Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sa mạc Huyền Ảo

Tiểu thuyết gốc · 3100 chữ

_Uỳnh....

Khiêm Tử Lăng cuối cùng cũng phá cửa mật thất bay lên ,hắn khiến cho bốn bức tượng Huyết Giáp trấn giữ phía trên nổ tan tành,vẻ mặt của Khiêm Tử Lăng cau có như ăn trúng phải thuốc độc .Hắn vừa định thần lại thì thấy người của Lan Nguyệt Điện đứng đầy sân có cả Hoàng Tử Phi ,thấy bóng dáng của Khiêm Tử Lăng xuất hiện ,bọn họ liền cúi đầu thi lễ.

_Cung nghinh Thiếu Chủ xuất quan.

Khiêm Tử Lăng nheo mắt đầu mài hạ thấp ,có vẻ khó hiểu nói.

_Các ngươi tự nhiên chạy hết ra đây làm gì,Lãnh Mộ Tuyết đâu,hắn đâu rồi hả?

Hoàng Tử Phi đưa mắt nhìn Khiêm Tử Lăng ,ánh mắt long lanh ,con ngươi co rút một cái chứa hàm ý như có điều gì đó muốn nói .

_Lãnh Mộ Tuyết hắn.....

_Ngươi tìm ta sao....

Tiếng của Mộ Tuyết bất ngờ vang lên từ phía sau lưng những gia nô khiến cho Hoàng Tử Phi giật bấn người bậm môi nín thở,tay bà ta đưa vào phía trong tay áo che đi sự run rẩy.Lãnh Mộ Tuyết đi đến bên cạnh Khiêm Tử Lăng.

_Ta chờ ngươi chờ đến bụi phủ mốc meo nên đi đến cây hoa Ngọc Lan ngủ một giấc, không ngờ ngươi xuất quan đã gây ồn ào điếc cả tai.

Vừa nói Lãnh Mộ Tuyết vừa nhìn Hoàng Tử Phi với ánh mắt dò xét đầy áp chế khiến cho bà ta cúi thấp đầu sợ hãi trắng bệch mặt.Khiêm Tử Lăng nhìn thấy Mộ Tuyết thì trong lòng như nhẹ lại,nhưng hắn vẫn nói với giọng cáu giận.

_Hừm....đáng lẽ là ta đã xuất quan từ sớm nếu không tại ngươi yểm chú khoá cửa mật thất ta đã ra ngoài rồi....Lãnh Mộ Tuyết ngươi làm như thế là có ý gì?

Mộ Tuyết mỉm cười làm cho một bên má lún sâu đồng tiền,đôi mắt to tròn với con ngươi màu đỏ máu làm cho nụ cười thêm kỳ dị,khiến cho người nhìn vào cảm giác nổi gai óc.

_Ta thấy Hoàng Tử Phi yểm chú phong bế cửa mật thất ý muốn kiểm tra ma lực của ngươi sau khi bình phục phá quan ra ngoài ,cảm thấy rất thú vị nên ta rót thêm chút ma lực gia tăng độ khó cho ngươi thôi mà.... lẽ nào có như vậy mà ngươi cũng giận à...

Khiêm Tử Lăng chau mài cười khẩy

_Hừ chỉ giỏi giảo biện....thế ngươi cảm thấy ma lực của ta bây giờ thế nào?

Mộ Tuyết đưa tay khịt mũi vừa đi vừa nói.

_Nó bốc mùi như cơ thể của ngươi sau khi lăn giường suốt năm ngày vậy....ha ha ha ...mau đi tắm đi....

Khiêm Tử Lăng đỏ mặt gào lên.

_Ngươi....thứ đồ nham nhỡ....còn cười được sao....nói mau là ngươi cố tình nhốt ta trong mật thất có đúng không....Mộ Tuyết ngươi đứng lại đó.....tên tiểu tử thối này...aaaa....

_Ha ha ha......

Mộ Tuyết vừa chấp tay sau lưng vừa đi về hướng tư phòng của Khiêm Tử Lăng,còn Hắn thì bám theo sau Y cứ vặn hỏi lý do tại sao Mộ Tuyết phải phong bế cửa mật thất,bỏ lại sau lưng Hoàng Tử Phi và bọn người Lan Nguyệt Điện đứng chôn chân run rẩy.

Lãnh Mộ Tuyết sau khi tiêu diệt Tây Thành đã hút lại lửa Địa Ngục ,Tây Thành hoang phế bốc khói nghi ngút chỉ còn lại mỗi Lan Nguyệt Điện và người trong đó là còn nguyên vẹn.Lãnh Mộ Tuyết đoán chừng Khiêm Tử Lăng sẽ sớm phá được chú yểm bay ra ngoài tìm Y nên đã trở về Lan Nguyệt Điện đánh chết Hoàng Tử Phi cùng với những người trong phủ ,Y không hút quỷ hồn của bọn họ mà dùng Nhục Thể Hình Nhân Chú tái sinh bọn họ trở thành con gối có cảm xúc,mặc dù có thể tự do suy nghĩ và hoạt động nhưng đều bị Lãnh Mộ Tuyết khống chế,Y muốn bọn họ vẫn giữ nguyên duy trì mọi việc như thường ngày, không được làm cho Khiêm Tử Lăng nghi ngờ.Y dùng khả năng thượng thừa của mình khôi phục lại hoàn toàn Tây Thành với những quỷ dân đi đi lại lại như cũ ,nhưng chỉ là ảo cảnh tồn tại vì chú thuật .Hôm sau Mộ Tuyết thay cho mình bộ y phục mới ,lần này là y phục Tông Chủ của Bách Kiếm Môn tuy không oách bằng chiến bào nhưng sang trọng hơn bộ thường phục ,cổ tay và chân có hộ uyển bằng da thêu chỉ bạc lấp lánh ,hoạ tiết trước ngực là nhành lá trúc ,tóc buộc nửa phần trên đính kim quan ,trông y như công tử nhà đại hộ,Y đi ra cổng lớn Phủ Đệ chờ Khiêm Tử Lăng.Khiêm Tử Lăng đi ra cùng với bộ y phục thường màu đen ,tóc buộc sợi vải thô vô cùng giản dị,hắn nhìn thấy Mộ Tuyết đã đứng cạnh con ngựa trắng chờ mình,vẻ mặt hắn không vui không buồn cứ nhàn nhạt hỏi.

_Ngươi không đi Tây Quỷ Sơn là không được à?

Mộ Tuyết khoanh tay trước ngực nhếch nhẹ một bên khoé miệng nói.

_Trận đánh với Ma Tôn ở không gian tâm thức đã làm cho Hoả Lôi bị nứt gãy ,ta muốn đến Tây Quỷ Sơn dùng khoáng vật nơi đó hồi phục lại.

Khiêm Tử Lăng nhăn ấn đường suy ngẫm.

_"Lẽ nào hắn tin vào quyển Kỳ phổ khoáng vật lưu truyền ở Trung Nguyên ?hừm...."

_Năm xưa ngươi đã từng đến Ma Vực à?

Mộ Tuyết mỉm cười

_Ta dùng khoáng vật ở Tây Quỷ Sơn để làm nguyên liệu luyện ra Hoả Lôi,lúc đó tin tức Sư Tôn bị thương vốn dĩ không truyền được đến ta.

Khiêm Tử Lăng ngỡ ngàng.

_Thế...thế tại sao năm xưa ngươi không biện bạch cho mình mà cứ để ta hiểu lầm ngươi....

_Haa haha....bởi vì khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận vừa đỏ vừa tím của ngươi ta rất buồn cười...ha ha ha....như bị táo bón cả năm ấy ha ha ha.....

_Ngươi....hừm....

Mộ Tuyết ôm bụng cười ngặt nghẽo tít cả mắt ,Khiêm Tử Lăng âm thầm tiếp cận đưa tay vỗ vỗ nhẹ lên đầu Y.

_Trẻ con....đi thôi....

Khiêm Tử Lăng phóng lên ngựa đưa tay hướng về Mộ Tuyết chờ đợi,Mộ Tuyết mím môi lại để má lún sâu đồng tiền ,chụp lấy tay của Khiêm Tử Lăng làm điểm tựa cho Hắn kéo mình phóng lên ngồi ở phía sau lưng.Khiêm Tử Lăng thúc ngựa đi lững thững từng bước trong thị phố,Hắn cảm thấy có gì đó rất lạ,mặc dù đường phố vẫn tấp nập quỷ dân qua lại,nói chuyện rôm rả , nhưng vẻ mặt của bọn họ giống như chẳng có một chút sinh khí nào,trơ trơ ra như một tượng gỗ.

_Bọn quỷ dân hôm nay sắc mặt không ổn chút nào...

Mộ Tuyết bấu nhẹ tay vào hông của Tử Lăng nói với giọng như hờn dỗi.

_Ngươi nhìn ta chưa đủ sao còn muốn nhìn bọn quỷ dân tạp nham ở đây à,muốn tìm thêm thê thiếp hầu hạ phải không?ông đây hầu ngươi không thoải mái à?

_Ngươi....ngươi nói lệch đi đâu thế hả?

_Không phải sao,cổng thành đâu có xa như thế ,vậy mà ngươi cứ để ngựa đi chậm như rùa bò, không phải là đang ngắm mấy quỷ nữ,quỷ nam trên thị phố thì làm gì....á à Thiếu Chủ tâm địa của người thật sâu như vực thẳm...

Khiêm Tử Lăng mím chặt môi ghì cứng dây cương.

_Đang yên đang lành lại giở chứng ....hừ muốn nhanh à...thì ta đi nhanh cho ngươi ...yaaaa.......ya.....

Tử Lăng đập gót giày thúc vào hông ngựa khiến con ngựa hoảng hốt phi nước đại chạy ra khỏi Tây Thành,Mộ Tuyết nhếch khoé môi cười đắc ý, vòng hai tay ôm chặt eo ,ngã đầu tựa vào lưng Tử Lăng.

_Hừ...tiểu tử thối ....lúc nào cũng thích bày chuyện....

_Ha ha ha.....

......

_Yaaa.....các ngươi có thể định tâm lại được không hả?ta không phải ba đầu sáu tay mà hết cứu tên này rồi đến bảo vệ tên khác nhá....các ngươi đi theo để giúp sức cho ta hay theo để báo hại thế hả?

Tiếng của Bảo Liên kêu réo vang khắp không gian lửa cháy ở Trung Ma Vực,tiếng chát chúa lấn át luôn cả tiếng gào thét của quỷ hồn trong lửa.Một thân bạch y dính đầy bụi bẩn cao khoảng chừng 1m70, mặt mài lem luốt,mồ hôi nhuễ nhãi , lầm lầm lũi lũi phát linh lực để dẹp lửa phía trước mở ra một con đường sạch nhẵn để cho một nhóm khoảng mấy chục người phía sau đi lên.Bọn người của hai phái Tử Y và Kim Sa dù là mang linh đan cấp Hoàng Kim nhưng khi bước vào không gian bị bao trùm lửa đỏ cũng bị áp chế tinh thần cực độ ,đừng nói đến không khí nóng bức khó chịu chỉ nói đến tiếng thét ai oán thê thảm của quỷ hồn cũng khiến cho bọn họ rụng rời kiệt quệ.Mặc dầu Bảo Liên đã truyền cho bọn họ pháp chú định thần dưỡng tâm để chống lại âm thanh Địa Ngục nhưng cũng có nhiều người căn cơ còn chưa vững bị quỷ hồn hút trôi phách ,phải nhờ đến Bảo Liên kịp thời ra tay điểm chú giữ lại,Y vừa phải dẹp lửa vừa phải cứu người tiêu hao linh lực đáng kể dẫn đến tính khí bất ổn,bùng nổ,chửi suốt hai ngày hai đêm vẫn chưa chịu ngừng,nhưng cũng vì thế mà bọn quỷ hồn trôi nổi cũng dạt đi chỗ khác.Có đệ tử của Tử Y Môn hiểu chuyện rót tiếp linh lực để dẹp lửa xa hơn,hắn vừa thở hỗn hễnh vừa nói.

_Bảo Liên Chân Nhân dường như chúng ta sắp rời khỏi Trung Ma Vực rồi,phía trước đã thấy được màu trời .

Bảo Liên nhìn về phía trước đúng là thấy được một khoảng không tươi sáng,Y thở phào.

_Hời ....cuối cùng cũng ra khỏi màn lửa khốn kiếp này....nếu còn ở đây thêm ngày nào nữa tất cả sẽ thành cá khô hết....nào nhanh tăng tốc cho kiếm bay về phía trước.....

_Dạ.....

Bảo Liên ngự kiếm bay trước dẫn đầu,bọn người phía sau cũng bám theo rời khỏi màn lửa.

Bầu trời Tây Ma Vực chợt thay đổi vừa mới nắng ráo giờ đã sấm sét liên hồi,một vị đệ tử của Kim Sa môn lên tiếng.

_Bảo Liên Chân Nhân theo như ta biết thì Tây Ma Vực là nơi có khí hậu bất ổn nhất Ma Vực,một ngày có thể trãi qua bốn mùa,cũng có khi mặt trời chiếu nắng suốt một tháng ...

Bảo Liên chán chường nhìn lại màn lửa cháy bao bọc cả Trung Ma Vực ngẫm nghĩ.

"_Tại sao vị cô nương đó không đốt cháy cả Tây Ma Vực,tại sao lại giữ lửa cháy ở Trung Ma Vực và Quỷ Thành?nàng ta không phải là Ma Tôn,nhưng hiện giờ đang mang trong người ma lực cường hãn của Dị Thần liệu nàng ta có Diệt Thế không?

Bảo Liên lên tiếng .

_Mặc dù không còn Huyết Thạch Ma Tôn trấn giữ nhưng Tây Ma Vực này cũng còn rất nhiều quỷ cấp Đại rất khó đối phó , vì để thuận cho việc đi lại chúng ta nên thay một lớp da ngụy trang thành yêu tinh tránh phải gặp những trận đánh mất thời gian,đường đến Tây Quỷ Sơn còn xa lắm ,chúng ta còn vượt qua Tây Thành và sa mạc Huyền Ảo.

Cả đoàn người nghe theo ai cũng vận linh lực biến mình thành một tiểu yêu tiểu quỷ,sau đó tiếp tục lên đường .Trên đường đi bọn họ vừa tự yểm chú tạo vòng kết giới tránh thời tiết lúc mưa lúc nắng vừa phải giấu thân phận và gặp không ít bọn yêu ma quỷ quái,tránh nhiều trận đánh nhau nhưng không phải yêu ma nào cũng ngu ngốc,hay ma lực yếu kém ,có quỷ dân nhìn ra bọn họ là tu nhân giả mạo , không thể tránh khỏi việc đánh nhau.Đi thêm vài ngày thì đoàn người của Bảo Liên cũng đến được Tây Thành,Bảo Liên vừa nhìn sơ qua đã biết Thành này có vấn đề.Y vận linh lực mở ra đôi mắt Tiên Gia quả nhiên thấy được cảnh thật của Tây Thành,Quỷ dân đều là ảo ảnh ,nhà cửa ở khắp thành toàn là đống đổ nát bị thiêu cháy đen thui,trống rỗng .Bảo Liên cảm thấy không ổn bèn ra lệnh đi xuyên qua Tây Thành để mau đến sa mạc Huyền Ảo.

_Nơi này từng bị lửa Địa Ngục thiêu qua ,quỷ dân toàn là ảo ảnh ,nhưng người dựng lên ảo cảnh này ma lực không tầm thường,tại sao lại phải làm như vậy chứ?Hước.....

Bảo Liên như chợt tỉnh hiểu ra sự việc.

"_Ma lực cường hãn có thể tiêu diệt cả một Thành quỷ dân ngoài Ma Tôn ra thì chỉ có ả ta là có khả năng đó....suốt đường đi từ Trung Nguyên đến Trung Ma Vực không có dấu hiệu nào lưu lại ....rất có thể Ả ta vẫn còn ở Tây Ma Vực...."

Một vị đệ tử của Tử Y Môn thấy sắc mặt của Bảo Liên khó chịu liền hỏi.

_Bảo Liên Chân Nhân có chuyện gì bất thường hay sao?

Bảo Liên chau mài ánh mắt kiên định nói.

_Dị Thần đang ở Tây Ma Vực..... Phải nhanh chóng đến Tây Quỷ Sơn xác định con đường lên Tiên Giới....ta nghi ngờ Dị Thần cũng biết chuyện Tiên Lộ sợ hắn sẽ đi trước chúng ta một bước....phong bế con đường này...

Mọi người lo lắng nhìn nhau

_Dị Thần đang ở đây sao?

_Chúng ta có thể đánh bại được hắn không?

_Chúng ta còn chưa đến một trăm người làm sao địch lại nổi....

Bảo Liên phóng lên đứng trên kiếm nghiến răng nghiến lợi nói.

_Đi cho mau .....các ngươi còn chờ gì nữa....nếu ai không đi thì trở về Trung Nguyên chờ chết đi.....hừ....yaaaaa.....

Bảo Liên tức giận bay đi,phía sau có vài người không sợ chết cũng ngự kiếm bay theo .

_Chân Nhân chờ chúng tôi....

......

Sa mạc Huyền Ảo nóng như lò lửa ,xung quanh bán kính năm mươi dặm toàn cát khô,cây cối ở đây chủ yếu là xương rồng,cỏ dại ,động vật toàn là loài có độc như rắn,bò cạp,nhện....và cũng có một Cung Điện xây dựng bằng cát là nơi ở của bọn quỷ lưu đày thuộc dòng dõi Hoàng Gia Bá Dực,gọi là Biệt Thành Vong Tình được cai quản bởi một vị Công Chúa Hoàng Tộc Bá Dực tên là Bá Dực Mị Cầm,Ả là Quỷ Cấp Đại từng được phối hôn cho Bá Dực Lãng Thiên nhưng chẳng hiểu sao lại bị Bá Dực lưu đày đến đây,Ả nhẫn nhục tu luyện và xây dựng lên Biệt Thành Vong Tình thu nhận bọn quỷ dân lưu đày làm thuộc hạ ,tự làm bá chủ một phương.

Mộ Tuyết và Khiêm Tử Lăng thúc ngựa chạy vào sa mạc Huyền Ảo ,đi chưa được nửa ngày thì con ngựa ngã gục tan chảy thành vũng nước đen xì hôi thối.Mộ Tuyết nhăn nhó mặt mài nói.

_Hừm....ngựa của Lan Nguyệt Điện đúng là yếu như sên,chưa gì đã ngỏm rồi.

Khiêm Tử Lăng trán vã mồ hôi bức bách nói.

_Sa mạc này có yểm chú thuật chống lại dòng dõi Hoàng Gia cho nên sức nóng ở đây trực tiếp chiếu lên bọn ta,ngựa này là sũng vật của Hoàng Tử Phi được bà ta điểm huyết ấn nên bị thiêu đốt bởi chú thuật chứ nó không phải chết vì yếu sức.

Thấy Tử Lăng đưa tay thấm mồ hôi liên tục Mộ Tuyết lo lắng hỏi.

_Ngươi chịu nổi không?ta thấy sắc mặt của ngươi không ổn,dòng dõi Hoàng Gia Ma Tộc không phải là miễn nhiễm với chú thuật hay sao,ngươi còn là Quỷ cấp Tuyệt Đại vậy mà cũng bị ảnh hưởng à?

Khiêm Tử Lăng vừa đi vừa nói.

_Đây là chú thuật thuộc dòng dõi Quỷ đời thứ hai tạo ra có sức mạnh vô biên đến đời cha của ta và Bá Dực Lãng Thiên cũng không chống nổi huống hồ là ta....

Mộ Tuyết niệm chú tạo ra một vòng kết giới kim quang trắng trong suốt chụp lên người của Tử Lăng,ngăn chú thuật của Sa Mạc đang áp chế Hắn.

_Hừm....vậy chú này miễn nhiễm với ta....

Nhờ kết giới của Mộ Tuyết Tử Lăng cảm thấy dễ chịu hơn,hắn đưa ánh mắt dò xét nhìn lén Mộ Tuyết suy ngẫm.

_"Hắn đã trở thành Dị Thần thật rồi....chú thuật của Hoàng Gia Ma Tộc đời thứ hai không thể làm tổn hại hắn....hắn bây giờ là Chủ của Ma Giới...."

Mộ Tuyết đưa tay chạm nhẹ đầu mũi mỉm cười.

_Ta biết là ta khôi ngô tuấn tú, nhưng ngươi cũng đừng nhìn ta mê đắm như vậy....

Tử Lăng mồm chữ O chớp mắt ngượng ngùng nói.

_Cái gì mà mê đắm hả....toàn tưởng tượng lung tung...mau tìm cách đi khỏi cái Sa Mạc chết tiệt này đi....

Mộ Tuyết chấp tay sau lưng bước lên đi trước Tử Lăng vài bước nói.

_Sa Mạc Huyền Ảo này ta đã từng vượt qua hai lần...lần này thì cũng....ơ....

Đang tự tin nói chuyện định kể về chiến tích vượt qua sa mạc thì Mộ Tuyết ngỡ ngàng khi ngoái đầu nhìn lại đã không còn thấy Khiêm Tử Lăng nữa.Y kinh ngạc,khó hiểu đưa mắt quét nhìn khắp nơi.

_Tử Lăng ....Khiêm Tử Lăng ngươi đi đâu rồi hả?chết tiệt ta quên mất Khiêm Tử Lăng thuộc dòng dõi Hoàng Gia đời thứ tư cho nên sẽ dễ bị hút vào Ảo Cảnh,hừm... kết giới của ta có thể bảo vệ hắn ,mong rằng hắn không tự ý phá vỡ nó....Tử Lăng hãy cố duy trì đến khi ta tìm thấy ngươi....hừ....lửa Địa Ngục có thể thiêu rụi sa mạc Huyền Ảo nhưng không thể thiêu đốt Ảo Cảnh....ta không thể dùng nó ...yaaa thật là bức bối nếu không phải vì Tử Lăng ông đây đã phá hủy mọi vật cản đường rồi, ....ta phải đến Biệt Thành Vong Tình gặp cố nhân sao hả....?

Bạn đang đọc Tông Chủ Ác Ma Của Ta sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.