Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu quái khói và những giấc mơ.

Tiểu thuyết gốc · 4703 chữ

Trên đường đi phong cảnh hữu tình,Mộ Tuyết vừa đi vừa nghỉ không hề nóng vội đi suốt bảy ngày mới bước vào lãnh địa Tư Hạ Sa Mạc,mỗi lần mở bản đồ ra xem là Y lại dò tìm một nơi nào đó hẻo lánh để trốn đến đó ở luôn,nhưng trong lòng lại áy náy dằng co.

_Hời...ở Bách Kiếm Môn có ăn có ở ,có người hầu hạ ,trai đẹp để ngắm...đến mấy nơi thâm sơn cùng cốc này khỉ cũng không có,chắc buồn chết ta....huống hồ mọi người ở Bách Kiếm Môn lại rất tốt với mình...Tô Sư Tỷ và Phong Sư huynh giống như anh trai chị dâu vậy ,họ cũng đã có tuổi rồi à....mình sao nỡ quẳng gánh nặng Môn Phái lên vai họ bỏ trốn được chứ....Mà không ổn... đừng nói đến Tạ Kiều Lam nha,cái bọn quần hùng đồng đạo kia mới là bọn đáng sợ,nắng chiều nào che chiều đó...hai ba tháng thì lên Bách Kiếm Môn gây chuyện....đối phó bọn họ thôi cũng tổn hao tuổi thọ rồi à....chưa kể đến bọn Ma Tộc...lâu lâu lại dấy binh tiến đánh ....hừ cái danh xưng Tông Chủ hại chết ta mà....

Nắng chiều chiếu xuyên cánh rừng ,Mộ Tuyết ngự kiếm mãi cũng mệt,nên đổi sang đi bộ một hồi,càng đi lại càng cảm nhận cái lạnh buốt da.

_Hừm...sao nói gần Sa Mạc mà...mình càng đi lại càng thấy lạnh là sao?mùa đông đến sớm chăng?

Gió thổi qua cuốn theo từng đám lá khô trên đường đi lạo xạo ,Mộ Tuyết khoanh cả hai tay trước ngực để giữ ấm.

_Ta ghét nhất là lạnh đó à...hừm...khi nãy xem bản đồ thì đi khỏi khu rừng này là đến Thôn Tư Hạ...rồi....

Đi khỏi khu rừng lại là một con đường mòn quanh co uốn lượn theo chân một ngọn đồi,một bên là vách đá một bên là vực sâu.

_Gì đây má....vẽ bản đồ mà cũng điêu nữa à?hết rừng rồi đến núi...đi đến khi nào tới đây hả trời....

Bỗng dưng giữa nơi núi rừng yên tĩnh lại vang lên những tiếng va đập của đá,và tiếng thét ai oán của cả giọng nam lẫn nữ.

_Rầm...rầm....

_Á....lở đất rồi chạy mau....

_Á.....cứu với....

_aaaaa......

Mộ Tuyết hiếu kỳ vội ngự kiếm bay lên cao quan sát,Y thấy cách đó không xa có đoạn đường bị sạt lở,đất đá từ ngọn đồi đổ xuống lấp mất một khúc đường ,trong đống hỗn độn nhìn thấy có người dân bị đất đá lấp đi,một ,hai cô nương mặt mày lắm lem hoảng loạn khóc .

_Cứu với...cha ơi...mẹ ơi...hu hu...

Mộ Tuyết liền bay qua đống bùn đất đáp xuống bên cạnh họ.

_Hai cô nương có chuyện gì xảy ra vậy.?

Một cô vừa khóc vừa nói

_Tiên gia tiên gia xin người cứu giúp cha mẹ của ta....họ bị đất vùi rồi...hu hu hu hu....

_Hai cô nương tránh sang một bên...

_Dạ...hic hic....

Mộ Tuyết thi triển linh lực dò xét vị trí của hai người bị vùi lấp,sau đó Y quét vài đường kiếm thổi bay bớt bùn đất đi,dùng Khốn Tiên Tơ phóng vào bùn kéo hai người ra ngoài.

_Huhu...cha mẹ...

_Huơ...huơ....Trúc Nhi,Tường Nhi....hic...cha mẹ tưởng phen này đã bỏ lại hai con rồi....hic...

_Đa tạ tiên gia....hic...

_Không có gì....đừng đa lễ....

Sau khi để cho hai phu phụ ông lão nghỉ ngơi lấy lại bình tĩnh,Mộ Tuyết mới hỏi.

_Mọi người có phải là người của thôn Tư Hạ không?Ta đây là người của Bách Kiếm Môn nhận ủy thác của trưởng thôn đến đây diệt quái.

Nghe đến yêu quái mọi người run rẩy,sợ hãi nói.

Lão bá nói

_Hic...chúng tôi vì sự quấy phá của nó mà phải bỏ thôn chạy ra đây....hic.... không ngờ chưa chạy được bao lâu thì bị nạn này....

Lão nương nói

_Tiên gia... người đến muộn quá....dân thôn chúng tôi đã bị con quái giết hại hơn chục người rồi....hic hic....

Mộ Tuyết ái ngại nói

_Ta ta xin lỗi.... đường xa quá ....bây giờ mọi người có thể đưa ta vào thôn không?ta sẽ diệt con quái đó....

Trúc Nhi nói.

_Tiên gia bây giờ là ban ngày con quái đó sợ ánh sáng không có đến thôn....

Mộ Tuyết nói

_Vậy mọi người biết hang ổ của nó ở đâu không?

Tường Nhi nói.

_Con quái đó vô hình vô trạng,cứ đêm đến là đi vào thôn ,gặp ai giết đó...hic ...không biết nó đến từ đâu nữa....

_Mọi người đã thấy qua nó chưa?nó xuất hiện bao lâu rồi?

Lão bá nói.

__Nó xuất hiện khoảng hơn một tháng rồi....ban đầu thì ăn gà vịt,gia súc....sau thì ăn thịt người....hic....liên tiếp ba ngày khiến cho thôn chúng tôi hoảng loạn....vào đêm thứ tư nghe tiếng thét kêu cứu tôi đã chạy ra ngoài xem...hic....thấy Nhị Lão bị một bóng đen to lớn xách hai chân xé toạc ra làm đôi...cảnh tượng thật kinh hoàng lắm...

Ngày hôm sau trưởng thôn chúng tôi liền cử người đi tìm đạo hiệp trừ quái...hic nghe đến thôn nghèo ở ranh giới Tư Hạ Sa Mạc thì chẳng có Tiên Môn nào muốn đến...cũng may mà có Nữ hiệp ở Bách Kiếm Môn nhận lời...hic....

Mộ Tuyết nghĩ thầm..

_"Đi cầu cứu khắp chốn rồi mới đến Long Sơn hèn chi bọn họ đi cả tháng mới đến...."

Lão nương nói

_Chúng tôi không muốn ở lại thôn chờ chết đâu...Ngài hãy tự mình đi đến thôn....là lối này cứ đi hết đường vòng qua ngọn đồi Ngài sẽ thấy thôn Tư Hạ.

Mộ Tuyết đành tự mình đi vào thôn còn gia đình lão bá đó tiếp tục trèo qua đống đất rời đi.

Mộ Tuyết đi đến đầu thôn thì đã cảm nhận được sự u ám của nơi này,Y nhìn cái bia đá phủ rong rêu cũ kỹ khắc chữ .

_"Tư Hạ Thôn".

Bóng chiều cũng khuất dần,sương lạnh giăng khắp nơi,thôn không một bóng người đi lại,dẫu rằng nhà cửa nơi đây khá nhiều,có trên cả trăm hộ.

Mộ Tuyết đi vào thôn thấy nhiều nhà đóng kín cửa ,quán xá cũng không hoạt động,ngoài đường vắng tanh chỉ có mỗi tiếng gió rít và bước chân của Y vỗ trên đất.

_"Quay phim ma sao hả? đường xá gì vắng hoe vậy?"

Mộ Tuyết cất giọng hỏi.

_Ở đây có người không?Ta là Đạo hiệp của Bách Kiếm Môn nhận ủy thác đến đây trừ quái....hú...u....có ai không.....?

Mộ Tuyết nghe lạnh sống lưng khi đáp lại câu hỏi của Y chỉ là tiếng vang vọng của mình.

_Hừm....bà gọi không ai ra vậy bà đập cửa nhé....

Nói đoạn Y đi đến gõ cửa một ngôi nhà.

_Cốc,cốc....làm ơn cho hỏi có người trong nhà không....ta là Đạo hiệp ở Bách Kiếm Môn đến....ê....có ai không....

Chẳng có ai trả lời.

Y lại đi đến nhà khác gõ cửa,cứ như vậy đi đến hơn mười nhà ,gõ cửa đỏ cả đốt xương ngón tay cũng chẳng có ai trả lời Y.

_Grừ....cái thôn quái quỷ gì vậy hả,rõ ràng là ta cảm nhận được các người đang ở trong nhà mà,sao không có ai chịu mở cửa vậy hả?

Đêm xuống hẳn trời lạnh buốt da,Mộ Tuyết không còn kiên nhẫn ,Y không gõ cửa một cách lịch sự nữa mà chuyển sang đập rầm rầm lên cửa nhà người ta,hét lên như mắng chửi.

_Rầm,rầm...có mở cửa không hả?các người bị điên sao ,mời ta đến trừ quái mà giờ không chịu mở cửa tiếp ta là sao hả,giỡn mặt à?

Lúc này trong nhà có tiếng đáp lại

_Tiên Gia ... người... người...thông cảm....ban đêm Quái sẽ xuất hiện ...chúng tôi không thể mở cửa cho ai...ngài đi đến Từ Đường...ở đó không có đóng cửa ,mọi người tự do ra vào....mà tá túc...sáng mai chúng tôi mới dám tiếp ngài...xin thứ lỗi...

Mộ Tuyết bất lực đành đi tìm Từ Đường để tá túc,trên đường đi bổng dưng gió nổi lên một cách bất thường,từ con ngõ đen tối có thứ gì đó đang len lõi bay đến.Mộ Tuyết cảm nhận được yêu khí nên chờ cho vật đó đến gần, Y mới xoay người tung một chưởng trực diện đánh vào nó.

_É.....eeeee....

Một đám khói đen xì có hai con mắt to như cái bát đỏ rực ,kêu ré lên khi bị trúng chưởng,nó tan ra một lúc lại tụ thành một khối như cũ.

Đống khói đen đó chia ra nhiều luồn liên tục tấn công Mộ Tuyết,mỗi khi nó bay vụt ngang qua người của Y, là để lại một vết cào xước rớm máu. Khi Mộ Tuyết chưởng phản công thì nó lại tự tan đi khiến cho chưởng lực đánh trượt chỗ khác,gây nổ tan tành.

_Aaaa...hừ....mày chọc bà nổi điên rồi đó con....

Mộ Tuyết triệu Hoả Lôi ra tay.

_Grừ....Hoả Lôi Sát....yaaaa....

_Ầm...ầm....

Lửa điện từ Hoả Lôi bắn ra liên tục quét theo những đám khói đen,mặc cho bọn chúng có tan có hợp ,đường lửa điện vẫn hút đám khói bay vào trong ,một lúc đã chẳng thấy bóng dáng gì.

_Hừm...đáng kiếp mày con Quái Khói Ô Nhiễm....

Mộ Tuyết đánh xong con Quái thì ung dung đi vào Từ Đường,tựa lưng vào cột nhà mà ngủ ngon lành.

Đến khi nghe tiếng lào xào Y mở mắt thức dậy thì trời đã sáng.

Một đám dân làng đang đứng trước cửa Từ Đường xôn xao bàn tán,trong đó có một ông lão đứng phía trên ,lời nói có sức ảnh hưởng hơn làm mọi người chú ý.

_Trật tự đi...trật tự đi...để ta vào bên trong xem thử...vị Tiên Gia đó có ở trong Từ Đường không....rồi mới khẩn định người ta sống hay chết được...

_Vâng vâng... Trưởng Thôn cẩn thận...

Trưởng thôn chậm rãi đi vào trong,ngó quanh một lúc thì thấy Mộ Tuyết đang ngồi dựa lưng vào cột nhà,nheo nheo mắt thức dậy.

_Vị công tử đây là.....

Mộ Tuyết đứng lên ngáp dài

_Huơ...chào buổi sáng....ta hả....ta là Lãnh Mộ Tuyết....Tông Chủ của Bách Kiếm Môn....còn lão bá đây là....

_Ôi hoá ra là Lãnh Tông Chủ...thật thất lễ thất lễ ....lão đây là Trưởng Thôn của thôn Tư Hạ....chính lão đã phái người đến Long Sơn mời Tông Chủ trừ Quái...

_Ừm....đêm qua con Quái Khói đã bị ta tiêu diệt rồi....mọi người đừng sợ nữa...

_Ngài ngài đã tiêu diệt nó rồi sao?thật thật khâm phục....để ta ra ngoài nói lại với mọi người....

Sau một lúc trấn tĩnh tinh thần và cám ơn Mộ Tuyết,dân thôn như trút được gánh nặng thở nhẹ nhàng, cười nói,thế nhưng giữa lúc đó lại vang lên tiếng thét của phụ nữ ở một ngôi nhà.

_Áaaaa....cứu với...

Mọi người hoảng hốt lại lao nhao

_Gì vậy,có chuyện gì vậy?

_Quái xuất hiện nữa sao?....

_Là tiếng của Ngũ đại thẫm....

_Mau đến đó xem đi....

_Đi nào....

Mọi người chạy đến ngôi nhà tranh có một cái sân trồng rau ,bên trong một người phụ nữ vẻ mặt sợ hãi ,run rẩy ngồi dưới đất.Có người hỏi

_Ngũ thẫm đã xảy ra chuyện gì vậy,sao thẫm lại ngồi dưới đất?

Ngũ thẫm vừa run run nói vừa đưa tay chỉ vào nhà....

_Ngũ ,Ngũ ca ông ấy....hu hu hu...ông ấy....đáng sợ lắm....

Mọi người thấy dáng vẻ của Ngũ thẫm cũng bị doạ cho sợ chẳng ai dám bước vào,Mộ Tuyết đành đi vào trước.

_Để ta đi xem cho ....

_Dạ dạ...Tiên Gia ....đi trước....

Mọi người yên tâm cũng đi theo sau lưng Mộ Tuyết vào trong.

Bên trong căn nhà rất ít đồ đạc, vào bên trong là thấy hết toàn cảnh căn nhà,trên cái chõng tre đặt sát vách nhà có một vị nam nhân nằm ngửa ,hai tay xuôi theo thân,hoàn toàn bất động.Nhưng điều đáng sợ chính là da thịt của ông ta ,nơi lộ ra khỏi tay áo khúc cánh tay ,cổ ,mặt ,trán nổi lên những cục nhỏ như trái nhãn,và những cục thịt này đang di chuyển khắp nơi trên cơ thể của ông ta,khiến mọi người trông thấy cũng rùng mình.

Mộ Tuyết trố mắt nhìn rồi nói.

_Có yêu khí mọi người ra ngoài mau....

Vừa dứt lời thì những mụn thịt đó nổ lóc bóc ,trồi lên vô số con sâu trắng to như ngón tay cái,chúng bò ra đầy chõng.

_Á...má ơi ...sâu sâu sâu....ta sợ nhất là sâu....chạy mau....

Mọi người hốt hoảng túa ra chạy khỏi nhà,mấy con sâu trắng đó bò ra theo ,đến sân nhà thì bọn chúng tụ lại thành một khối cao như một người trưởng thành,rồi hóa ra một con sâu lớn với cái miệng tua tủa răng trên đỉnh đầu.Nó lăng quăng tấn công về phía Mộ Tuyết khiến Y phát khiếp,vừa hét vừa chưởng linh lực điên cuồng vào nó.

_Á...thấy ghê quá đi....đừng đến gần ta...aaaaa...chết nè chết nè.....sâu bọ khốn kiếp....

_Ầm...ầm...ầm....

Con sâu tan tành thành cát bụi,cùng lúc đó thi thể Ngũ lão trong nhà cũng tan ra thành bộ xương ,thịt thối rữa bốc mùi kinh khủng.

Sau khi mọi chuyện lắng xuống Ngũ thẫm lấy lại bình tĩnh kể lại sự tình.

Ngũ lão vốn bị bệnh trầm kha ,đại phu trong thôn không thể cứu chữa cho nên Ngũ thẫm mới thuê xe ngựa đưa Ngũ lão đến trấn , Thành,lớn để chữa trị,đi khắp nơi ai cũng lắc đầu không chữa .Cho đến một hôm nghe tin ở trấn Ngư Lạp có Tiên Gia vừa tiêu diệt được Cổ Trùng Vạn Năm lấy được Mật Cổ Trùng quý giá có thể chữa bách bệnh cho nên Ngũ thẫm đã đến xin một ít về cho Ngũ lão dùng.Quả nhiên Mật Cổ Trùng đã chữa khỏi bệnh cho Ngũ lão,còn khiến cho ông trẻ thêm vài tuổi sức khỏe cường tráng như thanh niên.Nhưng một tháng trở lại đây Ngũ lão lại mơ thấy ác mộng liên tục trong khi nằm ngủ,tinh thần sa sút ,hai mắt thâm quầng,mỗi khi thức dậy lại cảm thấy no bụng không muốn ăn gì.

_Hic...hic....ông ấy đã không ăn không uống hơn cả tháng rồi đó...hic sức khỏe vẫn bình thường nhưng tinh thần thì càng lúc càng suy sụp....đêm qua ông ấy không biết mơ thấy gì la hét rất thảm....cứ như bị ai đó đánh trong mơ ấy....sáng ra thì nằm bất tỉnh luôn...vừa khi nãy ta nhìn thấy mấy mụn thịt liên tục nổi lên rồi di chuyển trên người ông ta,sợ hãi ta hét lên cầu cứu mọi người...hic hic....

Mộ Tuyết chau mài suy nghĩ.

_Mật Cổ Trùng?Núi Ngư Lạp?đã nghe qua ở đâu rồi nhỉ?

Sau khi thu xếp ổn thỏa chuyện ở Tư Hạ Thôn ,Mộ Tuyết nhận tiền công rồi ngự kiếm rời đi.

Y đi chưa đến hai ngày thì Thôn Tư Hạ lại xuất hiện Quái Khói,lần này cả thôn bị tàn sát rất thê thảm.Nhưng có một bóng người chạy thoát khỏi thôn và tìm cách đuổi theo Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết trên đường về đã dừng chân lại một trấn nhỏ của Nhật Hà,Y lúc này vẫn chưa bỏ ý định mai danh ẩn tích,nên cứ đi qua thôn trấn nào hẻo lánh là Y hỏi ngay người dân bản địa về hang động,núi cao ,rừng sâu hay cùn cốc ít ai qua lại,và Y cũng đã nhiều lần đến xem xét một vài nơi như vậy.Có nơi thì Y chê vẫn có người biết đến không an tâm sinh sống,có nơi thì Y chê quá vắng vẻ, quá ít thú rừng sợ không tìm ra thức ăn....cứ thế vẫn chưa hài lòng với một nơi nào cả.

Hôm nay Mộ Tuyết ghé vào quán trà nghỉ ngơi.

_Tiểu nhị ca cho ta một bình trà với tô mì đi...

_Dạ ...dạ..có ngay thưa khách quan....

Mì được đem đến bốc khói thơm nứt mũi,Mộ Tuyết dùng đũa đảo mấy cái rồi gấp đưa lên miệng,khi chưa kịp há môi ra thưởng thức bát mì ngon thì đã nghe tiếng dân chúng la hét lao nhao.

_Á...chạy mau...chạy mau đi....

_Lại đánh nhau nữa hả?

_Trời ơi bọn người đạo hiệp lại thanh toán nhau đó,dọn đồ mau không sẽ mang hoạ lây ,bọn người của Trường Bạch Tiên Môn không có đền tiền đâu à....

_Hừm....cứ cách ba ngày lại đánh nhau....

Trong quán có vài người cũng bàn tán

_Dường như lần này là Tử Hoàng Phái .....nghe nói môn phái của họ chứa chấp yêu tinh,luyện yêu thành người rồi đem đi lừa gạt thiên hạ....

_Có chuyện này sao?ta đã từng nhờ họ đuổi ma trừ yêu....họ cũng nghĩa hiệp lắm mà....

_Nghĩa hiệp cái gì, Trường Bạch Tiên Môn là môn phái lớn lẽ nào lại đi vu oan cho một môn phái vô danh?Ngươi nghĩ đi Một bên là Đệ nhất tiên môn ,một bên là phân đường ô hợp của tán tiên ,ngươi tin ai hả?

Mộ Tuyết ngốn mì ngoàm ngoạp không quan tâm.

_Sao đi đâu cũng nghe tới cái môn phái mất dịch này thế nhỉ,hừm...

Lúc này có một người bị đánh văng vào nằm ngay trên bàn của bàn bên cạnh.

_Bốp...rầm rầm...xoảng....

_Á...đánh vào quán rồi chạy mau....

Mộ Tuyết vội theo phản xạ bưng tô mì chạy nép vào một bên vách vừa ăn vừa xem.

Một đám người mặc y phục màu trắng thêu hình mây vờn núi trước ngực,dí đánh một người nam nhân khoảng trên năm mươi tuổi mặc y phục màu vàng viền tím,nhìn thoáng qua đủ thấy người này không phải đối thủ của bọn người Trường Bạch Tiên Môn,thân Y mang nhiều thương tích.

Một tên đệ tử của Trường Bạch Tiên hống hách nói.

_Cái gì mà là Hoàng Tông Chủ của Tử Hoàng Phái...cũng bị ta đây đánh tơi bời như chó này...ha ha ha....

Tên khác phụ họa theo.

_Không phải chó mà là tệ hơn cả chó...ha ha ha....

_Hừm...đây chính là hậu quả của bọn nuôi dưỡng yêu ma,luyện tà thuật.....ngươi bị hủy thân diệt môn là đáng kiếp...

Hoàng Tông Chủ chống kiếm đứng lên nghiêng ngả,phung ra một bãi nước bọt lẫn máu nói.

_Hừm...bọn ta dựng phái đã trên ba mươi năm,luôn tu linh chính đạo dựa vào đâu mà các ngươi dám vu oan cho môn phái của ta.... Những yêu ma đó chính là người của Trường Bạch Tiên các ngươi mang đến giá hoạ cho Tử Hoàng Phái....ặc ặc....Đệ Nhất Tiên Môn... phỉ...ta khinh....sao các ngươi không dám thừa nhận bởi ta không đồng ý gia nhập liên minh làm thuộc hạ cho Hàn Bất Tiếu cho nên các ngươi mới tìm đến đây diệt môn phái của ta....

-Hừm....sắp chết đến nơi còn dám nói lời dơ bẩn à?ta sẽ thay Hàn Minh Quân trừ khử ngươi....yaaaa....

_Ầm....ầm....

Tên đó liền tung chưởng đánh tới,Hoàng Tông Chủ vận linh lực đỡ lại,thấy đồng môn không đọ lại một người đang bị thương ,sợ mất mặt ,cả đám hơn mười tên còn lại đồng lúc phát chưởng tiếp ứng.

_Uỳnh!

Cả bọn bị dội ra sau văng khỏi quán trà,nằm lăn kềnh ra đường,kêu chí choé.

_Á...chuyện gì vậy?

_Lão ta...sao sao bổng dưng mạnh lên như thế chứ?

Hoàng Tông Chủ quay đầu nhìn ra sau mới thấy Mộ Tuyết đứng sát vách nhà đang một tay cầm tô mì ăn dỡ ,một tay vừa thu lại.

_Lãnh Tông Chủ?

Bọn người của Trường Bạch Tiên Môn sốc lại tinh thần đứng lên tìm hiểu nguyên do,liền thấy một nam nhân mặc y phục trắng tướng mạo khôi ngô đáng nghi, thì chỉa mũi kiếm về phía Y.

_Khốn kiếp ngươi là ai hả,dám xen vào chuyện của Trường Bạch Tiên Môn?

Mộ Tuyết cầm tô mì đi đến vài bước .

_Thật thúi danh cho Hàn Bất Tiếu ai đời lại thu nhận cái bọn đệ tử không có mắt thế này?Cả cái lễ nghĩa tôn kính tiền bối của Môn Phái khác cũng chẳng biết nốt.

_Hừm....bọn ta mặc kệ ngươi là ai ....hôm nay ngươi dám bao che cho Hoàng Thế Hào có nghĩa là ngươi đang chống đối lại Trường Bạch Tiên Môn....tất cả lên....

Mộ Tuyết hạ đầu mài quẳng tô mì vào đầu một tên ,tức thì tên đó như bị búa vỗ ,tô vỡ tan tành thì hắn cũng ngã ngang.

Mộ Tuyết triệu Hoả Lôi ra ,linh lực từ Hoả Lôi áp đảo bọn đệ tử của Trường Bạch Tiên khiến chân bọn chúng không thể nhấc nổi,ánh sáng đỏ tím của lửa và điện chói đến mắt của chúng cũng không mở ra nổi.

_Á...đó là đó là....

_Hoả Lôi!

_Là...là....Lãnh Tông Chủ của Bách Kiếm Môn đó....

Cả đám sợ hãi run rẩy khụy gối nói

_Xin xin xin ...Lãnh Tông Chủ thứ lỗi....chúng tôi có mắt mà không biết Thái Sơn....đã mạo phạm Tông Chủ....xin tha cho chúng tôi....

_Chúng tôi nghe đại danh của Tông Chủ nhưng chưa diện kiến bao giờ nên đã mạo phạm....xin lỗi xin lỗi....

Mộ Tuyết thu lại Hoả Lôi

_Hừm...chuyện ân oán của các ngươi ta không muốn xen vào,nhưng các ngươi đánh nhau đã phá quán của người ta,còn phá hỏng bữa ăn của Bổn Tông Chủ nữa,vậy ta có nên nổi giận không hả?

_Dạ nên dạ nên...á mà không nên không nên....á....xin lỗi Lãnh Tông Chủ....

_Hừ....Chuyện này ta sẽ tìm Hàn Tông Chủ nói sau,còn bây giờ các ngươi cút mau cho ta....

_Dạ...dạ...dạ.....

Bọn người của Trường Bạch Tiên Môn ba chân bốn cẳng chạy mất.

Hoàng Thế Hào vội đi đến quỳ tạ ơn cứu mạng,Mộ Tuyết nhanh tay đỡ ông ta lên,cũng có chút hiếu kỳ hỏi.

_Khi nãy ta nghe qua quý phái luyện yêu lừa dân đó là chuyện thật hay giả?

Hoàng Thế Hào mặt mài vặn vẹo ,ức chế nói.

_Nếu như Hoàng Thế Hào ta có đi vào ma đạo luyện tà thuật xin trời hãy cho vạn tiễn xuyên tâm chết không nhắm mắt!

Mộ Tuyết há hốc mồm

_Hoàng Tông Chủ quá lời ,ta không có ý nghi ngờ Tông Chủ, nhưng muốn tìm hiểu nguyên do,để còn biết lựa lời đối phó với Hàn Bất Tiếu.

Hoàng Thế Hào ngậm ngùi ,mắt đỏ lên

_Chuyện xảy ra chưa đầy mười ngày mà Tử Hoàng Phái của ta đã bị đánh vỡ bảng đề danh Môn Phái....đệ tử bị giết vô số...

.... Mười ngày trước....

Nghe tin thôn nhỏ lân cận bị yêu ma quấy phá,giết người ăn thịt,Hoàng Thế Hào Tông Chủ của Tử Hoàng Phái cho đệ tử đến thu phục .Hơn năm mươi đệ tử cấp linh đan Đồng Kim và Bạch Kim đi vào thôn lần lượt bị giết hại bởi một Đám Khói Đen kỳ dị,ma lực của nó không cao nhưng biến hoá vô lường,lúc ẩn lúc hiện,dù bị nhốt lại trong trận pháp cũng biến khỏi một cách vô lý,rồi lại xuất hiện bất ngờ.Nó tấn công thần tốc,nhắm vào yếu điểm xé toạc nạn nhân rất nhanh, không kịp chống trả.

Có một vị đệ tử sống sót quay về báo tin cho Hoàng Tông Chủ,khi ông ta đến thôn xem xét thì gặp phải một Quỷ Tướng ,giữa ông ta và Quỷ Tướng xảy ra trận đánh quyết liệt,cuối cùng ông cũng hạ được nó nhưng lại bị nội thương.

Sau đó Hoàng Tông Chủ trở về môn phái ,mới hay tin Quỷ Khói xuất hiện ở Sơn Trang và giết người ăn thịt.Giữa lúc khám xét hiện trường để tìm dấu vết của con Quái thì đệ tử của Trường Bạch Tiên Môn xông vào Sơn Trang điểm mặt vị đệ tử sống sót ở thôn lân cận là Quái Khói biến hình.

Hoàng Tông Chủ cảm thấy quá vô lý nên một mực bảo vệ đệ tử của mình, thế là ông mang danh che giấu yêu ma,luyện tà thuật.

Đêm đó khi mọi người trong Sơn Trang yên ngủ thì Quỷ Khói xuất hiện,lần này bọn người của Trường Bạch Tiên Môn lại xông vào Sơn Trang tranh nhau thu phục Quái Khói,Bọn họ yểm một chú thuật dán vào mắt nó ,Quái Khói bị đánh bỏ chạy .

Đệ tử của Trường Bạch Tiên Môn nghênh mặt nói với Hoàng Tông Chủ.

_Hừm...con Yêu quái này đã trúng chú thuật của bổn môn,e là đang lẫn trốn vào những người ở Sơn Trang này ,phiền Hoàng Tông Chủ gọi hết đệ tử của Tử Hoàng Phái ra kiểm chứng.

Hoàng Tông Chủ đang bị thương không thể vận công nhiều , trước mắt không muốn gây xung đột với Đại Phái nên đành nhẫn nhịn gọi tất cả các đệ tử ra ngoài.

Vừa nhìn thấy vị đệ tử kia ,bọn người của Trường Bạch Tiên Môn liền thi triển chú thuật, tức thì người này ngã xuống đất bất động,một làn khói đen bay ra từ mũi của Y.

_Hừ...yêu ma chạy đâu?yaa....

_Ầm...

Con Quái Khói bị đánh tan biến,đồng thời vị đệ tử của Tử Hoàng Phái cũng bị nổi mụn thịt khắp thân ,sau đó cả trăm con sâu trắng chui ra ngoài.Bị đệ tử của Trường Bạch Tiên Môn đốt sạch.

_Ầm....phừng phực...

Trong khi Hoàng Tông Chủ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì phía bọn người của Trường Bạch Tiên đã triệu kiếm ra tay bắt đầu tàn sát Tử Hoàng Phái.

_Hừ nuôi dưỡng yêu ma luyện tà thuật...Hàn Minh Quân có lệnh tiêu diệt không tha....giết....

.....

Mộ Tuyết nhăn ấn đường khó hiểu

_Lại là Quái Khói sao?Ta vừa tiêu diệt nó ở thôn Tư Hạ về đến đây mà.

_Ý của Lãnh Tông Chủ là vẫn còn một con khác ở Tư Hạ sao?

Mộ Tuyết vò cằm suy nghĩ.

_Lẽ nào Quái Khói này không phải chỉ có một con?Khoan đã....khi nãy Hoàng Tông Chủ có nhắc đến những con sâu trắng à?Ở thôn Tư Hạ ta cũng có chứng kiến một lão dân bị sâu trắng chui ra khỏi cơ thể.

_Loại sâu này rất lạ nó không giống như những loài mà ta đã gặp qua....Lãnh Tông Chủ nhìn xem.

_Á...má ơi sâu!

Hoàng Tông Chủ lấy từ trong tay áo ra một con sâu trắng to lớn như ngón tay cái đã chết đặt lên bàn cho Mộ Tuyết xem,Y vừa thấy đã nổi gai ốc nhảy dựng.

_Nó,nó nó chính là nó...

_Từ khi quái khói xuất hiện cũng là lúc đám người của Trường Bạch Tiên Môn đi thanh trừng những môn phái không theo liên minh, trước Tử Hoàng Phái,đã có Thanh Từ,Hải Sơn,cũng bị mang danh nuôi dưỡng yêu ma luyện tà thuật mà bị diệt môn trừ hậu hoạ....ta đang nghi ngờ chuyện này có liên quan với nhau hay không.

_À...ừm...ta cũng không biết ...

_Lãnh Tông Chủ chuyện huynh đệ của Hàn Bất Tiếu hám danh tranh hùng trong giới tu tiên ai cũng rõ....ta e bọn họ đang âm mưu thôn tính cả Trung Nguyên....Quý Phái cũng là một trong những môn phái có nhiều hiềm khích với Trường Bạch Tiên Môn.

Một câu thức tỉnh người trong mộng,Mộ Tuyết mở to mắt chớp chớp.

_Hoàng Tông Chủ nhắc đến ta mới nhớ Hàn Tiếu đã có tư thù với Bách Kiếm Môn từ đời của Sư Tôn ta rồi....bao năm qua lúc nào cũng soi mói sơ hở của Bách Kiếm Môn ta.... không được ta phải quay về Long Sơn tìm hiểu chuyện này đã....cáo biệt...

_Lãnh Tông Chủ khoan đã....tuy ta không có danh tiếng gì ở Trung Nguyên nhưng Tử Hoàng Phái ta sẽ luôn sẵn lòng trợ giúp Bách Kiếm Môn....Ngài hãy mang con sâu này về cho Tô Đường Chủ của quý phái tìm hiểu....mọi chuyện cần phải điều tra rõ ràng...

_Mang mang mang nó theo hả....ừm...vì an nguy của Trung Nguyên ta mang nó đi vậy.....hic....bảo trọng.

_Bảo trọng....

Mộ Tuyết ngự kiếm tốc lực bay về Long Sơn.

Bạn đang đọc Tông Chủ Ác Ma Của Ta sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.