Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ghen tuông

Phiên bản Dịch · 4508 chữ

1.

Queen,

Tại một góc khuất,

- Xin lỗi anh, em có chút việc nên đến muộn. – Cô mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Long.

- Chút việc? – Long nhướn mày cười cười. Ngốc nghếch, anh còn không hiểu cô hay sao?

- Anh không cần lần nào cũng lật tẩy em thế chứ? – Cô bĩu môi bất mãn. Ừ thì là do cô ngủ quên đấy, làm sao nào?

- Anh nhớ em! – Nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc mềm mại bên vai cô, cảm nhận hương thơm dịu nhẹ tươi mát. Chỉ cần như vậy, là đủ lắm rồi. Chỉ cần có thể ngồi bên cô thế này, là anh đã rất mãn nguyện rồi.

- Fris!! – Cô nắm lấy bàn tay to lớn của Long, ánh mắt không yên nhìn anh. – Anh đừng tốt với em như vậy được không? Em… em sẽ cảm thấy tội lỗi.

- Ngốc, là anh cam tâm tình nguyện. – Long bật cười, thâm tình nhìn cô.

- Em… - Cô cúi đầu cắn cắn môi.

- Linh Linh, làm sao vậy? Có phải em cảm thấy trong người không khỏe không? – Thấy sắc mặt cô không tốt, Long lo lắng tiến lại gần kiểm tra một lượt.

- … - Cô lắc lắc đầu, khóe mắt hồng hồng.

Anh vẫn luôn như vậy, quan tâm cô, chăm sóc cô, yêu thương cô. Nhưng mà… nhưng mà… cô lại hết lần này đến lần khác chà đạp lên tình cảm của anh. Cô thật xấu xa!!

Cô đã từng nhiều lần tưởng tượng nếu như anh không gặp cô, không đem tình cảm chân thành đặt ở trên người cô, thì cuộc đời của anh đã tốt đẹp đến nhường nào. Tài năng, sức mạnh, tốc độ,… anh có đủ các yếu tố để trở thanh một sát thủ giỏi. Cô tin, Blood cũng sẽ không bạc đãi nhân tài. Nhưng hiện tại thì sao? Anh lại vì cô mà từ bỏ tất cả…

Vui ư? Cô đương nhiên rất vui.

Hạnh phúc sao? Cô quả thật là vô cùng hạnh phúc.

Có điều, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt dịu dàng ấy, cô lại không thể kìm chế được mà tự trách bản thân quá tàn nhẫn. Không thể trơ mắt nhìn anh tiếp tục chịu giày vò, nhưng cũng không có cách nào từ bỏ anh. Còn có… cô không yêu anh.

Rốt cuộc, cô phải làm sao đây?

- Linh Linh, không cần nghĩ xấu về bản thân như vậy. Em vẫn luôn nghĩ cho anh, đau lòng vì anh, chứng tỏ em không phải kẻ vô tình độc ác. Đừng tự dằn vặt mình nữa, được không? – Long dỗ dành cô như đối với một đứa trẻ, mềm nhẹ, dịu dàng tựa như mãi mãi không đổi thay.

- Nghĩ cho anh thì sao chứ? Đau lòng vì anh thì có tác dụng gì đây?? Em căn bản vẫn không thể buông tha cho anh… – Cô khóc nấc lên.

4 năm… 4 năm nay cô chịu quá đủ rồi. Anh càng tốt với cô, cô lại càng hận bản thân mình. Anh càng bênh vực cô, cô lại cang không thể thoái thác trách nhiệm.

4 năm ở bên nhau, cũng là 4 năm cô thương tổn anh… rốt cuộc đến bao giờ cô mới có thể bớt ích kỉ đi một chút? Đến bao giờ mới có thể vì hạnh phúc của anh mà suy nghĩ đây????

- Đồ ngốc này, tất cả là anh cam tâm tình nguyện mà. Linh Linh, tin anh, em không tàn nhẫn như em vẫn nghĩ đâu. – Long ôm lấy cơ thể mêm mại đang run lên theo từng tiếng nấc nghẹn ngào, trái tim quặn thắt. – Ngoan, đừng khóc. Em phải nghe lời anh, nếu không anh sẽ giận đó, biết không?

- Huhuhu… - Cô giống như không nghe thấy gì, hay chính xác hơn là cố tình không nghe thấy, vẫn hồn nhiên vùi mặt trong lòng Long khóc lớn, khuôn mặt xinh đẹp giờ tèm lem nước mắt, trông vô cùng tội nghiệp.

- Ngoan, ngoan nào, không khóc. Người ta nhìn vao còn tưởng là anh bắt nạt em.

- E…

- Hai người đang làm cái gì? – Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lạnh tanh như Diêm vương.

- Híc… - Giật mình ngẩng đầu, liền chạm phải đôi mắt sâu không thấy đáy.

- Em khóc? – Anh gằn giọng, vươn tay kéo cô về phía mình. – Tại sao khóc?

- … - Cô mở to mắt nhìn anh, lại nhìn đằng sau anh, lập tức đôi môi đỏ hồng chu lên bất mãn. – Anh… anh đi cùng cô ta làm gì?

- Ai? – Anh khó hiểu nhìn theo ánh mắt cô, lúc này mới phát hiện Hiên cũng đi theo anh sang bên này, không hài lòng nói. – Trở về.

- Em có chuyện muốn nói với anh mà. – Hiên không chịu.

- Trở về. – Anh gằn từng chữ.

- Em biết rồi. – Mặc dù trăm ngàn lần không phục, nhưng Hiên chẳng còn cách nào khác là ngoan ngoãn nghe lời. Ai bảo anh là Diệp Lãnh Hàn, thủ lĩnh của cô chứ?

- Được rồi, hiện tại nói tôi nghe, em vì sao khóc?

- … - Cô hoàn toàn không để ý đến anh, ánh mắt vẫn con mải đuổi theo Hiên đến góc xa.

- Em nhìn cái gì? – Anh tức giận xoay người cô lại đối diện với mình. – Tôi đang nói chuyện với em đấy.

- Anh Tuấn… cũng ở đây? – Cô nhỏ giọng hỏi.

- Sao vậy? Sợ cậu ta nhìn thấy à? – Anh nhếch môi, trong lòng vô cùng khó chịu. Cô không những không thèm trả lời câu hỏi của anh, lại còn dám ở trước mặt anh nghĩ đến người đàn ông khác. Còn chưa bực bội xong đã phát hiện ra điều thù vị, anh giở giọng châm biếm. – Em đúng là biết chọn đàn ông nha, thấy rắc rối lập tức bỏ chạy, cũng không thèm xem xem em có cần hắn ta giúp đỡ hay không?

- Không cho phép anh nói anh ấy như vậy. – Cô đẩy anh ra, giọng lạnh băng.

Fris rời đi chính là vì không muốn gây thêm rắc rối cho cô. Anh luôn tốt như vậy, hết lòng nghĩ cho cô như vậy, âm thầm vì cô như vậy… càng nghĩ lại càng thấy đau lòng. Việc duy nhất cô có thể làm cho anh chỉ là không để người khác rèm pha nói này nói nọ sau lưng anh mà thôi. Mặc kệ có là ai, cô cũng không cho phép bàn tán chỉ chỏ về anh, đương nhiên, ngoại trừ một người. Nhưng người đó hẳn là sẽ không vì một sát thủ nhỏ bé mà tốn công chú ý đâu. Anh còn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.

- Em nói cái gì? – Anh gần như nổi điên. Chỉ vì một tên đàn ông nhát gan mà cô dám tỏ thái độ với anh? Cô đúng là không biết trời cao đất dày là gì.

- … - Cô mím chặt môi, tức giận đùng đùng rời khỏi Queen.

Cô không thèm để ý đến anh, không thèm nói chuyện với anh. Mặc kệ anh, cô không thèm. Ai bảo anh dám nói Fris của cô là tên nhát gan. Hừ, anh mới là kẻ đáng ghét nhất.

Có điều, cô còn chưa đi được bao xa thì đã bị anh túm lấy, nhét vào một chiếc xe thể thao đen tuyền.

Vèoooo…

Gần như ngay lập tức, chiếc xe lao đi với tốc độ kinh hoàng, không để cho cô có bất kì cơ hội phản kháng nào.

- Anh điên à? Nếu như… nếu như anh Tuấn nhìn thấy thì làm sao? Anh ấy… mà hiều lầm thì làm sao bây giờ? – Cô nhìn anh với ánh mắt lo lắng.

- Không cần giả bộ trước mặt tôi. – Anh lạnh giọng. – Em từ đầu đến cuối chưa từng yêu cậu ta, không phải sao?

- Không yêu thì sẽ không cần sao? Không yêu thí sẽ không để ý ư? – Cô cười mỉa mai. – Vậy anh đây là bị làm sao?

- Tôi… - Anh nhất thời cứng họng.

Đúng vậy, anh bị làm sao vậy? Rõ ràng không hề yêu cô, nhưng lại vì nhìn thấy cô khóc trong lòng người đàn ông khác mà khó chịu, vì cô quan tâm đến cảm nhận của người đàn ông khác mà tức giận. Anh đúng là điên rồi, điên rồi nên mới gần gũi cô. Ngay từ đầu đã biết là nguy hiểm, vậy mà vẫn cứ bất chấp tất cả lao đầu vào giống như con thiêu thân ngu ngốc.

Bởi vì cô là Tiểu hồ ly ư? Không đúng, lúc đó anh còn chưa biết chính là cô. Vậy… tại sao đây?

Bị sắc đẹp cửa cô quyến rũ? Không có khả năng.

Bị ánh mắt của cô hút hồn? Đợi kiếp sau đi.

Rốt cuộc là do cái gì anh cũng không biết, điều duy nhất anh chắc chắn chính là hiện tại cho dù hối hận cũng đã muộn, anh đã không thể quay đầu được nữa rồi.

- Tôi điên cũng là vì em.

- Ồ… thật vinh hạnh. – Cô nhún nhún vai, nhắc nhở. – Đừng quên, em là bạn gái của người bạn thân nhất của anh đó.

- Là ai nói sẽ khiến tôi yêu cô ấy? – Ánh mắt anh lại trở nên sâu thẳm.

- Là ai nói sẽ không yêu em? – Cô cũng không chịu thua, cười cười đáp lời.

- … - Anh trầm mặc, tiếp tục tăng tốc lao về phía trước như tên bắn.

Chết tiệt, cô lại dám cùng anh đấu khẩu, còn to gan lấy chính lời nói của anh để chống lại anh? Cô có biết những kẻ đối đầu với anh đều chỉ có thể có một kết cục duy nhất? Chính là… anh cũng không nỡ làm như vậy với cô. Đúng là tức chết anh mà.

Chiếc xe sau khi rời khỏi đường phố náo nhiệt thì giảm tốc độ rẽ vào một con ngõ nhỏ khá vắng vẻ, lúc này mới chầm chậm dừng lại.

- Tiểu hồ ly! – Anh rốt cuộc chịu mở miệng.

- Anh Tuấn sẽ không nhìn thấy đâu, đúng không? – Cô không quay đầu, thì thầm hỏi.

- Em muốn khiến tôi tức điên lên thì mới vừa lòng hả? – Nãy giờ cô im lặng là để suy nghĩ cái vấn đề này? Không xong, anh quả thật bị cô làm cho điên tiết rồi.

- Anh ấy tốt lắm, em… em không muốn lại cùng anh ấy cãi nhau đâu. – Cô ủ rũ, một chút cũng không để ý đến khuôn mặt đen thui như đít nồi của người bên cạnh.

- TÔN NỮ LINH LINH!?? – Anh gầm lên. Cô đây là cố ý, nhất định là cố ý.

- Tại sao anh không trả lời em? – Cô rưng rưng nhìn anh, lại tiếp tục lẩm bẩm. – Chắc là anh cũng không biết phải không? Không được rồi, nếu như anh ấy đã nhìn thấy, vậy… vậy chẳng phải sẽ rất tức giận hay sao? Anh ấy mà tức giận thì sẽ…

- Người tức giận hiện tại chính là tôi. – Cô làm ơn tỉnh táo xem xét rõ ràng tình hình một chút có được hay không? 21 năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên anh nếm trải cảm giác giận đến sôi gan mà không thể làm gì.

- … - Cô cuối cùng cũng biết điều ngậm miệng lại, ánh mắt hồng hồng nhìn anh như cô bé con bị bắt nạt.

- ~.~ - Là giả. Nhất định là giả. Không ngừng nhắc nhở bản thân không thể tin vào bộ dáng đáng thương kia của cô, nhưng đối diện với tia tủi thân trong đôi mắt bạc long lanh ấy, anh lại không cách nào kìm lòng được mà vươn tay ôm cô vào lòng. – Được rồi, được rồi, đừng nhìn tôi như vậy được không? Tôi sẽ có cảm giác mình đang lừa gạt con gái nhà lành.

- Ha ha… - Cô bật cười đánh anh một cái. – Ai là con gái nhà lành chứ?

- Vừa rồi không phải em còn hết lòng nghĩ cho bạn trai hay sao? Không phải là rất ngoan đi?

- Nhưng anh Tuấn tốt thật mà.

- Còn dám nhắc đến người đàn ông khác, tôi liền không tha cho em. – Anh cảnh cáo.

- Hử, anh không yêu em cơ mà, ở đó bày đặt ghen tuông cái gì?

- Tôi… - Anh không biết phải nói làm sao, chỉ có thể siết chặt vòng tay, đem thân hình mềm mại nhỏ bé vùi sâu vào trong lòng, ánh mắt sâu thăm thẳm đầy nghi vấn ngước nhìn bầu trời đêm bí ẩn.

---------------------------------------

2.

Sáng hôm sau,

Cô như mọi ngày khoác trên mình bộ đồng phục chỉnh tề, đeo cặp sách lên đến trường, vừa đi vừa chán nản ngáp ngắn ngáp dài, không ngờ giữa đường lại gặp phải… cướp? Không đúng, phải nói là côn đồ chứ nhỉ? Bọn côn đồ này cũng không phải bình thường đâu, cô nhận ra, đó là đám tay chân trong Blood. Mà hiện tại người cầm đầu những kẻ tép riu là ai? Ha… không ngờ chính là Trần Thanh Hiên. Được, rất tốt, thế này mới gọi là mở đầu một ngày mới chứ.

- Chào buổi sáng! – Cô nở nụ cười thánh thiện, vẫy vẫy tay.

- Không cần giả bộ trong sáng trước mặt tôi, thật buồn nôn. Con đàn bà chết tiệt! – Hiên trừng mắt.

- Đủ cay độc! Rất giống với tác phong của cô.

- Cô tiếp cận anh Tuấn không nói, lại còn dám quyến rũ anh Hàn? Hừ!!? Tôi không ra mặt thì cô nghĩ tôi là mèo hen à? Hôm nay cô chết chắc rồi.

- A… chết ư? – Cô bật cười. – Cô có biết chữ ‘chết’ viết như thế nào không? Không biết thì đừng nói bừa, kẻo vác hoạ vào thân đó.

- Cô nghĩ cô là ai? Chỉ dựa vào cái thân phận bạn gái Nghiêm Minh Tuấn mà muốn lên mặt với tôi ư? Mơ tưởng!!? Chẳng lẽ cô còn không biết anh ấy từng có bao nhiêu người bạn gái hay sao? Và những cô gái ấy… hiện tại ra sao? – Hiên khinh khỉnh nhìn cô, tay cầm gậy đã siết chặt đến nổi đầy gân xanh.

- Tôi không biết, cũng không quan tâm. – Cô thờ ơ đáp, đôi mắt loé sáng, liền khoanh tay đứng một chỗ… mỉm cười.

- Cô cười cái gì? – Nhìn nụ cười ma mị kia, Hiên có chút tức giận. Vì cái gì trên đời lại có một cô gái đẹp đến như vậy? Cũng may hôm nay người cô dẫn theo toàn là nữ, nếu không chỉ e người khó sống sẽ là cô.

- Cười cô ngốc. – Cô vẫn cứ đứng đó, nụ cười càng ngọt ngào hơn.

- Cô…

- Cút – Còn chưa nói hết câu, toàn thân Hiên đã cứng đờ, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Giọng nói này… cô đã quá quen thuộc.

- A… anh ấy bảo cô cút kìa. – Cô hảo tâm nhắc nhở, cười híp mắt rất đáng yêu.

- Anh Hàn, em chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học mà thôi. – Hiên lấy hết dũng khí quay đầu giải thích. Cô không tin… không tin Thủ lĩnh có thể vì cô ta mà trừng phạt cô. Dù sao cô cũng là trợ thủ đắc lực của anh, anh nhất định sẽ không bị hồ ly tinh kia làm cho mụ mị đầu óc. – Cô ta rõ ràng là bạn gái anh Tuấn, nhưng lại ngày đêm tìm cách quyến rũ anh, âm mưu chia rẽ hai người. Loại con gái lẳng lơ vô liên sỉ như vậy, anh hà cớ gì phải bảo vệ cô ta? Ngoài sắc đẹp ra thì cô ta có cái gì cơ chứ? Loại như cô ta không biết đã qua tay bao nhiêu thằng đàn ông rồi…

- Câm miệng. – Nhìn sắc mặt cô không tốt, anh giận dữ gầm lên. – Còn không cút, người chết sẽ cô.

- Anh Hàn! – Hiên kinh ngạc nhìn anh, trong lòng bi thương vô hạn. Anh lại vì… vì một con đàn bà như vậy mà muốn giết cô? Anh.. anh bị cô ta bỏ bùa rồi. Mặc dù không cam tâm, nhưng cuối cùng Hiên cũng không còn cách nào khác là rút lui. Trước khi đi còn trợn mắt căm phẫn nhìn cô một cái, trong lòng rét lạnh. ‘Được lắm, hôm nay cô thoát được, nhưng không thể nói trước sau này cô sẽ thế nào. Cho dù anh Tuấn tha thứ cho cô, Thủ lĩnh bao che cho cô, nhưng tôi… TUYỆT ĐỐI KHÔNG. Dám cướp người đàn ông của tôi? Hừ!!?? Tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá.’

Đợi bọn người của Hiên đi rồi, con đường vốn náo nhiệt giờ trở nên trống vắng vô cùng, ngay đến tiếng lá xào xạc cũng có thể nghe rất rõ.

- Em không sao chứ? – Anh lo lắng nhìn vẻ mặt thất thần của cô. Anh còn nhớ rất rõ bộ dạng đau đớn của cô lần đó. Hiện tại… cô sẽ không bị những lời lẽ kia làm tổn thương chứ?

- … - Cô vẫn cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ. Nghĩ cái gì? Vấn đề chính là… cô có nên giả bộ hoảng loạn nữa hay không? Còn nhớ lần đó kêu la khóc lóc ầm ĩ mệt muốn đứt hơi luôn. Nhưng vừa rồi cô ta mắng cô dữ tợn như vậy, cô cũng có chút chút tổn thương thật á.

- Tiểu hồ ly!! – Anh áp đôi tay lạnh lẽo vào gò má hồng hồng của cô, lập tức thành công đánh thức cái người đang trong cơn mơ mơ màng màng.

- A a a… lạnh quá! – Cô rụt người lại, nhưng lại bị anh giữ chặt, cô đành ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt chan chứa lệ, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc. – Chưa có người đàn ông nào chạm vào em cả.

- Ý của em là em chưa từng làm cái kia cái kia sao? – Anh cười cười, nắm tay cô kéo đi.

- Ách… - Mặt cô bùm một cái đỏ bừng, nói không nên lời.

- Tiểu hồ ly, cho dù thế nào em vẫn chỉ là một cô bé 16 tuổi mà thôi. – Anh thích thú nhìn bộ dạng xấu hổ hổ của cô, thoải mái bật cười to.

- Anh Hàn!!! – Cô chọc chọc vào lưng anh.

- Chuyện gì? – Anh giảm tốc độ, lắng nghe câu nói tiếp theo của cô.

- Trần Thanh Hiên kia sẽ không nói linh tinh với anh Tuấn chứ…

- >.<

- Anh đừng tức giận… đừng tức vội… – Cô ngồi thẳng dậy, vỗ vỗ vào vai anh cười hi hi. – Em muốn nói, anh Tuấn rất tốt với em…

- >>.<<

- Từ từ… từ từ… Ý của em là anh ấy sẽ không vì tức giận mà…

- >>>.<<<

- Đợi một chút… - Cô toát mồ hôi, lần đầu tiên hiểu ý nghĩa thật sự của câu ‘Gần vua như gần cọp.’ Chủ nhân của cô cũng chưa từng doạ cô đến luống cuống cả tay chân như thế này đâu. – Nói tóm lại là em không muốn mất anh Tuấn.

Kítttttttttt…

Lần này cô chưa kịp ngăn cản thì cái xe đã phanh kít lại, anh cởi mũ bảo hiểm, chiếu thẳng đôi mắt hung dữ như ác quỷ vào lên người cô.

- Anh Hàn, anh… bình tĩnh…

- Hôm qua tôi đã cảnh cáo em, vậy mà em còn không biết điều hết lần này đến lần khác nhắc đến người đàn ông khác trước mặt tôi?????

- Không phải không phải… ý của em là… anh T…

- Em còn dám nói một chữ Tuấn, tôi sẽ cho em biết tay. – Anh đặt tay lên cái cổ trắng ngần của cô, nghiến răng nghiến lợi.

- O.O – Cô tròn mắt nhìn anh, cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương khiến cô bỗng có cảm giác… thích thú. Tốt, tốt, rất xứng đáng là Thủ lĩnh Blood lừng danh, đủ mạnh mẽ, đủ dứt khoát, cũng đủ… nguy hiểm. – Ha ha… anh nghe em nói hết đã nào.

- Nói. – Anh gật đầu, nhưng bàn tay vẫn không hề có ý định hạ xuống.

- Chuyện em có ý định quyến rũ anh rõ ràng đến thế ư? – Cô không hề tỏ ra sợ sệt, đăm chiêu hỏi.

- Có lẽ. – Anh nhún vai. – Rồi sao?

- Nếu mà anh T… à… anh ấy biết được… - Cảm giác cổ họng nghẹn lại, hít thở khó khăn, cô khẽ nhíu mày. Làm gì ghê vậy? Cô cũng không có nói đến cái tên Tuấn mà? Được rồi, không đùa với anh nữa. – Em muốn nói là em muốn có người yêu thương mình.

- Em có nhiều đàn ông như vậy còn chưa đủ? – Anh nhướn mày.

- Không đủ, thế nào cũng không đủ. – Cô nhất quyết đẩy tay anh ra, lắc đầu.

- Tại sao?

- Em chỉ cảm thấy không đủ mà thôi. – Cô cúi đầu, né tránh ánh mắt của anh. Cô sợ… sợ sẽ lại trở nên yếu đuối trước mặt anh. Ánh mắt kia quá sắc bén, nó làm cô sợ hãi, không phải, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ sợ hãi như cô thôi.

- Tiểu hồ ly!! – Anh nâng cằm cô lên, xoáy sâu vào đôi mắt thiên thần đang bối rối kia, khoé môi nở nụ cười khích lệ. – Ngoan, nói tôi nghe, tôi giúp em.

- Chỉ là… chỉ là bọn họ… giống như anh đã nói, không đủ yêu em. – ‘… trừ anh ấy.’ Giãy giụa không có hiệu quả, cô đành phải mở miệng. – Anh cũng thấy đấy, lần đó anh Tuấn chỉ vì Trần Thanh Hiên mà… - Nghĩ đến cô lại thấy chua xót. Bạn trai của cô lại đi chiều chuộng người con gái khác mà uỷ khuất cô, nực cười thật ấy. – Em rất ích kỉ, tính chiếm hữu lại vô cùng cao. Em muốn một người yêu thương em, hiểu em, quan tâm em, nuông chiều em, vì em mà làm mọi việc, trong mắt chỉ được phép có một mình em, tuyệt đối không thể chứa chấp bất kì kẻ nào khác.

- Tiêu chuẩn của em thật cao! – Anh phì cười, đột nhiên ngả người áp sát vào cô. – Nhưng mà… em không cảm thấy là tôi rất hợp với tiêu chuẩn đó ư?

---------------------------------------

3.

Trong màn đêm u tối, ánh sao khi tỏ khi mờ hắt lên bóng người trên chiếc giường rộng lớn càng khiến dáng vẻ mềm mại kia trở nên quyến rũ động lòng người.

Một cơn gió thoảng qua, đôi mắt tuyệt đẹp không nhanh không chậm mở ra, khoé môi nở nụ cười không rõ cảm xúc.

- Chủ nhân!

- Xem ra em càng ngày càng lợi hại. – Người được gọi là Chủ nhân kia toàn thân được bao phủ bởi một sắc màu đen tuyền u ám, xung quanh toả ra sát khí nặng nề khiến người ta phải kinh sợ.

- Thật hiếm thấy anh chủ động đến tìm em, có việc gì ư? – Nhưng hiển nhiên điều đó không doạ được cô, vén chăn ngồi dậy, cô mỉm cười ngọt ngào. – Hay là anh nhớ em?

- Ừ, nhớ. – Bóng đen khẽ cười, vươn tay ôm cô vào lòng. – Còn em? Có nhớ tôi không?

- Anh nói xem? – Cô nhướn mày, đôi mắt ánh bạc như toả sáng.

- Hồ ly, em thật không ngoan. – Bóng đen gõ một cái lên trán cô, không vui nói. – Tôi đã nói rồi, không được dùng thái độ đối với bọn đàn ông đó để đối diện với tôi.

- Vậy em phải làm thế nào mới được đây? – Cô chớp chớp mắt, uỷ khuất hỏi.

- Ngốc nghếch, đương nhiên là con người thật của em.

- Con người thật của em? – Cô trầm ngâm. – Là như thế nào? Anh biết sao?

- Hồ ly, em giống như thuốc độc vậy. Tôi bị em hấp dẫn, không kiềm chế được mà đến gần em, dùng mọi cách buộc ánh mắt em phải có tôi, nhưng đôi khi tôi lại có cảm giác mình không cách nào chạm tới em được. Cảm giác bối rối tuyệt vọng ấy, tôi thật sự không thích một chút nào. – Bóng đen thở dài, vừa mân mê mái tóc cô vừa lẩm bẩm, giống như đang tự nói với chính bản thân mình.

- Chủ nhân, vậy anh có yêu em không? – Cô ngước đôi mắt trong trẻo không chút tạp niệm nhìn bóng đen, đột ngột hỏi.

- Hồ ly!!? – Bóng đen hơi khựng người lại một chút, liền đem cô đặt xuống giường. – Ngủ đi!

- Chủ nhân… - Cô còn muốn nói gì đó nhưng đã bị bóng đen cắt ngang.

- Ngủ đi, tôi ở đây với em.

- … - Cô cũng không nói gì nữa, nghe lời khép mi mắt, trái tim dường như có gì đó khe khẽ nhói lên. Đây không phải lần đầu cô hỏi như vậy, nhưng phản ứng của Chủ nhân từ đầu tới cuối đều chỉ có một… im lặng. Chủ nhân không trả lời, là bởi vì không yêu cô, có đúng không? Lần nào Chủ nhân cũng chỉ nói là bị cô hấp dẫn, thật sự chỉ đơn giản là bị hấp dẫn thôi ư? Có phải… cô đã đòi hỏi quá nhiều không?

- Hồ ly, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về bên tôi. – Mắt thấy hòn lửa đỏ hồng phía chân trời đã bắt đầu nhô lên, bóng đen cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô rồi mới đứng dậy, thoắt một cái đã không thấy bóng dáng.

------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc Tôi Yêu Em, Tiểu Hồ Ly 1 của sweetmouse
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.