tác phẩm vĩ đại, gần trăm vạn từ trong 《 Tam thể 》 đã thuộc về anh.

"Lục Trường Minh, anh làm sao vậy?" Giọng nói của Lâm Vị Hi truyền đến, cô tiếng lại gần, dùng tay vẫy vẫy trước mặt Lục Trường Minh.

"Thật xin lỗi vì đã phân tâm, có lẽ là mấy ngày liền viết kịch bản mệt quá." Lục Trường Minh nói cho có lệ, nội tâm lại kích động vô cùng, ước gì có thể chạy nhanh về nhà xem 《 Tam thể 》.

"Anh rất có tài, kịch bản viết không tồi, lý luận vũ trụ lại càng thêm kinh ngạc." Lâm Vị Hi một lần nữa ngồi xuống, ánh mắt nhìn Lục Trường Minh đã thay đổi.

Lục Trường Minh cười cười không nói lời nào, bất quá bây giờ giả bộ yên lặng cưỡng chế cũng không sao.

"Tôi muốn mượn lý luận của anh để hoàn thành một tác phẩm khoa học viễn tưởng, không biết ý của anh thế nào?" Lâm Vị Hi tiếp tục nói, mong chờ nhìn Lục Trường Minh.

Lục Trường Minh lập tức lắc đầu bác bỏ, nói cách khác quy luật của khu rừng hắc ám chỉ dành riêng cho 《 Tam thể 》, chính mình còn không dám chắc sẽ làm cho 《 Tam thể 》thành công, nếu lý luận bị một học sinh trung học như Lâm Vị Hi làm hỏng thì phải làm sao?

"Không được, tôi đã có lối suy nghĩ cho tác phẩm, nếu cô thích sau này xem là được." Lục Trường Minh không khách khí, cho dù là đang nhờ người ta giúp đỡ.

"Anh cũng viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng sao? Anh đã xuất bản nó ở đâu? Trước đây có tác phẩm gì?" Lâm Vị Hi trở nên nhiệt tình, cô rất tán thành lý luận vũ trụ của Lục Trường Minh, cảm thấy anh ấy có thể có một số ý tưởng.

Lục Trường Minh nhún vai: "Chưa xuất bản, nhưng sớm muộn cũng sẽ xuất bản."

"Như vậy sao?" Lâm Vị Hi nghĩ, cô rất thích lý luận khu rừng hắc ám, nhưng Lục Trường Minh hiển nhiên cũng muốn dùng lý luận này để sáng tác.

"Lục Trường Minh, kịch bản tôi sẽ đích thân đưa cho ba tôi xem, mặt khác tôi sẵn sàng trả 100.000 nhân dân tệ để mua lý luận vũ trụ của anh, tôi sẽ dành một hai năm thậm chí nhiều thời gian hơn, tạo ra một tác phẩm nghiêm túc theo quy luật của khu rừng hắc ám." Lâm Vị Hi trực tiếp dùng tiền, xem có thể mua lại hay không.

"Không bán." Lục Trường Minh trực tiếp từ chối, kiên quyết không để lý luận của mình bị vấy bẩn .

Lâm Vị Hi nóng lòng, uống một hớp lớn cà phê, sau đó mới ổn định tinh thần.

Tiếp theo cô giải thích: "Là tôi quá háo hức, dùng tiền sỉ nhục anh. Như vậy đi, nếu tác phẩm của anh xuất bản, hy vọng thông báo cho tôi, ta sẽ đọc nó."

Đây cũng không phải là không tốt.

Lục Trường Minh xua tay: "Được rồi, trước tiên nói về kịch bản đi."

"Chúng ta vẫn là nói về quy luật của khu rừng hắc ám đi."

——————

Từ trong nhà vệ sinh của quán cà phê, Tô Tiểu Châu lau khô tay, vuốt tóc, bước nhanh về chỗ của Lục Trường Minh.

Chưa đến gần, cô liền thấy một cảnh tượng khiến cô ngẩn người.

Lâm Vị Hi lạnh lùng khuê các thế nhưng một tay chống cằm, vẻ mặt chăm chú nhìn Lục Trường Minh đang nói, tựa như một cô học trò.

Còn Lục Trường Minh thì nói bốc nói phét, ôn nhu nho nhã, vừa nhìn đã thấy rất có khí chất văn nhân, hoàn toàn khác khi đối mặt với mình.

Hai người thế nhưng lại hòa hợp, giống như đang tiến hành trao đổi tính cách cho nhau.

Tô Tiểu Châu sợ ngây người.

Cô vừa rồi đi vào nhà vệ sinh đã nhìn thấy, người bạn thân của cô Lâm Vị Hi rõ ràng đang cầm quyển sách không để ý tới anh trai cô.

Như thế nào trong chớp mắt, hai người đã nói thiên luận địa ?

"Chẳng lẽ đây là sự hòa quyện tâm linh giữa những người có hứng thú văn học sao?" Tô Tiểu Châu luống cuống, cô tuy rằng là học bá, nhưng nói về văn học thì có thể thua xa Lâm Vị Hi.

Mà Lục Trường Minh lại tốt nghiệp Khoa tiếng Trung, cùng Lâm Vị Hi ăn nhịp với nhau, hai người không ngờ lại tìm được đề tài để nói chuyện rồi.

Phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân, người xưa thật sự là nói rất đúng!

Tô Tiểu Châu vội vã chạy tới, nhưng Lâm Vị Hi cùng Lục Trường Minh cũng không phát hiện là cô đã trở lại, vẫn đang nói cái gì rừng hắc ám, con hẻm tối, làm cho người ta không đành lòng.

"Hai người đang nói chuyện gì thế?" Tô Tiểu Châu đặt mông ngồi xuống, chuyên nghiệp giả cười.

"Châu Châu, anh trai cậu rất có tài." Lâm Vị Hi tán thưởng, kết thúc đề tài lúc nãy.

"Không có đâu, anh ấy chỉ là đẹp trai mà thôi, không có tài gì đâu." Tô Tiểu Châu khiêm tốn nói giúp Lục Trường Minh.

Lâm Vị Hi cười cười, đứng dậy đưa bàn tay trắng noãn của mình hướng về Lục Trường Minh: "Lục Trường Minh, rất vui khi gặp được anh, chúng ta ngày khác lại nói tiếp, tôi lập tức về nhà tìm ba tôi để xem kịch bản của anh."

"Được." Lục Trường Minh vươn tay nắm lấy, cả người truyền đến cảm giác hơi lạnh.

Tô Tiểu Châu trợn to mắt.

Chờ sau khi Lâm Vị Hi rời đi, Tô Tiểu Châu ủy khuất gọi một ly cà phê latte, không thêm đường, đau khổ uống!

"Châu Châu, cô sao vậy?" Lục Trường Minh nghi hoặc khó hiểu.

"Vị Hi xinh hơn em đúng không? Đúng đúng đúng, cô ấy cao 1m65, cao hơn em 5cm, đôi chân dài trắng nõn, còn là một cô gái yêu văn học, phù hợp với tính cách của anh. Nhưng em cũng đâu có kém, em so với cô ấy đáng yêu hơn. . ." Tô Tiểu Châu bắt đầu lải nhải .

Lục Trường Minh đỡ trán: "Có gì khác sao? Cô là em gái tôi, mỗi ngày đều nghĩ tới cái gì vậy?"

"Liền bởi vì là em gái nên anh sẽ không thích? Xã hội này còn có thể tốt hơn sao? Địa ngục trống rỗng, ma quỷ ở nhân gian, em gái như em rốt cuộc phải như thế nào anh mới thích, nước mắt chảy xuôi theo dòng nước, thế giới này nơi nơi tràn ngập sự áp bức, em gái khi nào mới có thể chân chính đứng lên?"

Phải nổi dậy thôi.

Bạn đang đọc Tôi thật sự không muốn dựa vào khuôn mặt của mình để kiếm sống của 尘七七 - Trần Thất Thất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HànSơNghênh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.