Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba muốn gặp trực tiếp hắn

Phiên bản Dịch · 1569 chữ

Editor: Han Suning

Tô Tiểu Châu lại bắt đầu giả bộ đáng thương, đây là thủ đoạn quen thuộc của cô từ nhỏ.

Lục Trường Minh bình tĩnh.

"Đứng lên, về nhà, tôi còn việc phải làm đấy." Lục Trường Minh uống một ngụm cà phê, giục Tô Tiểu Châu.

Tô Tiểu Châu một mặt thút thít, mặt khác lại nhìn trộm phản ứng của Lục Trường Minh.

"Rõ ràng, anh không thương em ." Tô Tiểu Châu đứng lên, không làm bộ đáng thương nữa, mà là chống nạnh làm khó dễ.

"Tôi cùng Lâm Vị Hi chính là tham thảo tác phẩm khoa học viễn tưởng, cô ấy cũng không giống cô u mê nhan sắc của tôi." Lục Trường Minh đi ra ngoài.

Tô Tiểu Châu vội vàng đuổi kịp, nở rộ miệng cười: "Đúng vậy, Vị Hi tính tình lãnh đạm, em thường xuyên cười nhạo cô ấy, cô ấy cho dù thích em cũng sẽ không thích anh."

Tô Tiểu Châu tự trả lời, tự cởi bỏ nút thắt trong lòng, sau đó mở điện thoại.

Lục Trường Minh hỏi cô đang làm gì, cô cười khúc khích: "Để xây dựng tổ ấm tình yêu của chúng ta, trước tiên em phải tìm người giúp việc đến làm vệ sinh, ngày mai em sẽ tìm công ty trang trí, ngày mốt sẽ tìm bảo mẫu cho con em, nhất định phải làm cho Minh Minh thoải mái."

"Số tiền này có thể thuê một căn hộ cao cấp."

"Em đã xem những chỗ ở Hoành Điếm, những căn tốt hơn đều bị người khác thuê, chỉ có thể chính mình sửa sang lại. Hay là anh theo em quay về Ma Đô* đi, chúng ta cùng ở biệt thự."

(Ma Đô*: nghĩa là thành phố ma thuật, tên gọi khác của Thượng Hải)

"Không thể quay về." Lục Trường Minh một mực từ chối, nhanh nhẹn lên một chiếc taxi mới vừa dừng lại.

Hắn vội vàng trở về xem《 Tam thể 》.

Vừa về đến nhà, Lục Trường Minh liền đóng chặt cửa, Tô Tiểu Châu thấy hắn chuyên tâm như vậy cũng không quấy rầy, chào hỏi người của công ty vệ sinh, dọn dẹp sạch sẽ căn phòng cho thuê, sau đó cô bắt đầu làm cơm chiều .

Nửa tiếng sau, đang đọc sách trong đầu Lục Trường Minh ngửi thấy được một mùi khét, đột ngột kéo hắn ra khỏi thế giới tráng lệ của《 Tam thể 》.

"Châu Châu, cô làm cái quái gì thế?" Lục Trường Minh chạy ra kiểm tra, phát hiện trong bếp có khói, lan ra cả khu phòng thuê, trong không khí nồng nặc mùi khét.

"Minh Minh, cứu mạng a, nồi cháy rồi!" Tô Tiểu Châu gào khóc thảm thiết, sợ tới mức rống lên.

Lục Trường Minh vọt vào phòng bếp thì thấy cái chảo đang rang trên bếp sắp thành cái lò lửa, bên trong thịt ba chỉ biến thành tro bụi, vẫn đang cháy.

Tô Tiểu Châu lui về rất xa, một tay cầm cái giá một tay lấy cái nồi che ở trước mặt mình, mặt mày thất sắc, trắng bệch.

"Cái đồ ngốc này." Lục Trường Minh nhanh chóng dập lửa, sau đó lấy cái nắp nồi đậy lại.

Lửa lúc này dập tắt, nhưng trong bếp toàn mùi khét lẹt.

Lục Trường Minh trực tiếp bế Tô Tiểu Châu đang sợ hãi lên, nhanh như chớp chạy tới ban công.

"Khụ khụ khụ khụ." Tô Tiểu Châu ho khan không ngừng, nước mắt lưng tròng.

Lục Trường Minh giúp cô vỗ vỗ lưng, lại dùng quần áo lau mặt cho cô, thật sự xót xa.

"Cô làm gì vậy? Đã quên chuyện trước kia suýt chút nữa làm nổ nhà bếp sao?" Lục Trường Minh khiển trách hai tiếng, Tô Tiểu Châu cúi đầu bĩu môi, vừa rơi nước mắt vừa chỉnh góc áo, hoàn toàn không dám lên tiếng.

"Cô ở đây cho thoáng, tôi đi dọn dẹp cái mới hỗn độn." Lục Trường Minh dặn dò một tiếng, xoay người quay về phòng bếp.

Nhưng lúc này có tiếng đập cửa vang lên, bà chị Hương cho thuê nhà lại tới nữa.

Lục Trường Minh mở cửa thì thấy chị Hương một tay cầm bát canh nóng một tay xoa mũi, kinh ngạc nhìn lướt qua căn nhà ngập khót nghi ngút: "Minh Minh, anh đốt nhà à?"

"Thật ngại quá chủ nhà, nấu cơm không cẩn thận." Lục Trường Minh giải thích một tiếng.

"Không có gì không có gì đâu, người trẻ tuổi, đều là không biết nấu cơm, tôi thấy anh hay gọi thức ăn bên ngoài." Chị Hương hoàn toàn không tức giận, ngược lại vẻ mặt ôn hoà đem bát canh đưa qua, "Minh Minh, đây là canh hầm gà, rất bổ dưỡng, ông già nhà tôi chính là ăn nhiều quá nên bị cao huyết áp, anh cũng ăn chút đi, chú ý khống chế sức ăn nha."

"Ding, Sử Trân Hương cho bạn canh hầm gà, giá trị nam thần +100."

Lục Trường Minh khóe miệng run rẩy, lại tới nữa, phải tìm lúc chuồn đi mới được.

"Minh Minh, là ai tới đó?" Ngoài ban công, Tô Tiểu Châu cẩn thận thăm dò, tỏ vẻ tò mò.

Cô mới vừa khóc, tóc có hơi rối, nhưng lại giống tiên nữ trong căn nhà khói, thoạt nhìn rất phi phàm.

Đôi mắt to của chị Hương nhếch lên, chất vấn Lục Trường Minh: "Minh Minh, cô ta là ai?"

"Tôi là bạn gái anh ấy." Tô Tiểu Châu chen vào nói "Bà nội tốt."

"Cô!" Chị Hương sặc một tiếng, nhẹ nhàng xoa xoa trái tim bé bỏng của mình, sau đó đoạt lại chén canh hầm gà, giậm chân tức giận bỏ đi.

"Này? Sao bà nội lại bỏ đi như thế?" Tô Tiểu Châu mạnh dạn đi tới, nhìn trộm Trường Minh, xem anh ấy có tức giận không.

Lục Trường Minh muốn cười lại không nói gì, chỉ đành quay về phòng bếp dọn dẹp.

Tô Tiểu Châu liếc mắt một cái, thấy Lục Trường Minh đang dọn dẹp tàn cục, một chút bối rối cũng đều không có, ngược lại có vẻ vô cùng kiên định.

"Minh Minh thật là soái!" Tô Tiểu Châu nhìn chằm chằm, hơn nữa cô cảm thấy có điểm không đúng: vừa rồi chính mình nói là bạn gái của Minh Minh thế nhưng anh ấy lại không có phản bác .

Anh ấy trước kia đều là phản bác!

"Xem ra Minh Minh vẫn là thích mình, chỉ là hơi cao ngạo." Tô Tiểu Châu vui vẻ nghĩ, "Thế giới này thật sự rất tốt, thiên đường rộng lớn, thiên sứ ở nhân gian, em gái chúng ta sống như thế nào đều có ca ca thích, em gái thật sự đứng lên nha!"

——————

Thành phố Đông Dương, cách trung tâm thành phố Hoành Điếm khoảng 30km, trong một khu biệt thự.

Lâm Vị Hi mang theo kịch bản, bước nhanh đi vào biệt thự nhà mình, đi qua sân sau cô dừng lại, cởi đôi giày trắng, đặt ngay ngắn trên kệ.

"Ba." Lâm Vị Hi hô một tiếng, mang đôi dép lê tai thỏ đi lên lầu.

"Vị Hi, con không phải đi chơi cùng bạn thân sao?" Trên lầu hai, một người đàn ông trung niên đeo kính không tròng quay lại nhìn.

Ông ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, mặc bộ đồ ở nhà giản dị, mày rậm mắt to, dáng người có hơi mập, quanh môi có hai chòm râu ngắn được cắt tỉa đặt biệt.

Những người trong giới điện ảnh và truyền hình vừa thấy hai chòm râu kia thì biết ngay đó là Lâm Nghị Mưu.

"Ba, con có cái kịch bản này, ba xem xem." Lâm Vị Hi đi tới, giống như một cô gái nhỏ bé.

Lâm Nghị Mưu sửng sốt một chút, nhịn không được nở nụ cười: "Hôm nay thật sự là mặt trời mọc phía tây rồi, Lâm Đại tiểu thư nhà chúng ta thế mà lại tìm ta từ cửa sau ?"

"Ba, đây là anh trai của bạn thân con viết, thật sự rất tốt." Lâm Vị Hi trong giọng nói lẫn theo chút gì đó giống như một đứa con gái nhỏ.

Lâm Nghị Mưu tâm tư gợn sóng, đã bao nhiêu năm rồi, con gái của ông không làm ra vẻ làm nũng?

"Được được được, ba xem." Lâm Nghị Mưu không nói dối, sau đó liền xem, dù sao con gái vui vẻ là quan trọng nhất.

Ông cũng không để ý chuyện đó, chỉ là liếc vài lần, sau đó định cùng con gái tâm sự nung đúc một chút tình cảm.

Kết quả ông ta nhìn vài lần sau lại nhìn hơn chục lần, sau đó ngồi thẳng lưng rồi nhìn thêm mấy chục lần, cuối cùng thì vẫy tay với Lâm Vị Hi.

Lâm Vị Hi gật đầu, nhẹ nhàng đi xuống lầu.

Khoảng một giờ sau, đang ở trên sô pha nằm đọc sách Lâm Vị Hi mới nghe được tiếng bước chân trên lầu.

Cô bỏ sách xuống đứng dậy, giọng nói lớn của Lâm Nghị Mưu truyền xuống: "Vị Hi, anh trai của bạn thân con ở đâu? Ba muốn gặp trực tiếp hắn."

Bạn đang đọc Tôi thật sự không muốn dựa vào khuôn mặt của mình để kiếm sống của 尘七七 - Trần Thất Thất

Truyện Tôi thật sự không muốn dựa vào khuôn mặt của mình để kiếm sống tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HànSơNghênh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.