Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi là em họ loli của nhân vật phản diện (6)

Phiên bản Dịch · 1577 chữ

Bí thư chi bộ thôn cũng không muốn quản mấy chuyện vặt vãnh như thế này, nhưng có người thấy tội nghiệp Tô Nguyên Nguyên nên đã đến nhờ ông ta giúp đỡ.

Bí thư chi bộ thôn cũng nhớ đến lúc trước chủ nhiệm Cao rời đi đã có nhờ ông chăm sóc con bé kia, lại nghĩ đến con bé kia chỉ mới đến đây đã bị người ta ức hiếp, khiến ông cảm thấy người dân trong thôn bọn họ giống như lũ ăn thịt người vậy, cho nên ông đành chịu khó đi xử lý chuyện này.

Tô Nguyên Nguyên thấy ông ta đến thì vội vàng chạy đến ôm đùi ông ta: “Ông bí thư chi bộ ơi, có người xấu đánh cháu đó---”

Bí thư chi bộ thôn: “…”

Hoắc Cần thấy vậy thì càng đau lòng vội chạy đến bế cô, nhưng cô lại ôm chặt đùi bí thư chi bộ thôn không chịu buông tay. Nhất quyết muốn ôm chặt cái đùi này.

Cho dù người có tâm địa cứng rắn đến đâu thì khi nhìn thấy một đứa bé đáng yêu như vậy đang tỏ ra đáng thương thì cũng mềm lòng.

Bí thư chi bộ thôn nghiêm túc nhìn mọi người nói: “Khi dễ con nít nhà người ta, các người còn ra thể thống gì nữa?”

“Con của chúng tôi cũng bị đánh mà.” Mẹ của một đứa nhóc hư lên tiếng.

Bí thư chi bộ thôn nghe vậy chỉ hừ một tiếng rồi nói: “Con của cô bao lớn mà con bé này bao lớn?”

“...” Lời này khiến người đàn bà kia không thể nói được gì.

Bí thư chi bộ thôn lại nói tiếp: “Con nít đánh nhau là chuyện bình thường, người lớn các người đến đây gây chuyện là sao, mau về nhà hết đi. Đừng gây chuyện nữa. Nếu ai còn gây chuyện thì tôi đi nói với đại đội. Có phải tôi chia ruộng đất rồi thì đại đội không có quyền quản các người nữa không?”

Nghe thấy bí thư chi bộ thôn nói vậy thì mọi người cũng không dám gây chuyện nữa. Hơn nữa con mình ra tay đánh con nhà người ta trước. Nên họ không còn tự tin nữa, mà dứt khoát kéo con mình chuẩn bị về nhà.

Hoắc Cần lúc này lại lên tiếng nói: “Mấy đứa nhóc chúng mày, sau này đứa nào khi dễ bé nhà tao, để tao thấy một lần là tao đánh một lần!”

Mấy thằng nhóc hư nghe vậy thì sợ tới mức run lẩy bẩy, sau đó vội kéo mẹ mình bỏ chạy. Mấy người mẹ kia còn đang định cãi nhau một trận với Hoắc Cần thì bị bí thư chi bộ thôn trừng mắt nhìn họ khiến họ chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng mà ra về.

Sau khi họ đã về hết thì bí thư chi bộ mới nghiêm túc nói: “Hoắc Cần à, cháu cũng không thể gây chuyện.”

“Anh không có gây chuyện, anh bảo vệ cháu đó. Ông ơi, ông đừng trách anh cháu nha.” Tô Nguyên Nguyên ngẩng đầu giải thích.

Bí thư chi bộ thôn cũng mềm lòng nói: “Được rồi, không sao đâu, cháu phải cẩn thận chăm sóc em gái cháu đấy.”

Hoắc Cần không nói lời nào mà bế em gái mình vào nhà ngay.

Tô Nguyên Nguyên còn không quên vẫy tay tạm biệt bí thư chi bộ thôn. Không thể không làm vậy, sau này còn phải kiếm ăn ở chỗ người ta cho nên cô phải làm tốt việc ngoại giao cho anh cô thôi.

Vừa vào nhà Hoắc Cần đã sốt ruột xoa tay cho em gái của mình.

“Anh à, không đau đâu.” Tô Nguyên Nguyên an ủi nói. Thật sự không đau, cái vết đỏ đó chỉ là do cô xoa xoa khiến nó đỏ lên thôi. Ai bảo da cô vừa trắng vừa mềm nên xoa vài cái đã đỏ.

Hoắc Cần lại càng đau lòng hơn, cái con bé hiểu chuyện này bị đánh còn nói không đau, còn muốn an ủi anh nữa chứ: “Sau này bé không thể làm giống hôm nay biết không, phải trốn đi, không được nữa thì bỏ chạy đi.”

“Em phải bảo vệ anh mà.” Tô Nguyên Nguyên nghiêm túc nói.

Nhưng bởi vì cô còn quá nhỏ tuổi cho nên lời nói này không đáng tin chút nào, nhưng lại vô cùng ấm lòng.

Hoắc Cần cảm thấy bé nhà anh giống như thiên sứ trên trời vậy.

“Sau này có người ăn hiếp em thì em phải nói anh. Nếu ai ăn hiếp bé của anh thì anh sẽ đánh người đó.”

Tô Nguyên Nguyên nghe vậy thì lắc lư cái đầu nhỏ nói: “Bọn họ nhiều người lắm. Anh đừng đánh nhau nữa, chúng mình đi tìm ông bí thư chi bộ đi.”

Cô không thể để Hoắc Cần có suy nghĩ rằng đánh nhau là biện pháp duy nhất giải quyết vấn đề được.

Vừa lúc cô có thể nhân cơ hội này dạy dỗ lại cho Hoắc Cần: “Anh à, bố em nói đánh nhau là phạm pháp đó. Không được phạm pháp đâu, sẽ bị bắt. Em không muốn anh bị bắt đâu. Em không còn bố mẹ nữa rồi, em không muốn mất cả anh.”

Hoắc Cần mím chặt môi ôm chặt cô vào lòng: “Được rồi, nhất định anh sẽ không phạm pháp. Không để bé của anh lo lắng nữa. Anh muốn chăm sóc bé cả đời.”

Tô Nguyên Nguyên nghe thấy lời hứa như vậy thì cố ý hỏi: “Cả đời là dài hay ngắn ạ?”

Hoắc Cần còn nghĩ là cô thật sự không hiểu nên nghiêm túc giải thích: “Cả đời là rất dài rất dài.”

Tô Nguyên Nguyên cười cong cả mắt.

Ồn ào cả buổi như vậy, Hoắc Cần cũng không dám để Tô Nguyên Nguyên một mình ở nhà. Lo lắng đến lúc đó lại có người đến nhà ăn hiếp cô mà mình lại không có bên cạnh.

Nhưng anh không thể không ra ngoài. Trời giá rét như vậy dẫn theo bé ra ngoài lỡ như bị đông lạnh thì làm sao đây.

Cuối cùng Hoắc Cần nhớ đến cách những người già mang theo con nít, vì thế lấy một sợi dây thừng từ trong nhà ra. Sau đó lấy một cái áo bông trước đó mình mặc bọc Tô Nguyên Nguyên lại rồi dùng dây thừng bó cô lại.

Tô Nguyên Nguyên hoảng sợ hỏi: “Anh ơi, sao anh bó em vậy?”

“Đừng sợ, anh dẫn em ra ngoài. Bó em sau lưng như vậy em sẽ không cần đi bộ.”

Sau khi bó Tô Nguyên Nguyên xong và để cô đứng trên giường thì anh đi qua, tự mình quấn mình lại rồi bó chặt Tô Nguyên Nguyên vào lưng của anh.

Tô Nguyên Nguyên: “…”

Nhưng không thể không nói bị bó sau lưng đúng thật là rất thoải mái, gió thổi không đến, còn có áo bông rất ấm áp nữa.

Sau khi Hoắc Cần khóa chặt cửa lại thì lập tức ra ngoài.

Tô Nguyên Nguyên ngượng ngùng nói: “Anh ơi, anh thả em xuống đi, để em tự mình đi.”

“Em đi chậm lắm, anh còn phải đi nhanh về nhanh, trời tối rồi thì phải làm sao?”

“Dạ.” Tô Nguyên Nguyên cảm thấy rất có lý nên chỉ nhỏ giọng nói tiếp: “Anh ơi, nếu anh mệt thì anh thả em xuống nha.”

“Ừ.”

“Anh ơi, sau này nhà chúng mình mua xe đạp đi, như vậy anh sẽ không cần mệt mỏi nữa.”

“...Được.”

Anh mình thật ngoan mà. Tô Nguyên Nguyên cảm thấy rất vừa lòng.

Tô Nguyên Nguyên cho rằng phải đi rất lâu mới đến thị trấn nhưng trên thực tế chỉ đi bộ một tiếng thì đã đến nơi rồi.

Dựa vào con đường này thì tính ra vị trí địa lý của thôn Lý Tử cũng không tồi. Tương đương với vùng ngoại ô thành phố sau này. Rốt cuộc nếu có xe thì chỉ lái xe mười phút là có thể vào nội thành rồi.

Hoắc Cần vừa đến thị trấn thì đã lập tức đi Cung Tiêu Xã mua cho Tô Nguyên Nguyên một cây hồ lô đường cho cô ăn.

Tô Nguyên Nguyên không có sở thích gì khác nhưng lại rất thích ăn. Cô cao hứng nhận lấy, đang chuẩn bị cắn một miếng thì lại nhớ đến mình còn phải chăm sóc người khác, nên đưa hồ lô đường cho Hoắc Cần ăn trước một miếng: “Anh ăn trước đi.”

“Anh không thích ăn.”

“Anh không ăn, em cũng không thích ăn.”

Hoắc Cần nghe vậy thì chỉ có thể cắn một viên hồ lô đường rồi nói: “Bé tự ăn đi. Anh còn phải làm việc. Lát nữa em đừng lên tiếng biết không?”

Tô Nguyên Nguyên vừa gặm hồ lô đường vừa hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Đi kiếm tiền, chờ kiếm được tiền rồi thì anh sẽ mua hồ lô đường cho bé.”

Tô Nguyên Nguyên tức khắc tò mò, đồng chí Hoắc Cần còn có sẵn việc làm sao? Anh ấy không phải không chịu làm việc đàng hoàng sao? Đến ruộng còn đưa hết cho người ta trồng, chỉ nhận lương thực thôi mà.

Bạn đang đọc Tôi Và Vai Phản Diện Sống Nương Tựa Lẫn Nhau (DỊCH) của Hồ Đồ

Truyện Tôi Và Vai Phản Diện Sống Nương Tựa Lẫn Nhau (DỊCH) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclongduhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.