Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người anh muốn tìm không phải là tôi

Phiên bản Dịch · 1380 chữ

Editor: Trịnh Tô Nguyệt

Trong đầu Nhan Thanh Nhược vẫn luôn không ngừng hiện ra những hình ảnh kì quái, cô biết, đó chắc chắn là kí ức đã bị mất đi của mình. Chỉ là hiện tại, Thanh Nhược rất bối rối, cô ấy chẳng biết phải làm sao để giải quyết tình huống trước mặt đây.

Nó phải là một bộ nhớ rõ ràng, và nó cảm thấy bối rối cho không thể kiểm soát.

"Đây là bài thơ thứ mười bốn của Shakespeare."

Dạ Đình Sâm vừa nhặt một cuốn sách rơi dưới đất lên, vừa nhìn Nhan Thanh Nhược bằng đôi mắt đen lạnh lùng.

Nhan Thanh Nhược mấp máy đôi môi của mình, cô ấy vì để tránh ánh nhìn của Dạ Đình Sâm, mà nhẹ cúi đầu xuống.

"Sắc đẹp nào rồi cũng sẽ tàn lụi, không thứ gì có thể tránh khỏi việc bị bỏ rơi bởi sự vô tình của trời cao cả!"

Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng và từ tính.

Trong màn đêm tĩnh lặng ấy, Nhan Thanh Nhược dường như đã nghe được rõ ràng từng nhịp tim của Dạ Đình Sâm, mà những lời y vừa nói với cô, giống như là một lời thú nhận của y vậy.

Nhan Thanh Nhược cau mày, khó hiểu nhìn Dạ Đình Sâm.

"Vào ngày chúng ta kết hôn, em đã đọc bài thơ này cho anh nghe."

Dạ Đình Sâm chăm chú nhìn cô rồi kể lại.

Mà những điều Dạ Đình Sâm vừa kể lại đã làm Nhan Thanh Nhược vô cùng khó tin, cô ngẩng đầu dậy, kích động nói:

"Đừng bịa đặt! Chúng ta từ trước đến nay chưa từng có gì cả, tôi cũng chưa bao giờ gả cho anh!"

"Anh xin lỗi."

Dạ Đình Sâm nhanh chóng nói.

"Nếu em quan tâm đến những việc trước kia, thì anh thật sự xin lỗi vì hành động của mình. Anh hi vọng em sẽ tha thứ cho anh."

Lúc này, giọng nói của Dạ Đình Sâm đã vô cùng nhẹ nhàng. Anh từng chút từng chút mê hoặc Nhan Thanh Nhược, làm cô suýt chút nữa cũng đã sa vào chiếc bẫy hoa lệ của anh.

"Nhưng mà, tôi không biết anh là ai! Hơn nữa tôi chắc chắn người anh muốn tìm không phải là tôi!"

Nhan Thanh Nhược lắc đầu, bảo:

"Buông tha tôi đi, tôi thật sự không phải người anh muốn tìm mà!"

Từng trận đau đớn thấu tim không biết từ đâu đã làm cho Nhan Thanh Nhược rất khổ sở, những giọt nước mắt của cô vốn đã dừng nay lại tiếp tục chảy xuống.

Dạ Đình Sâm nhìn cô một lúc, rồi y cầm cuốn sách rời đi, trước khi đi vẫn không quên căn dặn Nhan Thanh Nhược:

"Vậy, chúc em ngủ ngon. Và hãy nhớ rằng em cần dậy sớm vào sáng mai nhé!"

"Để làm gì chứ?"

"Đi đến công ty với anh."

Nói rồi Dạ Đình Sâm quay người rời khỏi.

Thanh Nhược ngẩn ngơ trên giường. Cô ấy cuộn tròn cơ thể, vùi đầu của mình vào hai cánh tay.

Dạ Đình Sâm đã từng có một người phụ nữ mà y yêu sâu đậm. Sở dĩ Nhan Thanh Nhược biết được, là do cô đã cảm thấy điều đó thông qua vẻ ngoài, biểu cảm và cả cách nói chuyện của y.

Nhan Thanh Nhược gần như đã tin vào những lời nói của Dạ Đình Sâm, cho tới khi cô ấy nhìn thấy bóng lưng rời đi của y, thì những hình ảnh rời rạc lại một lần nữa xuất hiện trong đầu cô ấy.

Trong những hình ảnh này, Nhan Thanh Nhược thấy Dạ Đình Sâm đang ôm eo một người phụ nữ. Ở đằng sau cô mơ hồ nghe được những tiếng kêu thảm thiết, thế mà Dạ Đình Sâm đứng đó đến đầu cũng không quay lại, chỉ lạnh lùng bước đi.

Gương mặt người phụ nữ cô cũng không thấy rõ ràng, nhưng Nhan Thanh Nhược biết rõ, người đó chắc chắn không phải là cô ấy.

Lúc Dạ Đình Sâm đi ra đã sớm tắt đèn, vậy mà Nhan Thanh Nhược cũng chẳng để ý đến. Cô vẫn duy trì tư thế cuộn tròn của mình, ngẩn ngơ nhìn trời.

Hiện tại, Nhan Thanh Nhược cảm thấy cả người cô ấy chỗ nào cũng đau đớn cả. Đầu đau, mắt cá chân đau, ngay cả trái tim của cô ấy cũng đau đớn vô cùng.

Người mà Dạ Đình Sâm yêu, chưa bao giờ là Nhan Thanh Nhược cô cả.


Mặt trời ở phía đông dần dần lên cao, từng tia nắng ấm áp nhẹ nhàng bay vào trong phòng của Nhan Thanh Nhược. Cô ấy nhíu mày, rồi chớp chớp đôi mắt đã khô khốc của mình. Cả đêm hôm qua, Nhan Thanh Nhược hầu như không thể chợp mắt, bởi thế mà bây giờ mắt của cô ấy đã hằn đầy tia máu.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa đều đều vang lên, rồi một cô hầu gái đẩy cửa đi vào với khay thức ăn trên tay:

"Tiểu thư, cô đã tỉnh chưa?"

Nhan Thanh Nhược xoa xoa ngón tay mình, rồi từ từ ngồi dậy.

Cô hầu gái để bữa sáng lên bàn, rồi nói tiếp:

"Dạ thiếu nói tiểu thư hãy nhanh chóng dùng xong bữa sáng, rồi chuẩn bị để đến công ty cùng ngài ấy."

Nhan Thanh Nhược không thèm nhìn cô hầu gái, mà chỉ nhẹ giọng trả lời.

Cô hầu gái cúi người rồi đi ra ngoài.

Nửa tiếng sau, Dạ Đình Sâm mở cửa bước vào.

Nhan Thanh Nhược đã sửa soạn xong, nhưng bữa sáng để trên bàn cô ấy lại chẳng hề động vào. Mà cô ấy vẫn cứ ngồi ngẩn người trên giường của mình.

Dạ Đình Sâm bước tới bên cạnh, hỏi:

"Em muốn anh đút cho em ăn sao?"

Nhan Thanh Nhược nghe vậy cũng không có phản ứng, cô nhìn y, bình tĩnh nói:

"Hãy cho tôi rời đi!"

Dạ Đình Sâm không trả lời cô, y chỉ đưa cái thìa đến bên môi cô.

"Em ăn đi."

Nhan Thanh Nhược cắn chặt môi của mình. Hồi lâu suy nghĩ, cô liền đưa tay cầm lấy đôi đũa trên bàn, tự mình ăn cơm.

Bữa ăn vô cùng yên lặng, cả Dạ Đình Sâm và Nhan Thanh Nhược đều chưa từng mở miệng nói chuyện với nhau một câu.

Thế nhưng ánh mắt Dạ Đình Sâm từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi Nhan Thanh Nhược. Y nhìn cô ăn rất chăm chú, chăm chú giống như chỉ cần nhìn Nhan Thanh Nhược ăn là y đã hạnh phúc rồi.

Dùng xong bữa sáng, Nhan Thanh Nhược liền theo Dạ Đình Sâm rời đi.

Ở trong đại sảnh, chỉ có một mình người quản gia đang đứng tưới hoa bên ngoài. Trông thấy Nhan Thanh Nhược, ông ấy liền gật đầu nhẹ chào hỏi.

Nhan Thanh Nhược cũng cúi đầu đáp lại. Tiếp đó, cô nhanh chóng đi đến bên xe cùng với Dạ Đình Sâm.

Vừa đi tới, Nhan Thanh Nhược đã nhanh chóng đưa tay mở cửa ghế phụ. Thấy hành động của cô, Dạ Đình Sâm ôn tồn bảo:

"Em xuống ghế sau ngồi với anh!"

Nghe vậy, Thanh Nhược liền quay sang nhìn Dạ Đình Sâm. Sau đó cô vòng qua người y, nhanh chóng ngồi vào trong ghế sau.

Mà khi vừa tiến vào, Thanh Nhược đã nhanh chóng nhích tới sát cửa xe bên kia, bởi cô chẳng muốn ngồi gần Dạ Đình Sâm.

Bầu không khí trong xe đã trở nên vô cùng căng thẳng. Ngay cả thư kí Thạch Lộ đang lái xe cũng không dám nói lời nào.

Anh ta cảm thấy rất khó hiểu vì hành vi của Dạ Đình Sâm. Rõ ràng tổng tài thật vất vả mới tìm được phu nhân về, vậy mà sau bốn năm xa cách, họ lại lạnh lùng với nhau như vậy. Cả phu nhân và tổng tài đáng lẽ nên ngọt ngào chăm sóc nhau, tại sao họ lai căng thẳng như vậy chứ? đăng tại Việt Nam Overnight truyện

Bạn đang đọc Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế! của Trì Bắc Ấm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Đôraêmon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.