Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiệp dĩ vũ phạm cấm (2)

Phiên bản Dịch · 1542 chữ

Hai người va chạm, Lâu Thành chưa cảm nhận được ưu thế lực lượng của đối phương, nhất thời hiểu Ngô Đông quả thật còn chưa thở bình thường lại được, không phát ra được khí lực toàn thân, bên tăng bên giảm, hắn tên cao thủ nghiệp dư nhị phẩm này thế mà còn thoáng ở hạ phong.

Được thế không tha người, Lâu Thành bước chân phải, ngăn ở phía trước hai chân Ngô Đông, cản trở bộ pháp hắn phát lực, tay trái thì mượn dùng lực trụ của nắm tay phải, một đòn pháo quyền, phát ra thốn kình, thẳng tắp hướng bụng đối phương.

Ngô Đông không tránh được, chỉ có thể cứng đối cứng lại một đòn này, hai người thịt va vào thịt, phát ra tiếng vang ‘Phành’, dưới chân Lâu Thành dùng sức, hơi nghiêng người, hạ thấp khuỷu tay lại là một cú húc ngang.

Phải bắt lấy vấn đề trạng thái bây giờ của Ngô Đông, buộc hắn áp sát đánh ngắn, đây đã là điểm yếu của hắn, cũng là vấn đề trí mạng của hắn trước mắt, một khi một hơi không tiếp lên được, thắng bại liền rõ ràng!

Nếu di chuyển mà chống đỡ, sẽ cho hắn thời cơ để thở!

Phành phành phành, hai bên liên tục giao thủ mấy lần, từng quyền đến thịt, Ngô Đông tốt xấu luyện võ nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, chưa lộ ra sơ hở gì.

Hai tay vừa đỡ vừa hất, Lâu Thành tiến công một lần nữa bị Ngô Đông ngăn trở, nhưng hắn sâu sắc phát hiện thân thể Ngô Đông hơi nhoáng lên về phía sau.

Cái này giống như đá ngầm dưới mưa rền gió dữ, rốt cuộc xuất hiện buông lỏng!

Lực sau của Ngô Đông không tiếp lên được nữa!

Thừa dịp hắn bệnh, lấy mạng hắn, Lâu Thành trầm phần eo xuống, hơi phối hợp thân thể, nhanh chóng điều chỉnh trọng tâm, rất nhanh lại đánh ra một quyền.

Phành!

Ngô Đông bị một quyền này đánh cho bật sự chống đỡ ra, thất tha thất thểu lui lại, nhưng hắn cũng lợi hại, chưa cho Lâu Thành cơ hội thừa cơ vồ tiếp, lăn một cú như con lừa, hướng bên cạnh né tránh.

Nhìn hắn quay cuồng ở trên mặt đất, Lâu Thành dần sinh ra vài phần vui vẻ, mình thế mà ép Ngô Đông nghiệp dư nhị phẩm đến tình trạng này, thắng lợi sắp tới tay!

Hắn bước lướt một cái, kéo gần khoảng cách, muốn học Lâm Khuyết lúc trước cho Ngô Đông một cú roi chân.

Đúng lúc này, mắt Ngô Đông nheo lại, tay trái chộp hướng phía sau, cầm một vốc đất hoang, chợt vung về phía hắn.

Lâu Thành hoàn toàn không ngờ được sẽ có biến hóa như vậy, nhìn bụi đất bay tới, theo bản năng liền nhắm mắt lại, tay trái bảo vệ ở trước mặt, nghiêng người ý đồ tránh đi.

Nhưng chuyện xảy ra đột ngột, mắt hắn vẫn dính chút tro bụi, vừa xót vừa đau, tạm thời khó có thể mở, suy nghĩ nháy mắt trở nên vừa hoảng vừa loạn, đầu tràn đầy lộn xộn, thất thố đến cực điểm.

Phành!

Lưng Lâu Thành đau nhói, bị người ta đánh một quyền, thân thể theo đó mất đi cân bằng, hướng phía trước vồ tới.

Tình trạng quen thuộc, từng trải quen thuộc, khiến hắn theo bản năng nhập tĩnh, điều chỉnh thân thể rất nhỏ bé, ý đồ thay đổi trọng tâm.

Người ta vừa tĩnh, não liền tỉnh táo, Lâu Thành trong khi ngã đã khôi phục tự hỏi, biết mình kinh nghiệm thực chiến thiếu thốn, chịu thiệt bởi sự bất chấp thủ đoạn, bây giờ phải bảo trì bình tĩnh, không thể bị Ngô Đông thừa cơ liên hoàn công kích.

Kim Đan chậm rãi chuyển động, tinh vân co rút lại bành trướng lên, cơ bắp các nơi thân thể điều chỉnh hài hòa lại tự nhiên, Lâu Thành lảo đảo bước mấy bước dài, khôi phục cân bằng.

Cùng lúc đó, mỗi một bước dài của hắn đều có biến hóa phương hướng, suýt soát tránh được phía sau truy kích.

Đứng vững thân hình, Lâu Thành phát hiện mắt vẫn có chút không mở ra được, nước mắt không ngăn được chảy xuống, giống như bị người ta đánh cho khóc, xung quanh là một mảng tối tăm, không biết Ngô Đông sẽ từ phương hướng nào đánh tới, càng đáng sợ hơn là, mình tuân kỷ thủ pháp, không dám làm ra tình trạng lớn, đối với thanh niên đầu cua cùng thanh niên xăm trổ cũng chưa công kích chỗ yếu hại, bọn họ không cần bao lâu liền có thể khôi phục chiến lực cơ bản.

Bình tĩnh.

Bình tĩnh!

Ý niệm Lâu Thành chợt lóe, làm ra quyết đoán, ở trong lòng bắt đầu quan tưởng tướng ‘ngưng thủy thành băng’, chỉ cảm thấy đủ loại tạp niệm ngưng băng, cảm quan trở nên dị thường sâu sắc.

“Băng bộ” cọc Ngưng Thủy!

Tất cả đều giống như im lặng, trái ngược với “cọc Âm Dương”, cọc Ngưng Thủy chủ ngoại, tiếng gió khe khẽ lọt vào tai, xen lẫn động tĩnh bước chân, trong không khí cũng tràn ngập đến mùi rượu thoang thoảng.

Trong loáng thoáng, Lâu Thành từ lỗ tai, thân thể… nhiều phương diện cảm ứng phát hiện có người từ bên trái lao tới.

Hắn bất động thanh sắc, hai tay khẽ nâng, tựa như đang làm hành động thủ vững, chờ đợi mắt khôi phục.

Tiếng hít thở nặng nề lọt vào tai, Lâu Thành đột nhiên thay đổi quan tưởng, ở trong lòng phác họa ra một hình ảnh tia chớp bạc trắng bổ xuống, đánh trúng cây cối, nháy mắt kích phát ra ngọn lửa.

“Lôi bộ” cọc Điện Hỏa!

Hình tượng điện hỏa vừa hiện, cơ bắp tự nhiên mấp máy, Lâu Thành chỉ cảm thấy xương cụt hơi tê, thân thể trầm xuống, như là bị tia chớp bổ trúng thẳng tắp, sau đó một dòng chảy nóng theo xương sống tuôn trào ra, đóng chặt lỗ chân lông quanh thân, tựa như lửa cháy lan ra đồng cỏ, nháy mắt hoàn thành bùng nổ đáng sợ, cũng thông qua eo lưng, đốt về phía chân trái!

Chân trái hắn nhìn như tầm thường, chợt căng lên, nghiêng chính là một cước đá ra, không chút dấu hiệu.

Phành!

Lâu Thành cảm giác mình đá trúng vật thật, dưới chân mơ hồ còn truyền đến cảm giác xương cốt, ngay sau đó, hắn nghe được một tiếng kêu đau cùng tiếng ngã xuống đất.

Thành công rồi... Hắn vẫn duy trì bình tĩnh, chưa bỏ tư thế phòng ngự, chỉ là tách tay ra, dụi mắt, mượn dùng nước mắt, cuối cùng khiến tro bụi chảy ra, khôi phục tầm mắt.

Từ mơ hồ đến rõ ràng, Lâu Thành nhìn thấy Ngô Đông ở bên trái đau khổ quay cuồng, tựa như bị mình đá trúng đùi, mà thanh niên đầu cua cùng thanh niên xăm trổ vừa hồi lại, nhưng còn chưa có năng lực đứng lên.

Phù... Thực chiến chân chính cùng đối luyện bộ chiêu thật sự không giống nhau... Lâu Thành âm thầm thở ra một hơi, trên lưng đau đớn một trận.

Nếu không phải mình cọc Âm Dương mượn dùng Kim Đan đạt tới cảnh giới nội thị, nếu không phải có cọc Ngưng Thủy tăng lên cảm quan cùng chú ý, nếu không phải có cọc Điện Hỏa nháy mắt bùng nổ đáng sợ, mình thế nào cũng phải bị Ngô Đông kinh nghiệm phong phú đánh cho một trận!

Cọc Âm Dương, cọc Điện Hỏa cùng cọc Ngưng Thủy đừng nhìn mấu chốt đơn giản, như nói ra ai cũng có thể làm được, nhưng làm cọc công cơ bản của tuyệt học “Lôi bộ” cùng “Băng bộ”, đều có chỗ khó của nó, đó là nhập tĩnh như thế nào, quan tưởng như thế nào, quan tưởng cái gì, dưới tình huống không có ai giải thích cùng chỉ đạo nội dung phương diện này, cho dù đạt được giới thiệu hoàn chỉnh, trong một ngàn người chỉ sợ cũng chỉ có một kẻ thiên phú dị bẩm có thể dựa theo văn tự miêu tả tu luyện thành công.

Phương diện này, “cọc Âm Dương” lại là cơ sở của cơ sở, không câu nệ quan tưởng là cái gì, chính là dạy nhập tĩnh như thế nào, quan tưởng như thế nào, ôm nguyên như thế nào, thủ nhất như thế nào, dù là như thế, Thi lão nhân sau ngày đầu tiên giảng qua, lại tiêu phí ba tuần lúc nào cũng chỉ điểm, sửa đúng sai lầm, nhưng đến bây giờ, có thể thật sự thủ nhất được tĩnh, nắm giữ quan tưởng tựa như cũng chỉ có mình cùng Nghiêm Chiêu Kha, ngay cả Quách Thanh, Lý Mậu, Tôn Kiếm đều còn không thể làm được, về phần Lâm Khuyết, giống như trước đó đã có tu luyện.

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dhp.ntm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 118

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.