Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“Khiêu chiến”

Phiên bản Dịch · 1549 chữ

Trong khoảng thời gian này, trong lòng Ngô Đông luôn ngột ngạt khó chịu, sau khi bị thanh niên đầu cua cổ động, trầm mặc vài giây, chậm rãi gật đầu: “Vậy được, tôi cảnh giới giúp các cậu.”

“Tốt!” Thanh niên đầu cua đứng dậy, giãn ra thân thể.

Thanh niên xăm trổ buông chai bia, cẩn thận hỏi một câu: “Tiểu tử đó thực lực thế nào? Nghiệp dư mấy phẩm?”

Ngô Đông cười ha ha: “Yên tâm, một con gà con, mới bắt đầu luyện võ, nghiệp dư cửu phẩm cũng không phải, các cậu tùy tiện người nào cũng có thể thoải mái xử lý hắn.”

Thanh niên đầu cua cùng thanh niên xăm trổ sớm bỏ học, đi lên con đường lăn lộn ngoài xã hội, bình thường không thể thiếu đánh nhau, có chút cơ sở quyền cước, vì ngoi lên, bọn họ mới cố ý kết giao Trần Trường Hoa và Ngô Đông, để học tập võ đạo chính quy, hơn hai năm qua, tuy ăn nhậu bài bạc gái gú hút hít không thiếu, nhưng luyện tập coi như chịu khó, lại thường xuyên có “thực tiễn”, đều đạt tới thực lực nghiệp dư thất phẩm, bởi vậy Ngô Đông rất yên tâm đối với bọn họ giáo huấn Lâu Thành.

“Vậy sự việc còn không đơn giản? Cam đoan Đông ca cậu hài lòng!” Thanh niên đầu cua cười theo một tiếng.

Thanh niên xăm trổ nghĩ nghĩ nói: “Chờ một chút, các cậu ai biết nói giọng Đông Bắc, dạy tôi hai câu.”

“A?” Ngô Đông cùng thanh niên đầu cua đều vẻ mặt mờ mịt.

Thanh niên xăm trổ giải thích: “Đại học Tùng Khánh tốt xấu là đại học tốt nhất Tùng Thành, cả nước đều có danh tiếng, chúng tôi đám người lăn lộn ngoài xã hội này nếu ở đây đánh người gây chuyện, rất dễ dàng gặp hạn, chúng tôi là có chừng mực, nhưng không bảo đảm sẽ xảy ra chút ngoài ý muốn đúng không? Nói không chừng bị giáo viên lão sư này đụng phải đúng không? Bây giờ trời tối, không nhìn rõ mặt lắm, tôi chút nữa lại dùng giọng Đông Bắc mở miệng, thực có tình trạng gì, cũng tìm không tới trên người chúng tôi, đúng không?”

“Đúng đúng đúng.” Ngô Đông sợ nhất bọn họ bị tra được, do đó liên lụy mình.

Thanh niên đầu cua thì khó hiểu nói: “Đêm hôm khuya khoắt vậy, lão sư giáo viên nào sẽ chạy tới nơi này?”

“Đêm hôm khuya khoắt hẹn nữ sinh còn không phải ngon?” Thanh niên xăm trổ cười dâm trả lời.

...

Dọc theo đường nhỏ bên hồ, Lâu Thành chạy bước nhỏ hướng nơi bình thường tu luyện cọc công, Vi Thủy hồ một nửa chiếu rọi ánh đèn khu ký túc xá cùng khu dạy học, giống như có một biển màu bạc treo ngược, từng chút một, đều là lấp lánh, một nửa khác thì tối đen yên tĩnh sâu thẳm, ngẫu nhiên có thể gặp hình chiếu của ngọn đèn đường, bên cạnh là nơi một hòn đá có thể kích lên rất nhiều đôi “uyên ương hoang dã”, cũng là vị trí Lâu Thành bây giờ.

Quan sát xung quanh là thói quen của võ giả, trải qua một đoạn thời gian khổ luyện, hắn đã mang điều này hòa tan vào bản năng, trong lúc chạy bộ chỉ thấy trong rừng cây bên hồ có hai bóng người đi ra, theo bản năng liền nhìn thêm một cái.

Thanh niên xăm trổ lúc này đằng hắng:

“Ngươi nhìn cái gì?”

“Không nhìn gì cả, xin lỗi.” Lâu Thành ngẩn người, không nghĩ tới thế này cũng có thể dẫn phát đấu võ mồm, hắn không muốn gây chuyện thêm, vì thế giọng điệu khiêm tốn trả lời một câu.

Tuy nói luyện võ thêm can đảm, lúc trước hắn còn nghĩ tình tiết gặp được lưu manh anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng lúc thật sự gặp, tính cách cùng thói quen bình thường vẫn chiếm cứ chủ đạo, huống chi Thi lão đầu cũng từng nói, xã hội hiện đại là xã hội pháp chế, thích đánh đấm không lên được mặt bàn, làm võ giả, không sợ chuyện, nhưng cũng tận lực không cần gây chuyện.

“Mẹ cái chim, còn dám BB...” Thanh niên xăm trổ trong lúc gấp gáp chỉ học được hai câu này, không dám nhiều lời, dùng ánh mắt ra hiệu thanh niên đầu cua đi ngăn phía trước Lâu Thành, mình di động bước chân, chặn đường lui của hắn.

Lâu Thành không phải kẻ ngốc, đối phương khí thế hùng hổ rất nhanh đã chiếu vào trong óc hắn, đáy lòng có phán đoán:

“Đây là cố ý đến gây chuyện!”

Hơn nữa xem bọn họ trong lúc chia ra bọc đánh vẫn duy trì bộ pháp, rõ ràng có tiêu chuẩn nghiệp dư cửu phẩm trở lên!

—— Người thường tập luyện quyền cước, không chú trọng nhất bộ pháp, có thể ở trong đánh nhau bình thường còn có thể bảo trì bộ pháp, khẳng định là luyện công phu!

Hai bên cách không xa, thuộc loại khoảng cách bình thường mắng chửi chút có thể lập tức đánh nhau, mắt thấy thanh niên bàn tay đầu cua một giây sau sẽ tát đến trên mặt mình, Lâu Thành bỗng hướng bên cạnh chợt lóe, đẩy nhanh bộ pháp, ‘vù’ chạy về phía trong rừng cây.

Chạy về phía trong rừng cây...

Chạy rồi...

Chạy rồi!

Thanh niên đầu cua cùng thanh niên xăm trổ nhìn nhau, nhất thời vậy mà có chút ngây người, con mẹ nó thế mà bỏ chạy?

Căn cứ kinh nghiệm của bọn họ, lúc gặp được mâu thuẫn tranh cãi, ai cũng sẽ ý đồ giải thích hoặc cố gắng theo lý trước, cho dù có khả năng đánh nhau, phản ứng của kẻ yếu đuối cũng là cầu xin tha thứ chịu thua, kẻ sính huyết khí thì sẽ thử đánh một trận, thẳng đến khi rõ ràng đánh không lại mới chạy, ai biết vừa rồi tên kia không nói được hai câu, chạy trốn con mẹ nó so với con thỏ còn nhanh hơn!

Đệch! Chạy? Xem ngươi chạy đi đâu! Hai người phục hồi tinh thần, nhổ ngụm nước bọt, chạy nhanh đuổi theo Lâu Thành, cơ thịt phần mặt vặn vẹo dữ tợn, cảm giác rất mất mặt.

Sau lưng bước chân dồn dập, Lâu Thành không dám dừng, ở trong rừng thưa thớt bên hồ xuyên qua xuyên lại, ỷ vào thuần thục địa hình, rất nhanh đã tới đường bên ngoài cánh rừng, cũng là nơi hắn bình thường luyện tập sức chịu đựng.

Con đường này một bên thông hướng khu dạy học, một bên hướng núi nhỏ của trường học kéo dài, núi không cao, chỉ có mười mấy mét, kêu “gò” càng thích hợp hơn, xây thư viện lớn nhất Tùng Thành, mà con đường này vòng quanh núi nhỏ một vòng, nhắm thẳng khu tây rộng lớn còn đang xây dựng, Lâu Thành rẽ bước chân, chạy về phía núi nhỏ.

Thanh niên đầu cua cùng thanh niên xăm trổ gào thét chạy qua rừng cây, nhìn thấy Lâu Thành chạy về phía núi nhỏ, đều vui vẻ:

Tiểu tử này hoảng hốt không chọn đường rồi!

Vốn nếu hắn chạy về phía khu dạy học, hai người mình khẳng định không dám gây chuyện nữa, bây giờ sao, đợi lát nữa cho hắn giãn gân cốt cẩn thận!

Lúc hai người xuyên qua rừng cây, Ngô Đông bên trong chờ xem kịch vui ngồi không yên, sợ bọn họ phát tính tình, làm ra hỗn loạn gì lớn, liên lụy tới mình, vội vàng theo ở phía sau, ý đồ đuổi theo.

Đuổi, chạy, đuổi, chạy, thanh niên đầu cua cùng thanh niên xăm trổ trải qua cuộc sống ăn nhậu bài bạc gái gú hút hít rất nhanh đã bắt đầu thở, khoảng cách với Lâu Thành bị kéo giãn ra từng chút một, trong lòng hai người đều dần dần có ý bỏ cuộc.

Đệch! Nhớ năm đó lão tử một hơi chạy năm con phố!

Đúng lúc này, bọn họ phát hiện Lâu Thành phía trước cũng chậm lại, vì thế nhìn nhau cười, trong mắt có nét hưng phấn cùng tàn nhẫn.

Chúng ta chạy không nổi, tiểu tử này cũng khẳng định chạy không nổi!

Kiên trì một chút nữa, chờ đuổi kịp, để hắn đẹp mặt!

Dâng trào cái dũng còn sót lại, vòng qua núi nhỏ, hai người đuổi tới khu tây vẫn là một mảng hoang vu, đuổi đuổi, khoảng cách của hai bên là rút ngắn lại từng chút một, nhưng, chạy một lúc nữa, thanh niên đầu cua thật sự không chống đỡ được, ngừng lại, há mồm thở hổn hển:

“Đệch, phù, đệch, tiểu, tiểu tử này, quá, quá, quá con mẹ nó biết chạy.”

Thanh niên xăm trổ chạy thêm hai bước, cũng không kiên trì được, gập lưng xuống, hai tay chống ở trên đầu gối, nhìn theo bóng người Lâu Thành càng lúc càng xa.

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dhp.ntm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 128

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.