Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người em quyến rũ chỉ có thể là anh

Phiên bản Dịch · 1092 chữ

Editor: Trịnh Tô Nguyệt

Lúc này, cho dù Nhan Thanh Nhược có trốn như thế nào, thì cô cũng không thể tránh thoát khỏi tay của Dạ Đình Sâm.

Căn phòng mà Nhan Thanh Nhược ở cũng không hề nhỏ, vậy mà cô ấy còn chưa kịp nhảy khỏi giường, Dạ Đình Sâm đã nhanh chóng giữ được chân cô.

Tình huống hiện tại giống y như buổi chiều, chỉ khác là lần này, Dạ Đình Sâm đã nhanh tay túm chặt được mắt cá chân của cô.

Cả người Nhan Thanh Nhược nằm dài trên giường, mà chân của cô ấy lại bị Dạ Đình Sâm giữ chặt ở đầu bên kia.

Nhan Thanh Nhược nằm tuyệt vọng trên giường lớn, cô ấy đưa hai tay lên giữ chặt lấy thành giường để ngăn không cho Dạ Đình Sâm kéo cô qua.

Thế mà bỗng nhiên, thân hình cao lớn của người đàn ông tiến lại gần Nhan Thanh Nhược, rồi sau đó, y đã đè cả người cô ấy xuống giường lớn.

Nhan Thanh Nhược sửng sốt nhìn Dạ Đình Sâm trong giây lát, đợi khi hồi thần lại, cô ấy kinh hoàng hét lên.

Bàn tay của Dạ Đình Sâm đã nhanh chóng bịt miệng cô lại, mà cơ thể của y cũng ngày càng ép chặt vào người cô, khiến cho cô không thể di chuyển.

Cô nam quả nữ ở chung một phòng, Dạ Đình Sâm lại hung bạo với cô như vậy, Nhan Thanh Nhược cũng đã mơ hồ đoán được y muốn làm gì rồi. Nhan Thanh Nhược biết, nếu hiện tại cô không ngăn Dạ Đình Sâm lại, thì có thể giữa hai người sẽ xảy ra chuyện mất.

"Đừng ..."

Hai tay của Nhan Thanh Nhược đã nắm chặt tới mức trắng bệch, vậy mà cô ấy lại chẳng hề thấy đau đớn. Nhan Thanh Nhược cố gắng ngồi dậy, rồi cô dùng toàn bộ sức lực để đẩy Dạ Đình Sâm ra. Thế nhưng, làm sao sức lực yếu ớt của cô ấy có thể so với một người đàn ông chứ.

Dạ Đình Sâm chăm chú nhìn Nhan Thanh Nhược, rồi y ghé sát vào tai cô, hỏi:

"Em cảm thấy, tên Cảnh Trường Bách kia còn tốt hơn anh sao?"

"Nhan Thanh Nhược à, em đã có con rồi. Vậy mà em còn không cảm thấy xấu hổ khi đi quyến rũ người đàn ông khác sao?"

Hơi thở nóng bỏng của Dạ Đình Sâm không ngừng phả vào tai Nhan Thanh Nhược, từng lời nói của y đều truyền vào tai cô ấy một cách rõ ràng nhất.

"Thanh Nhược, nếu như em thật sự muốn quyến rũ đàn ông tới vậy. Thế thì người duy nhất mà em được phép quyến rũ, chỉ có thể là anh!"

Nói rồi Dạ Đình Sâm đặt từng nụ hôn lên tai Nhan Thanh Nhược, mặc cho cô ấy ra sức giãy dụa. Bởi y đã dùng một bàn tay giữ chặt miệng của Thanh Nhược rồi, nên cho dù cô ấy có dãy dụa như thế nào, cô ấy cũng không thể thoát ra được.

Trên người Nhan Thanh Nhược luôn thoang thoảng một hương thơm êm dịu, một hương thơm có thể làm cho tâm hồn Dạ Đình Sâm cảm thấy yên bình.

Dạ Đình Sâm vẫn say đắm đặt từng nụ hôn lên mặt Nhan Thanh Nhược, cho đến khi tay anh chạm phải một hàng nước.

"Em khóc sao?"

Dạ Đình Sâm thả tay xuống. Y chống người dậy, ngồi sang cạnh Nhan Thanh Nhược, hỏi khẽ:

"Sao em lại khóc?"

Đầu của Nhan Thanh Nhược chôn chặt trong chăn, mà cô ấy bởi vì rất giận, nên không thèm để ý đến Dạ Đình Sâm nữa.

Dạ Đình Sâm thấy vậy thì thở dài một tiếng.

Y tới gần Nhan Thanh Nhược, sau đó ôm eo cô kéo dậy:

"Em bỏ chăn ra để thở chứ!"

Cảm giác ngứa ngáy ở eo đã làm Nhan Thanh Nhươc không thể nằm im nữa, cô bật dậy, hét:

"Dạ Đình Sâm, anh có phải đồ điên không thế? Sao anh lại có thể ép buộc người khác như vậy chứ?"

Mặc dù trên gương mặt người phụ nữ đầy nước mắt, đôi mắt cô ấy cũng hồng lên vì tức giận. Vậy nhưng trong mắt Dạ Đình Sâm, hành động này của Nhan Thanh Nhược không khác nào là đang làm nũng với anh.

"Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh nhanh biến đi!"

Vậy mà Dạ Đình Sâm vẫn mặc kệ sự bất mãn của Nhan Thanh Nhược, dặn dò cô tiếp:

"Em nhớ phải ngủ sớm đi!"

"Dạ Đình Sâm, anh có thể tha cho tôi không vậy. Nếu anh không tha cho tôi, tôi nhất định sẽ kiện anh đấy!"

Nhan Thanh Nhược hét.

Dạ Đình Sâm cười nhìn Nhan Thanh Nhược, đáp:

"Nếu như em muốn, vậy em hãy làm đi."

"Vậy tôi đi ngay!"

Thanh Nhược đập mạnh xuống giường, bảo.

"Không được."

Bây giờ, không những giọng nói của Dạ Đình Sâm lạnh nhạt, mà ngay cả gương mặt y cũng không chút biểu cảm.

Nước mắt Nhan Thanh Nhược rơi xuống từng giọt, cô ấy cảm thấy Dạ Đình Sâm đã vô cùng quá đáng.

"Nếu em không muốn ngủ, vậy em đọc thơ cho anh nghe đi."

Dạ Đình Sâm đi đến kệ sách, y lấy ra một cuốn sách cho cô.

Thanh Nhược đứng dậy khỏi giường, nhanh chóng nói:

"Tôi muốn ngủ, bây giờ anh ra ngoài đi!"

Dạ Đình Sâm vẫn nói tiếp:

"Đọc xong rồi em đi ngủ."

Thanh Nhược nhìn y rất lâu, cuối cùng đồng ý.

Cô cầm tập thơ lên, cúi đầu đọc.

"Tôi đã luôn cảm thấy mùa hè rất đẹp cho đến khi tôi gặp bạn. Sự dễ thương của bạn giống như từng tia nắng ấm áp của mùa hè vậy."

Thanh Nhược sững sờ, vô thức đọc tiếp phần sau:

"Nhưng mùa hè lại qua đi rất nhanh, chỉ thoáng một cái là đã biến mất. Nó giống như bạn vậy, cô gái đáng yêu của tôi."

Dạ Đình Sâm vẫn lặng lẽ quan sát hành động của Nhan Thanh Nhược.

"Đây là thơ gì thế?"

Cô ấy kinh ngạc hỏi.

Nhan Thanh Nhược cảm thấy rất lạ. Nhan Thanh Nhược chắc chắn bản thân chưa từng thấy tập thơ này, vậy mà từng bài thơ bên trong, cô ấy lại có thể nhớ rõ. tại việt nam Overnight truyện

Bạn đang đọc Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế! của Trì Bắc Ấm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Đôraêmon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.