Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 23

Phiên bản Dịch · 2713 chữ

Cái gì? Cô lập tức lau mặt của mình. Ah, tại sao mình lại không có cảm giác? Ánh mắt của cô rơi vào trong lòng bàn tay ẩm ướt, bỗng nhiên lại cảm thấy lỗ mũi mình dâng lên một cảm giác đau xót.

"Haizz, mẹ như vậy là không được!" Bây giờ không phải là thời điểm khóc a."Mẹ phải mau mau nghĩ cách, làm cho cha không cần phải cưới cái cô đó đi!" Tạ Tư Hạo cực kỳ tức giận kéo vạt áo của mẹ .

"Mẹ. . . . . ." Tạ Kiệt An chỉ cảm giác đầu óc mình rất hỗn loạn.

"Mẹ, bây giờ mẹ gọi điện thoại cho cha đi, cùng cha hỏi cho rõ ràng!"

"Mẹ. . . . . ." Cô nên đối với người đàn ông chỉ rời đi cách đây mấy ngày hỏi cái gì đây? Hỏi hắn vì sao đối với cô như vậy sao?

"Nhanh lên một chút á!" Hừ ~~sự lợi hại của mẹ chạy đi đâu rồi a?

Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên.

Tại Tạ gia một lớn một nhỏ đồng thời cứng đờ ở trước sô pha, cùng nhau trừng mắt hướng về phía chiếc điện thoại bàn lạnh như băng đột nhiên vang lên.

"Mẹ, Hạo Hạo đi bắt máy!" Tiểu nha đầu dẫn đầu chạy tới.

"A lô. . . . . . Oa, cha! Ừ, là Hạo Hạo. . . . . . Cha con đã nói với cha đó, con cùng mẹ mới vừa nhìn thấy cha trên TV đó. . . . . . A, cha cần nói chuyện điện thoại mẹ a, Dạ, cha chờ con một chút."

Tiểu nha đầu nói điện thoại xong, mặt hưng phấn đưa điện thoại cho cô vẫn còn đang đứng ngây ngốc tại chỗ.

"Mẹ, mẹ không nên mắng cha đó, mẹ phải hảo hảo cùng cha nói chuyện!" Nếu như mẹ mắng cha, cô sẽ lại không có cha a.

Tạ Kiệt An cầm điện thoại trong tay,cô như máy móc vô thức gật đầu một cái.

Đầu tiên cô trầm mặc nhìn chằm chằm điện thoại một hồi lâu, tiếp theo đó cô đem điện thoại để lên lỗ tai, hít thật sâu, gầm thét lên tiếng ──

"Đường Chính Hạo cái tên trời đánh đại tên khốn ! Em cho anh cơ hội trong vòng 48 giờ phải có mặt tại đây giải thích rõ tất cả, chậm một phút thì anh đừng hòng gặp em, anh tự lo liệu đi!"

Giống như chỉ như vậy cúp điện thoại đi cô cảm thấy còn chưa đủ, vẻ mặt dữ tợn đem dây điện thoại rút ra!

Vào giờ phút này, tức giận của cô đột nhiên nổ tung, bao trùm đủ loại cảm giác.

Khốn kiếp! Trên TV hắn đang nói cái gì? Cái gì gọi là"Cô ấy dịu dàng săn sóc và đó cũng là nguyên nhân hấp dẫn tôi", hắn đi XXX!

Cô phẫn nộ lau đi vài giọt nước mắt còn lưu lại ở trên khóe mắt, lúc này Tạ Kiệt An mới phát hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái bị hù dọa đến tái nhợt, phía trên rõ ràng viết ba chữ

"Xong đời rồi".

"Con gái ngoan, đừng lo lắng, phụ nữ không hư, đàn ông không thương! Mẹ chính là dùng tuyệt chiêu. . . . . . Con có đói bụng hay không? Đi, mẹ nấu mỳ ăn liền cho con ăn!"

Không, cô không muốn ăn.

Tạ Tư Hạo hơi giật mình bị mẹ lôi đi.Hiện tại cô chỉ muốn khóc á!

Huhu ~~ Cô sẽ không có cha!

Huhu~~ Bà ngoại ơi mau trở lại, Hạo Hạo không muốn ăn mỳ ăn liền mẹ nấu nữa!

Huhu ~~ Tạ Tư Hạo mày chính là đứa trẻ đáng thương nhất thế giới!

☆ ☆ ☆

Tại sao có thể như vậy?

Cô căn bản không biết chuyện sẽ trở nên như vậy. . . . . . Tất cả đều trách cô, tất cả đều là lỗi của cô! Nếu như cô không có rống hắn, không có uy hiếp hắn, hắn cũng sẽ không vội vã chạy tới, hắn cũng sẽ không ở trên đường cao tốc xảy ra tai nạn xe cộ như vậy !

Là không điều khiển được nên gây ra tai nạn là tên tài xế xe hàng đáng chết kia, không nên. . . . . . Không nên là hắn, không nên là hắn, hắn và cô thật vất vả mới gặp lại! Tại sao ông trời lại trêu chọc cô như vậy?

Cô không hiểu. . . . . . Không hiểu. . . . . .

"Lau nước mắt đi." Một tờ khăn giấy được đưa tới, một giọng nói nữ không thể nói là thái độ thù địch, cũng không mang theo thái độ vui vẻ gì truyền đến.

Lý Hoa không rõ lắm tại sao cô gái trước mắt này lại khóc đến thảm thương đến như vậy so với vị hôn thê như cô cũng không đến nổi như vậy, rốt cuộc cô gái này cùng Lý Hạo có quan hệ gì?

Chỉ là, nửa giờ sau,cô gái này quỳ rạp xuống trước mắt cô, quỳ rạp xuống xin để cho cô ta gặp Lý Hạo, một mặt Lý Hoa lại phát giác mình rất khó cự tuyệt cô gái này ── không, cho dù ai nhìn thấy cô gái đang khóc thất thanh vẻ mặt thì tái nhợt đi,:thành khẩn quỳ mọp xin mình như thế, cũng sẽ không ai có thể nhẫn tâm cự tuyệt được.

"Tôi đã cho cô gặp hắn rồi, hiện tại, cô có thể nói cho tôi biết cô là ai?" Cô nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.

"Hắn. . . . . ."

"Mặc dù chưa thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mà trước mắt coi như ổn định." Còn kém chỉ mấy centimét nữa, một cây xương sườn của Lý Hạo sẽ đứt rời xuyên qua trái tim của hắn; chỉ là, Lý Hoa cũng không nói nhiều như vậy.

"Chúng ta đến bên kia nói chuyện đi."Cô chỉ vào cái ghế đối diện.

Xuyên thấu qua phòng chăm sóc đặc biệt, bên ngoài cửa sổ thủy tinh cực kỳ hiu quạnh, Tạ Kiệt An lau mặt một cái, hít sâu một cái, không thể không đi về phía trước.

Sau vài phút, trên hành lang bệnh viện lạnh như băng, cặp mắt sưng đỏ thần sắc tiều tụy của Tạ Kiệt An, cùng thanh âm tiếng khóc đứt quãng mà nói rõ quan hệ Lý Hạo và mình .

"Cô biết Lý Hạo trước kia?" Lý Hoa kinh ngạc kêu lên.

"Hắn không phải gọi là Lý Hạo, hắn gọi Đường Chính Hạo."

"Hắn. . . . . . Tin tưởng lời cô nói?" Cô không cho là Lý Hạo có thể tin tưởng người khác qua loa như thế.

"Tin tưởng tôi chính là do cảm giác của hắn ." Cô nhìn sắc mặt tái nhợt của Lý Hoa, vẫn như cũ không thay đổi.

Lý Hoa chất vấn như vậy làm tâm tư Kiệt An một tia cảm kích lập tức giơ lên phòng bị, cô chợt nhớ tới cô gái trước mắt mình chính là đối tượng đính hôn của Đường Chính hạo. . . . . . Gọi Lý hoa .

Lý Hoa không nói, nhíu mày tựa như đang tự hỏi mình cái gì đó, tiếp cô giơ tay gọi một người đàn ông to con từ chỗ không xa lắm đến.

"Tôi để cho hắn tiễn cô rời đi từ cửa sau." Cửa chính còn có rất nhiều ký giả coi chừng. Kiệt An ngẩn ra."Không, tôi ──"

"Đây là danh thiếp của tôi. Muốn biết bất kỳ tình trạng của hắn, cô có thể gọi tôi."

"Nhưng tôi──" Kiệt An vô cùng lo lắng hốt hoảng.

" Cô không lẻ là muốn ký giả viết về chuyện ba chúng ta đó chứ?" Lý Hoa không nói thẳng ra, chỉ là cô biết trong lòng cô gái trước mắt mình đang muốn gì.

Kiệt An hiểu ý Lý Hoa là hy vọng cô tốt nhất đừng xuất hiện tại bệnh viện nữa ── không, có lẽ nên nói ý tứ của cô ta rất rõ ràng, là hy vọng cô không cần lại xuất hiện trước mặt vị hôn phu chưa cưới của cô ta.

Chợt, Kiệt An cảm thấy trước mắt mình tựa hồ không xác định được phương hướng, tầm mắt mơ hồ,cô run rẩy đón lấy danh thiếp. Bởi vì cô biết chuyện này là chuyện duy nhất cô có thể làm.

Lòng của cô hung hang như bị nhéo một cái, trên gương mặt nước mắt vẫn chưa khô,lại lần nữa rơi xuống.


Cạch cạch .Đây là thanh âm dép lê bước trên sàn nhà.

Răng rắc. Đây là thanh âm tay cầm cánh cửa được mở ra.

Sồn sột. Đây là thanh âm rèm cửa sổ bị dùng sức kéo ra.

" Được chưa? !" Thanh âm bà Tạ khẽ khiển trách.

Rước Tạ Tư Hạo từ nhà trẻ về, trên đường về, bà Tạ hạ quyết tâm, muốn hảo hảo mắng cho cô tỉnh vì chuyện kia mà chán chường đã lâu.

"Cháu rốt cuộc muốn sa sút như vậy cho tới khi nào?"

Đối với lúc bà không có ở đây đã xảy ra đủ chuyện, Kiệt An đã nói cho bà biết rồi, bà không cách nào hình dung khi mình nghe xong chuyện đó đột nhiên cảm thấy khiếp sợ.

Cho tới nay,bà dù sao vẫn cho rằng Đường Chính Hạo chính là cha của cháu gái bà, mới có thể không nói một tiếng liền rời khỏi;nào biết rằng nó gặp tai nạn, trên thực tế, là mất trí nhớ khiến Đường Chính Hạo không tìm được con gái bà thổ lộ!

Haizz, chỉ là số mạng thật đúng là trêu cợt người! Hai người thật vất vả gặp lại, rồi lại đụng phải tình hình như hiện tại, suy nghĩ một chút số mệnh con gái bà thật đúng là khổ. Bà Tạ vừa là đau lòng vừa ão não, ở cạnh mép giường ngồi xuống.

"Tiểu An, núp ở trong chăn cũng không thể giải quyết được chuyện gì. Con. . . . . . Con nên suy nghĩ một chút về đề nghị của mẹ, lên Đài Bắc một chuyến?"

Nghe vậy, người ở trong chăn khẽ run lên.

Không được!Cô không có đủ dũng khí đi đối mặt với hắn.

Có trời mới biết khi cô vừa nghĩ tới hình ảnh hắn bị chụp cái ống dẫn khí thoi thóp nằm ở trên giường bệnh cùng Tử Thần vật lộn, lòng của cô sẽ một lần lại một lần đối với hắn đau lòng như có ai đó xé tim cô ra .

Hắn như vậy đều do sự tùy hứng của cô hại, cô không nên dùng giọng nói uy hiếp như vậy, cô nên để cho hắn ở trong điện thoại có cơ hội giải thích, như vậy. . . . . . Hắn cũng sẽ không tự mình lái xe vội vàng về nam.

Một phần áy náy, cho nên khi Kiệt An khi biết hắn đã từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển vào phòng bệnh bình thường thì cô phát hiện mình lo lắng cùng khẩn cấp muốn gặp hắn, nhưng tâm tình cô lại càng trở nên hèn nhát.

"Mẹ, mẹ cho con thêm một chút thời gian."

Haizz. . . . . Đợi nửa buổi, không ngờ lại nhận được một câu qua loa như vậy.

"Này, con phải nhanh lên một chút! Khuôn mặt nhỏ nhắn tiểu nha đầu nhà chúng ta đã sắp bị ưu sầu nuốt mất rồi."

Bà Tạ hết cách, bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng con gái.

☆ ☆ ☆

Tạ Kiệt An thừa nhận là mình hèn nhát, có một chyện nhỏ mà cũng gọi cho Lý Hoa.

Cô không rõ trong bảy năm qua không có cô, trong lòng Đường Chính Hạo, Lý hoa đóng vai trò gì ? Ở trong lòng hắn cô gái đó chiếm bao nhiêu phần trong tim hắn?

Sợ đụng chạm đến đáp án kia, cho nên, cô hèn nhát.

Nhưng là hôm nay, cô gái Lý Hoa chợt chủ động xuất hiện trước cửa thang máy nhà cô, ôm bản thảo đã chuẩn bị đưa cho Tạ Kiệt An, cô cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.

"Cô. . . . . ." Đầu lưỡi của cô đột nhiên tựa như bị mèo cắn.

"Đi theo tôi." Thần sắc nghiêm túc của Lý Hoa, không nói hai lời, bàn tay trắng nõn chế trụ cổ tay cô, trực tiếp kéo đi.

"Đợi. . . . . . Đợi đã nào...! Tại sao muốn tôi đi với cô?" Kiệt An hoàn hồn, lông mày nhăn lại.

"Bởi vì hắn." Lý Hoa cũng không quay đầu lại nói, đơn giản chỉ ba chữ.

Hắn? Kiệt An giùng giằng muốn thu hồi lại tự do, sắc mặt tái nhợt."Hắn? Hắn thế nào?" Không phải đã thoát khỏi nguy hiểm, cũng đã chuyển đến phòng bệnh bình thường?

"Hắn không tốt, rất tệ, cho nên cô tốt nhất nhanh lên một chút." Lý Hoa quay đầu lại nhìn sắc mặt tái nhợt của cô một cái, giọng điệu trầm trọng.

Rất tệ? ! Tạ Kiệt An chỉ cảm thấy oanh một tiếng, trong đầu trống rỗng.

Cô không biết mình như thế nào đã ngồi lên xe của Lý hoa, cô thậm chí không có nhận thấy được xe đang ở trên đường cao tốc... Cảm giác tốc độ thật nhanh, cho đến khi cô bị đưa đến trước một cánh cửa trắng như tuyết, trong đầu cô hiện ra một trạng thái khiếp sợ.

"Vào đi thôi, hắn ở bên trong." Lý Hoa nói.

Kiệt An vô tri vô giác, thân thể mảnh khảnh khẽ run lên, ánh mắt của cô hướng tới vẻ mặt bình tĩnh đến quỷ dị của Lý Hoa."Hắn ──"

Một hồi tiếng va chạm vang lên khiến Kiệt An kinh ngạc dời tầm mắt về, trước mắt cửa đột nhiên bị kéo ra, một bóng dáng đi theo chui ra.

"Lý. . . . . . Lý tiểu thư!" Vẻ mặt kinh sợ của cô y tá, cô nhìn lên thấy Lý Hoa, cặp mắt ửng hồng lập tức nước mắt uất ức rơi xuống.

"Lại lên cơn?" Lý Hoa lộ ra vẻ đã hiểu ."Không sao, tôi đem tới cho hắn Thuần Thú Sư, kế tiếp liền giao cho vị tiểu thư này thôi."( Tuần Thú Sư: người thuần hoá)

Lý Hoa an ủi vỗ vỗ bả vai cô y tá, sau đó nhìn Kiệt An một cái nói."Sau khi tiến vào, làm phiền cô nói với hắn một tiếng, người tôi đã mang đến, xin hắn đừng tìm người hả giận nữa."

Nói xong, Lý Hoa cũng không lưu lại, mang theo cô y tá vẫn còn không ngừng khóc nức nở xoay người rời đi.

Bị lưu lại tay chân Kiệt An một hồi luống cuống, cô căn bản còn chưa biết rõ đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Cô đột nhiên kích động muốn đem vẻ mặt bình tĩnh của cô gái đáng chết kia gọi trở về hỏi cho rõ ràng!


Ách. . . . . . Nơi này là phòng bệnh không sai chứ?

Cô bước lên trước đưa mắt nhìn trên đất đầy hỗn loạn, Tạ Kiệt An từ phía sau tấm bình phong đi ra,trong nháy mắt cô còn tưởng rằng mình đi vào bãi chiến trường.

“A” một tiếng, giày của cô không cẩn thận đạp lên một miếng miểng thủy tinh.

"Cút! Bất kể ngươi là ai, lập tức cút ra ngoài!" Nghe được tiếng thủy tinh bị bể người đàn ông trên giường bệnh lập tức đưa tới một hồi gầm thét.

Có chút không yên Tạ Kiệt An bị sợ làm giật mình, theo phản xạ xoay người lại đi ra ── Cô muốn đi kêu người lại quét dọn chỗ này lại một chút, nơi này loạn thành như vậy đối với bệnh nhân thật sự quá nguy hiểm.

Cô rất nghiêm túc không chút do dự đi ra, đối phương nghe được cô chuẩn bị đi ra, lập tức hắn xoay mặt về phía cửa, tròng mắt đen hắn vừa kinh động vừa giận nhìn chằm chằm cô, nhưng cô một chút cũng phát hiện.

"Đứng lại!" Hắn gầm thét lại."Tạ Kiệt An em trở lại đây cho anh!"

Giống như đột nhiên tỉnh ngộ, Kiệt An đột nhiên ngẩng đầu, xoay người lại.

Bạn đang đọc Tổng Giám Đốc Không Tốt của Nhiếp Thiểu Trăn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.