Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn giống như này (1)

Phiên bản Dịch · 1510 chữ

Lão Khâu bất đắc dĩ nhìn về phía Lâu Thành: “Chanh Tử, bọn họ quả thực sắc mê tâm khiếu, chỉ có cậu có thể chủ trì công đạo!”

Ặc... Quách Thanh cùng Nghiêm Chiêu Kha quan hệ tựa như dần dần không tệ... Lâu Thành nhịn cười, chính nghĩa nói:

“Lão Khâu, cậu cứ theo đi!”

“Cút!” Lão Khâu vừa bực mình vừa buồn cười.

Lâu Thành vui đùa điểm đến là dừng, quay đầu chuyển hướng đề tài: “Quách Thanh, Trang Tiểu Quân, còn có hai nữ sinh đâu? Phan Tuyết?”

“Một người tên Phan Tuyết, một người tên là Du Phương Phương, Du Phương Phương tương đối hướng nội, bộ dạng cũng, ặc, tương đối bình thường.” Thái Tông Minh nói, “Phan Tuyết vóc dáng nho nhỏ, rất hoạt bát rất dễ ở chung, bộ dạng cũng rất đáng yêu.”

“Nhưng cô ấy có bạn trai rồi.” Trương Kính Nghiệp xen mồm nói, “Còn là, còn là cái gì lưu học sinh Nam Á.”

“A, trường học chúng ta?” Lâu Thành hỏi.

“Đúng vậy, lưu học sinh Nam Á này mùi trên người rất nặng, mỗi lần gặp, tôi đều phải bịt mũi, không biết Phan Tuyết sao lại nhìn trúng hắn.” Triệu Cường thở dài.

Lão Khâu nói theo: “Quách Thanh nói bọn họ là quen biết ở góc ngoại ngữ.”

“Ài, góc ngoại ngữ loại địa phương này chính là sinh ra vì loại chuyện này!” Triệu Cường chính nghĩa nói.

“Đúng vậy đúng vây, cô nương tốt của chúng ta, góc ngoại ngữ chết tiệt...” Trương Kính Nghiệp cùng lão Khâu phụ họa nói.

Lúc này, Triệu Cường đột nhiên đứng lên, lật ra một quyển sách muốn đi ra ngoài.

“Ồ, A Cường, cậu đi đâu thế?” Thái Tông Minh cùng Lâu Thành đồng thời hỏi, vẻ mặt mờ mịt.

Triệu Cường quay người lại, trịnh trọng gật đầu:

“Thời gian còn sớm, tôi đi góc ngoại ngữ luyện thêm chút tiếng Anh.”

Phốc... Lâu Thành thiếu chút nữa phun ra nước miếng:

“A Cường, cậu mày rậm mắt to vậy sao lại luôn phản bội cách mạng!”

Mấy người còn lại cười vang một trận, Triệu Cường da mặt như thế cũng nhịn không được hơi đỏ lên.

Lúc này, điện thoại của Lâu Thành vang bíp bíp.

Cầm lấy nhìn qua, là Thi lão đầu gọi tới, Lâu Thành thầm nghĩ sẽ không lại là thúc giục đi ngủ chứ?

“Alo.” Phòng ngủ có người, hắn không gọi sư phụ.

Thi lão đầu ở một đầu khác của điện thoại nói: “Con tự đặt cho mình một vé tàu hỏa bảy giờ tối ngày mai đi Bình Giang thị, điểm thời gian đó chỉ có một chuyến đó.”

“A?” Lâu Thành không hiểu ra sao, “Bình Giang thị?”

“Đúng, Bình Giang thị tỉnh Sơn Bắc.” Giọng Thi lão đầu trầm thấp, “Không nên hỏi vì sao, sáu rưỡi chiều tối ngày mai ở bến tàu chờ ta.”

Điện thoại cúp, Lâu Thành vẫn mờ mịt, sao ù ù cạc cạc bảo mình đi Bình Giang thị?

Trong đầu hắn toát ra một rồi lại một ý tưởng lo lắng, buôn người, phần tử bán hàng đa cấp, Thi lão đầu chẳng lẽ có “nghề làm thêm” khác?

Chuyến đi này sẽ có cái gì nguy hiểm hay không?

Thái Tông Minh thấy Lâu Thành vẻ mặt không đúng, vì thế vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Đi, Chanh Tử, ra ngoài hút điếu thuốc.”

Nghĩ nghĩ, Lâu Thành đi theo ra ngoài, tới ban công sinh hoạt, hai tay dựa vào lan can, nhìn xuống sân tòa nhà số 7, cách lúc đèn tắt còn sớm, sinh viên lui tới rất nhiều, có người cầm chai nước, có người ôm sách vở, có người cầm bữa ăn khuya, có người thì thành đôi, ở ngoài cửa lớn chống đỡ ánh mắt sáng ngời hữu thần của người quản lý ký túc xá mà lưu luyến.

Tòa nhà ký túc xá của đại học Tùng Khánh đều tự thành tiểu khu cỡ nhỏ, một tòa bốn đơn nguyên vừa vặn vây thành cái sân, có vườn hoa, có đèn đường, có bóng bàn, đơn nguyên 2 chỗ bọn Lâu Thành vừa vặn đối diện cửa chính.

“Làm sao vậy, Chanh Tử, có chuyện gì?” Thái Tông Minh lấy ra điếu thuốc lá, ngậm trong miệng, vẫn chưa châm.

Ngày hôm qua Lâu Thành hướng các bạn cùng phòng thuyết minh bản thân bắt đầu cai thuốc, Thái Tông Minh nhìn mà mỉm cười nói chuyện, ở lúc nói chuyện video cùng bạn gái miệng tiện nói ra một câu, sau đó đáng xấu hổ địa bị bạn gái cưỡng chế cấm thuốc, nói cái gì học tập tấm gương tốt của Lâu Thành!

Lâu Thành quyết định thoáng lộ ra một chút: “Tình Thánh, ặc, thôi, vẫn là gọi cậu Chủy Vương đi, miễn cho cậu nhắc mãi. Tôi lúc trước không phải báo danh huấn luyện đặc biệt võ đạo xã sao, một nửa là vì theo đuổi, cậu hiểu đó, một nửa là lúc đứng cọc Âm Dương phát hiện tôi có thiên phú thủ nhất nhập tĩnh, sau đó Thi lão đầu cũng phát hiện điểm ấy, chuẩn bị trọng điểm bồi dưỡng tôi.”

Khóe miệng Thái Tông Minh giật giật:

“Chanh Tử, không chém gió chúng ta vẫn là bạn tốt.”

“Thật sự.” Lâu Thành kiệt lực để ánh mắt của mình tỏ ra thành khẩn.

Thái Tông Minh nhìn chằm chằm hắn nói: “Thật?”

“Thật!” Lâu Thành miệng dị thường chắc chắn.

“Được nha, nhìn không ra, Chanh Tử.” Thái Tông Minh biết cách làm người của Lâu Thành, rốt cuộc tin việc này, đưa tay vỗ bả vai, cười hì hì nói, “Cẩu phú quý, chớ quên nhau! Về sau cậu nếu có thể trở thành trụ cột võ đạo xã, tôi nói ra ngoài cũng có thể có mặt mũi gấp bội, xem ra có câu nói đúng, người ngốc tâm tư đơn thuần mới dễ dàng nhập tĩnh.”

“Không thể nói câu dễ nghe chút sao?” Lâu Thành liếc xéo hắn.

“Đúng đúng đúng, người không thể chỉ nhìn tướng mạo, nước biển không thể đong bằng đấu, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, Lâu Thành đại ca, không, Chanh Tử đại gia, để tôi ôm đùi của cậu đi!” Thái Tông Minh biểu diễn khoa trương nói.

Hai người cười một trận, Lâu Thành tiếp tục nói: “Vừa rồi Thi lão đầu ù ù cạc cạc gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đặt vé tàu, buổi tối ngày mai theo lão đi Bình Giang thị.”

“Bình Giang?” Thái Tông Minh theo bản năng hỏi ngược lại, “Tỉnh lị tỉnh Sơn Bắc?”

“Đúng vậy, không biết đi làm gì, cho nên tôi có chút lo lắng.” Lâu Thành thở dài.

“Thi lão đầu là hiệu trưởng tự mình mời đến, hẳn là không có vấn đề gì, hơn nữa Chanh Tử cậu muốn tướng mạo không có tướng mạo, muốn tài không có tài, muốn tiền không có tiền, lừa cậu làm chi? Có thể là bởi vì chuyện hội võ đạo đại học đi, đại học Sơn Bắc ngay tại Bình Giang.” Thái Tông Minh dìm Lâu Thành một trận.

“Có đạo lý.” Lâu Thành gật gật đầu.

Chẳng lẽ Thi lão đầu là muốn khảo sát tình huống chi tiết đại học Sơn Bắc quán quân hội võ đạo đại học năm trước, vì thế mang theo mình gã đệ tử hời này hưởng thụ một chút du lịch bằng tiền công?

Nhưng vì sao muốn mình trả tiền vé...

Thấy Lâu Thành nhẹ nhàng thở ra, Thái Tông Minh đột nhiên chuyển đề tài, cười đáng khinh nói: “Tôi nghe nói có một số lão già biến thái bởi vì thân thể mình già rồi, không còn thanh xuân, đặc biệt mê luyến đứa nhỏ hoặc người trẻ tuổi cùng giới tính, muốn mượn cái này hồi tưởng lại quá khứ, cậu nói, Thi lão đầu có thể hay không...”

“Phi!” Lâu Thành chỉ là nghĩ một chút Thái Tông Minh miêu tả đã thiếu chút ói ra, nhưng trong lòng không hiểu sao có thêm vài phần sợ hãi cùng lo lắng.

Chẳng may thì sao?

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất...

Thái Tông Minh cười đến ngửa trước ngã sau, sau đó mới ti tiện nói: “Nhưng, Chanh Tử cậu không cần lo lắng, cho dù Thi lão đầu là biến thái, mục tiêu cũng nên là Lâm Khuyết này tôi này loại tài mạo song toàn này, sẽ không coi trọng cậu đâu.”

“Cảm ơn cậu an ủi!” Lâu Thành nghiến răng nghiến lợi nói.

Bị Thái Tông Minh rẽ sang hướng khác như vậy, tâm tình hắn khôi phục, dùng nước ấm còn lại trong bình nước rửa mặt, ngâm chân, sau đó đánh răng lên giường, không dám mở máy tính, sợ bị con chó nhỏ này dụ hoặc không muốn ngủ.

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dhp.ntm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 153

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.