Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi là em họ loli của nhân vật phản diện (4)

Phiên bản Dịch · 1344 chữ

Ngày hôm sau lúc thức dậy, mặt trời đã lên cao.

Lúc này mùa đông đã bắt đầu từ lâu, tuy rằng bên ngoài không có tuyết rơi, nhưng thời tiết vẫn rất hanh khô và lạnh.

Tô Nguyên Nguyên không muốn dậy chút nào, nhưng lại nghĩ đến nhiệm vụ của mình chỉ đành cắn răng bước xuống giường. Đang chuẩn bị mặc quần áo thì Hoắc Cần bưng thao nước ấm từ bên ngoài bước vào. Anh thấy cô đã thức dậy thì định mặc quần áo giúp cô ấy.

“Em tự mặc được.” Tô Nguyên Nguyên từ chối.

Nhiệm vụ của cô là giúp đỡ cho Hoắc Cần, chứ không phải là cản trở. Sau đó cô khéo léo lấy cái áo bông nhỏ rồi tự mặc vào, kết quả bởi vì tay quá ngắn, nên mặc vào vô cùng tốn sức.

“Để anh.” Trong mắt Hoắc Cần hiện lên chút vui vẻ rồi cầm lấy cái áo bông nhỏ mặc cho cô. Sau đó choàng cho cô thêm một chiếc khăn quàng cổ. Thậm chí còn không biết từ khi nào đã lấy ra một chiếc lược gãy răng chuẩn bị chải tóc cho cô.

“...”

Tô Nguyên Nguyên muốn tự mình làm, nhưng do mặc quá nhiều quần áo nên phát hiện giơ tay lên cũng khó, nên cô chỉ đành đỏ mặt xấu hổ để cho Hoắc Cần chải tóc giúp mình.

Hiển nhiên trước giờ Hoắc Cần chưa từng làm việc này bao giờ, lúc chải tóc, nhiều lần kéo tóc khiến cô bị đau da đầu. Ngoại trừ lần đầu tiên bị kéo tóc đau thì cô khẽ rên lên một chút, còn những lần sau cô đều kiên cường chịu đựng.

Dù sao cũng là người lớn, cũng không thể giống những đứa cô bé khác mà không chịu nổi thì ồn ào kêu la.

“Đau hả?” Nhìn bộ dạng nhíu mày của cô ấy, Hoắc Cần không thể nhịn cười được.

“Không đau ạ.” Tô Nguyên Nguyên kiên quyết nói.

Hoắc Cần nhìn thấy bộ dạng phồng má của cô thì không nhịn được mà bật cười.

Tô Nguyên Nguyên nhìn thấy Hoắc Cần cười thì chợt ngẩn người ra. Không thể không nói, nhân vật phản diện cũng đẹp trai đấy chứ. Đột nhiên trong lòng của cô ấy cảm thấy việc biến thành đứa con nít cũng không phải khó chấp nhận được.

Dù sao trước đây tâm nguyện của cô là muốn có một người anh trai hay một đứa em đẹp trai, lần này coi như ước nguyện của cô đã biến thành sự thật.

Làm đi làm lại cả buổi, cuối cùng cũng tết được cho cô hai cái bím tóc xiêu xiêu vẹo vẹo.

Cũng may tuy rằng Tô Nguyên Nguyên còn nhỏ tuổi, nhưng tóc lại rất tốt mượt mà và đen bóng, còn để một cái mái ngang, hơn nữa trước đó còn được bố mẹ nuôi trắng trẻo đáng yêu. Đôi mắt tròn xoe, cái miệng nhỏ chúm chím. Thoạt nhìn quả thực rất giống con búp bê.

Hoắc Cần chưa nhìn từng thấy con búp bê, nhưng lúc này trong mắt anh ấy, đứa em họ được anh ăn diện quả thật là đứa bé đáng yêu nhất và xinh đẹp nhất trên đời này.

Hơn nữa cuối cùng còn xem đứa em này là tri kỷ.

Sau khi tết tóc xong, Tô Nguyên Nguyên lại được hưởng thụ sự chăm sóc cẩn thận của Hoắc Cần. Anh giúp cô lau mặt, súc miệng và đúc cho cô ăn cơm…

“Em có thể tự làm được.” Tô Nguyên Nguyên nghiêm túc nói. Một đứa bé ba tuổi, có thể làm được rất nhiều chuyện rồi đấy. Trước đây ở nông trại, có đứa bé ba tuổi đã giúp đỡ bố mẹ chăm sóc đứa em một tuổi của mình.

“Em vẫn còn nhỏ.” Hoắc Cần xoa xoa đầu cô. Hoàn toàn quên mất trước đây anh đã coi đứa em họ này là một mối phiền phức.

Chờ sau khi Hoắc Cần đi ra ngoài rửa chén, Tô Nguyên Nguyên leo xuống ghế, sau đó nhìn ra ngoài khung cửa.

Một luồng gió lạnh thổi qua, cô không nhịn được mà run lập cập: “888, lúc này rốt cuộc là lúc nào vậy?”

“Ngày 14 tháng 2 năm 1980. Dựa theo lịch âm mà tính thì còn cách hai ngày nữa là đến tết.”

Tô Nguyên Nguyên tranh thủ giơ từng ngón tay lên tính thời gian. Càng tính lại càng hoảng sợ.

Dựa theo bên trong nội dung cốt truyện miêu tả, lần đầu tiên hai người Lý Thanh Diệp và Hoắc Cần gặp nhau, chính là trong đêm giao thừa năm mười bảy tuổi của anh ấy.

Bởi vì nhân vật chính trong quyển sách kia chính là Lý Thanh Diệp, cho nên thời thiếu niên của Hoắc Cần được miêu tả rất sơ lược. Đây là lúc Lý Thanh Diệp nhớ lại và kể rằng lúc ấy, cô đang đi đưa sủi cảo cho bà nội ở bên nhà bác hai, vừa đúng lúc gặp Hoắc Cần bị thương.

Tô Nguyên Nguyên tức khắc khẩn trương.

Dựa theo suy nghĩ của cô ấy, quan trọng nhất là không được để cho nhân vật phản diện tiếp xúc với nam chính nữ chính.

Nếu không bên này cô mới vừa uốn nắn anh thành người tốt, thì lại bị bên kia phản bội, cái này không muốn hắc hóa thì cũng phải hắc hóa.

Vấn đề là, Hoắc Cần rốt cuộc là bởi sự tình gì mà lại bị thương, cô ấy hoàn toàn không biết. Cho nên biện pháp duy nhất chính là không cho Hoắc Cần ra khỏi nhà vào đêm giao thừa.

Sau khi Hoắc Cần rửa chén đũa xong, quay về nhìn chằm chằm Tô Nguyên Nguyên, sau đó nghiêm túc dặn dò cô, phải ngoan ngoãn ở nhà đấy, vì anh có việc cần phải ra ngoài.

Tô Nguyên Nguyên lập tức hoảng sợ: “Anh đi đâu vậy?”

“Anh nói em cũng không hiểu đâu.” Hoắc Cần mím môi, nhịn không được mà xoa xoa cái đầu nhỏ của cô. Hoắc Cần nghĩ nếu đội cho em ấy thêm một cái nón lông màu đỏ nữa chắc sẽ trong vừa ấm vừa đáng yêu hơn nữa.

Tô Nguyên Nguyên tốt tính nên không trừng mắt nhìn anh, mà chỉ thầm nghĩ anh không nói thì làm sao em hiểu được đây. Anh nói ra thì biết đâu em có thể nghĩ cách cho anh rồi sao?

Chao ôi, giả bộ làm con nít thật là bất tiện mà.

Dù bất tiện nhưng vẫn phải giả bộ, cô ngượng ngùng nũng nịu nói: “Anh ơi đừng đi, anh đừng đi ra ngoài mà. Bên ngoài lạnh lắm.”

Hoắc Cần cười rồi nhéo tai cô, đây chính là người thân duy nhất trên đời của anh, lanh lợi như vậy, hiểu chuyện như vậy, lại còn tri kỷ biết quan tâm đến anh.

Lúc này trong lòng anh vô cùng xúc động, hy vọng có thể cho em ấy một cuộc sống tốt nhất.

“Không ra khỏi nhà là không được, sắp bước qua năm mới rồi, anh phải mua kẹo cho bé ăn.”

Tô Nguyên Nguyên xua tay: “Không không em không ăn kẹo đâu, em không thích ăn kẹo. Anh đừng đi ra ngoài, chờ khi trời sáng anh hãy đi.” Đến lúc đó cô có thể nghĩ ra biện pháp kiếm tiền rồi. Cô chắc chắn sẽ không liên lụy đến anh, nhất định sẽ giúp anh có một cuộc sống đầm ấm hạnh phúc.

“Anh à, sau này em sẽ cho anh cuộc sống tốt đẹp hơn.”

“Bé ngốc.” Hoắc Cần cười, trên gương mặt non nớt khẽ mỉm cười.

Vẻ âm trầm trước đây luôn luôn hiện diện trên gương mặt của anh ấy bây giờ lại hoàn toàn không thấy đâu, lúc này chỉ thấy anh giống như một thiếu niên bình thường.

Bạn đang đọc Tôi Và Vai Phản Diện Sống Nương Tựa Lẫn Nhau (DỊCH) của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclongduhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.