Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không sợ hãi gì cả (2)

Phiên bản Dịch · 1514 chữ

“Lâu Thành kia sở trường cái gì, lúc trước đào thải tuyển thủ tiêu chuẩn gì?” “Cái Thế Long Vương” lại đi ra đặt câu hỏi.

“Con Đường Lôi Đài” lại dùng buồn cười: “Hắn đào thải đại đệ tử võ quán Bạch Viên Viêm Lăng thị, cùng một gã Hồ Chính nghiệp dư lục phẩm, chỉ từ trận đầu thi đấu phán đoán, khẳng định là tương đối khắc chế đấu pháp loại Thông Tí quyền, nhưng ta nói cho Tiểu Quyền, đã chưa tận mắt thấy, thì không thể suy đoán như vậy, nhỡ đâu đối phương là hoàn toàn thực lực nghiền áp thì sao? Tốt nhất vẫn là ‘lấy ta vì chủ’, mang sở trường của bản thân phát huy ra, thua cũng nhận.”

Ặc, lấy ta làm chủ... Cũng chính là không có cách nào tái hiện một trận chiến ngày hôm qua... Lâu Thành như có chút nghĩ ngợi gật đầu.

Lúc này, Nghiêm Chiêu Kha phát ra vẻ mặt đắc ý: “Mau, ca ngợi mình! Mình đã tìm được võ công học viện võ đạo Hải Uyên dạy!”

“Thật lợi hại! Không hổ là huấn luyện viên! Hôm nay cần nhờ hết vào cậu rồi!” Lâu Thành không chút nào keo kiệt ca ngợi, cho dù hơi tỏ ra khoa trương, cũng lấy phương thức nói giỡn yểm hộ.

Nghiêm Chiêu Kha phát ra biểu cảm che miệng cười: “Học viện võ đạo Hải Uyên chủ yếu dạy Hổ Hình, Hùng Hình, Pháo Quyền cùng Thương Chỉ, học viên ưu tú còn có thể đạt được truyền thừa ‘Ôn bộ’ tuyệt học diễn hóa ‘Cửu Bệnh Chi Kích’, đối thủ của cậu còn chưa lấy được chuyên nghiệp cửu phẩm, không cần suy xét điểm ấy, mình giúp cậu tìm giới thiệu cụ thể cùng video chiến đấu đối ứng Hổ Hình, Hùng Hình, Pháo Quyền cùng Thương Chỉ, cậu đừng đau lòng lưu lượng, xem rõ một phen.”

Pháo Quyền của học viện võ đạo Hải Uyên cùng Pháo Quyền Lâu Thành bình thường dùng không phải cùng một thứ, càng tiếp cận “cọc Điện Hỏa” hơn, chỉ là không cần quan tưởng, dựa vào kỹ xảo phát lực đặc thù để hoàn thành.

Ở cổ đại, bộ phận võ giả đi lưu phái hình ý, lấy bắt chước dã thú hung mãnh để đạt được chiến lực phi phàm, Hổ Hình, Báo Hình, Hùng Hình, Lang Hình, Xà Hình, thần tượng chi hình, chính là do đó mà có. Đến cận đại, khoa học kỹ thuật cường hãn, súng pháo giết dã thú như cỏ rác, võ giả đi lưu phái tương tự liền bắt đầu thay đổi, bắt chước hình thức lực lượng của súng pháo, sáng tạo ra Pháo Quyền cùng Thương Chỉ cực có sức bùng nổ, chúng nó tựa như có thuốc nổ thúc đẩy, uy lực khá bất phàm.

Lâu Thành xem xong một video liền thảo luận một trận với Nghiêm Chiêu Kha, muốn mau chóng mang tinh túy bốn môn võ công này nắm chắc, miễn cho chịu thiệt bởi không hiểu biết.

Thời gian qua đi từng phút từng giây, lôi đài thứ hai đi tới trận đấu thứ tám, Lâu Thành gửi biểu cảm mỉm cười cho Nghiêm Chiêu Kha: “Mình cần đi bình tâm tĩnh khí, điều chỉnh trạng thái, cuối cùng còn phải sửa sang lại suy nghĩ chút, trận đấu kết thúc còn tán gẫu.”

“Cố lên ~” Nghiêm Chiêu Kha gửi biểu cảm khuyến khích.

Lâu Thành trả lời bằng cười xấu xa: “Mình còn chờ mong cậu lại gửi một đoạn giọng nói.”

“Không cần, hôm qua đã phát rồi!” Nghiêm Chiêu Kha dùng biểu cảm che miệng cười đáp lại.

Trong lòng Lâu Thành hơi cảm thấy mất mát, đợi một lúc, vẫn không thấy giọng nói, vì thế rời khỏi QQ, cất điện thoại di động, ôm nguyên thủ nhất, thu liễm đủ loại cảm xúc, điều chỉnh trạng thái bản thân.

Qua mười phút, trọng tài lôi đài thứ hai tuyên bố kẻ thắng lợi, trận đấu thứ tám chấm dứt, trận thứ chín bắt đầu.

Ở chỗ bảy tám hàng khán đài phía trên Lâu Thành, “Con Đường Lôi Đài” buông di động, vỗ vỗ bả vai “Nhất Quyền Vô Địch” Kim Đào bên cạnh: “Tiểu Quyền cố lên nha, còn có không ít người cược cậu thua đó!”

“Nhất Quyền Vô Địch” Kim Đào hít một hơi thật sâu, khẽ gật đầu nói:

“Lộ gia, yên tâm, trạng thái tôi bây giờ rất tốt, sẽ không mất mặt diễn đàn chúng ta!”

Nói xong, hắn đứng lên, theo bậc thang đi về phía lôi đài thứ hai, trận tiếp theo chính là mình!

Chỗ ghế phụ cận, ông chú áo jacket da mặc áo lông lập tức có tinh thần hẳn lên, nói với hai đồng bạn bên cạnh: “Sắp bắt đầu rồi!”

Tiểu tình lữ dẫn theo mấy vị bạn học đến cũng ngồi ngay ngắn, chỉ vào lôi đài thứ hai nói: “Cao thủ kia bọn mình nói sắp ra sân rồi!”

Vị trí bên cạnh lôi đài, Lưu Ứng Long ánh mắt sáng ngời nhìn sân bãi, nói với các sư đệ sư muội chung quanh:

“Lần này có thể kiến thức một chút thực lực thật sự của hắn rồi.”

Người xem nơi khác, bởi vì hôm nay chỉ còn năm lôi đài, ánh mắt không ít người cũng ném về phía bên này.

Lâu Thành thở hắt ra, mở hai mắt, đứng dậy đi xuống bậc thang, tới gần lôi đài thứ hai gần trong gang tấc, miễn cho trận thứ chín chấm dứt lại vội vàng đi qua, bị trọng tài cho rằng mất đi tư cách.

Đúng lúc này, di động của hắn đột nhiên vang, tiếng chuông điện báo quen thuộc.

Ặc... Lâu Thành móc di động, tập trung nhìn vào, thế mà lại là Nghiêm Chiêu Kha gọi tới.

Hắn lập tức lựa chọn tiếp nghe, đối diện truyền đến thanh âm mềm mại trong veo:

“Chanh Tử cố lên!”

Chanh Tử cố lên... Lâu Thành trào lên sự vui sướng, chỉ cảm thấy tất cả đều sáng ngời hẳn lên, con đường thông hướng lôi đài thứ hai tựa như nhuộm lên một tầng quang huy.

Hắn còn chưa mở miệng, Nghiêm Chiêu Kha đã chóng dập điện thoại.

Nắm di động, Lâu Thành ngẩng đầu bước về phía lôi đài thứ hai, hắn cảm thấy mình đã không sợ hãi gì nữa.

Không qua mưa gió, nào có cầu vồng? Không qua thất bại, sao thấy quang huy?


Mười mấy bước khoảng cách nháy mắt là hết, Lâu Thành đứng ở bên cạnh lôi đài, vừa lúc cùng “Nhất Quyền Vô Địch” Kim Đào cách hai vị võ giả thi đấu nhìn nhau.

Kim Đào thân hình cao lớn, thể trạng cường tráng, tóc ngắn lông mày kiếm, anh tuấn dương cương, một thân đồng phục học viện võ đạo tương đối rộng thùng thình bị hắn mặc ra cảm giác quần áo bó sát.

Nói thực ra, trong mấy tháng qua lăn lộn diễn đàn, mình là rất hâm mộ “Nhất Quyền Vô Địch”, hắn bộ dạng coi như không tệ, thực lực lại ở biên giới chuyên nghiệp, tính tình cũng tương đối hoạt bát, ở diễn đàn võ đạo lăn lộn rất khá, vừa lúc có mọi thứ mình lúc đó đang thiếu đang hướng tới, mỗi khi nhìn thấy hắn lui tới, luôn có chút tự ti khó có thể mở miệng, chỉ có thể tự mình an ủi, ít nhất chỉ số thông minh cao hơn hắn.

Một lân này, ngọn núi trước kia hâm mộ hướng tới sừng sững ở trước mặt, nghiệp dư nhất phẩm từng cảm thấy vĩnh viễn không thể hy vọng xa vời gần trong gang tấc, là vượt ngọn núi lớn, hay là chịu cản trở?

Không cần chứng cớ khác, khi Kim Đào cảm nhận được ánh mắt của Lâu Thành, hắn liền biết đối thủ của mình đến rồi.

Tuy bản thân cùng ban tổ chức thi đấu lôi đài tiểu Võ Thánh không có quan hệ, không thể lấy được video trận đấu hai vòng trước của đối thủ, tuy kẻ tên là Lâu Thành này thoạt nhìn còn có vài phần khí chất học sinh, nhưng cũng không cản trở mình lấy thái độ cẩn thận nhất nghênh chiến, ở cổ đại, hành tẩu giang hồ cần phải cẩn thận nhất ba loại người là người già, trẻ con cùng người xuất gia, mà xã hội hiện đại, trước giới chuyên nghiệp, không thể xem nhẹ nhất lại là võ giả chưa có phẩm giai!

Trên khán đài, một trong hai vị đồng bạn ông chú áo jacket da mang đến chỉ vào lôi đài nói: “Lão Trịnh, cao thủ ngựa ô ông nói kia là ai? Bên trái hay là người kia bên phải?”

Lão Trịnh chỉ chỉ Lâu Thành: “Ừm, chính là cậu ta, người kia bên trái.”

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dhp.ntm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.