Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diêm Vương Bắt Nhầm

Tiểu thuyết gốc · 1047 chữ

"Tôi là Điền Bối Bối. Năm nay đã 24 tuổi rồi mà vẫn ế. Huhu... Tất cả là cái hôm tôi tròn 15 tuổi...

Mẹ tôi từ trong phòng bếp đi ra, trên tay cầm một chiếc bánh kem rất ngon.

"Tiểu Bảo Bối nhỏ, xuống khai tiệc thôi."

Tôi lúc đó đang ngắm mình trong gương với bộ váy hồng ba mới tặng. Tôi rất rất vui nha! Tôi là một đứa hay mơ mộng hão huyền, thích những cuốn tiểu thuyết ngôn tình, đặc biệt của Cố Mạn. Sinh nhật lần này tôi chỉ ước sau này sẽ gặp được một chàng soái ca như Tiêu Nại, một boss lạnh lùng bá đạo như Phong Đằng, một luật sư chung tình như Hà Dĩ Thâm. Trời, nghĩ tới đây thôi là tôi đã sướng rồi, nếu gặp đời thật chắc tôi ngất luôn quá.

Nhưng... niềm vui của tôi chỉ kết thúc tại đó...

Tôi hạnh phúc chạy xuống nhà, không may rằng tôi đã vấp phải tấm thảm lót cầu thang và... ngã mười mấy cái bậc luôn. Lúc mơ hồ nghe được tiếng ba gọi trong lo lắng, tiếng mẹ khóc trong sợ hãi thì tôi nhìn thấy ở cửa, hai người một trắng một đen bước vào đứng trước mặt tôi. Tên trắng nói với tôi:

"Dương thọ của ngươi đã tận, mau theo ta về địa phủ."

Tôi dường như chẳng còn khống chế được mình nữa, cứ thế đứng lên, cứ thế bị trên đen xích lại lôi đi. Thoáng chốc đã tới nơi u ám bi ai, hơi lạnh thấu xương bèn quýnh quáng hỏi hai tên kia:

"Ê, hai người đưa tôi đi đâu vậy?"

Tên trắng nhìn với ánh mắt như thể muốn cứa đôi tôi ra vậy.

"Chết còn hỏi nhiều vậy làm gì."

Chết? Chẳng lẽ... tôi chết rồi sao? Hai tên này là Hắc - Bạch Vô Thường? Tôi vùng vằng cái xích:

"Huhu... Số tôi khổ quá! Chết rồi mà vẫn bị cái tên trắng như bột này ăn hiếp. Huhu..."

Tên Hắc Vô Thường gật lại cái xích, thở dài nhìn tôi:

"Haizzz... Chết thì cũng đã chết rồi, không cần khóc đâu."

Tôi lại lắc mạnh cái xích khiến tên đó không để ý mà suýt ngã.

"Tôi không quan tâm, tôi mới 15 tuổi, không thể chết yểu vậy được. Huhu..."

Hắc Vô Thường kéo lại cái xích, ánh mắt cầu khẩn:

"Nại Nại à, ngươi có thể ngoan ngoãn chút được không? Đừng làm ầm lên nữa."

"Nại Nại? Ngươi dám gọi ta là Nại Nại sao? Tên mắt vịt đen xì nhà ngươi."

Tôi vừa nói vừa đá lên chân hắn ba phát.

"Làm loạn gì chứ, vào điện Diêm La nhanh."

Trên Bạch Vô Thường đẩy tôi vào trong một căn phòng, đúng hơn là cái công đường thời trung cổ. Có hai trên quỷ sai mặt màu dữ tợn xông tới, ép tôi quỳ xuống. Tôi ngước lên cao thì thấy một người râu dài, nhìn vô cùng oai nghiêm, cao cao tại thượng. Ừm... chắc đó là ông Diêm Vương trong truyền thuyết rồi.

Diêm Vương cẩm thanh gỗ nhỏ, đập bàn:

"Khai rõ tên tuổi, ngày sinh, địa chỉ nhà, có lời dối trá đem cắt lưỡi."

Tôi sợ hãi trả lời:

"Tôi là Điền Bối Bối, 15 tuổi, sinh ngày 10/04/1996, sống tại Hồ Châu, thủ phủ Ngô Hưng tỉnh Chiết Giang."

Diêm Vương nhìn ông Pháo Quan đang tra sổ sách.

"Thế nào?"

Pháo Quan ngẩng lên:

"Bắt nhầm người rồi. Trong sổ sinh tử ghi người này dương thọ 91 tuổi cơ."

91 tuổi? Tôi có thể sống lâu vậy sao?

Diêm Vương suy nghĩ một lúc rồi mới nói:

"Thôi thì cũng đã bắt nhầm ngươi, nay ta thả ngươi về nhân gian. Nhưng không được nói cho ai biết về việc này, nếu không ngươi sẽ phải chịu phạt."

Đã tới đây rồi thì nhân tiện tôi cũng muốn hỏi Diêm Vương một số câu.

"Ông Diêm Vương, cho ta hỏi trên thế gian này có người con trai: bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền; sáng nấu ăn, tối đi bar; không phải kẻ cặn bã, không nhiều bạn, không thờ ơ; biết tiến phải biết lùi, biết làm tôi cười; hiểu cuộc sống, hiểu lòng người; phải công khai tôi với mọi người; phải ấm áp, phải tốt tính, lại phải đáng tin tưởng không?"

Diêm Vương lập tức nổi đoá:

"Chuyện của âm phủ, bao giờ tới lượt ngươi nhiều lời."

"Ê ê, tôi đâu hỏi chuyện của âm phủ đâu. Chẳng qua là tôi muốn hỏi để..."

Diêm Vương xua xua tay:

"Thôi thôi, ngươi cứ mơ mộng đi."

Tôi bật dậy:

"Ông không trả lời tôi thì tôi sẽ tâu chuyện ông làm việc vô trách nhiệm, bắt nhầm người tốt với bồ tát. Xem ông còn mặt mũi hay không."

"Ngươi đang uy hiến ta?"

Tôi xua xua tay:

"Haizz... không phải vậy đâu. Tôi chỉ muốn biết chồng tương lai của tôi thôi."

"Pháo Quan, nói cho con nhóc này nghe để nó biến sớm đi."

Pháo Quan lật lật vài trang sách rồi nhìn tôi nói:

"Đường tình duyên không trắc trở lắm, chỉ là ngươi sẽ không tìm được người yêu cho tới năm 24 tuổi."

Chưa kịp để tôi tiêu hoá xong thì hai trên Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện lôi tôi đi về nhà."

"Là thế đó. Chính vì vậy mà tôi đã ế tới giờ nè. Huhu..."

"Bối Bối, mau nhanh lên, sắp muộn học rồi đó."

Đỗ Tư Tư cầm vội túi xách lên, miệng vẫn còn gặm nguyên mẩu bánh mì khô khốc.

Điền Bối Bối ngáp ngắn ngáp dài bò hỏi giường:

"Vẫn như cũ, nói với giáo sư mình bị ốm nặng."

"Vậy chứ cậu ở nhà làm gì ?"

Bối Bội lại ngả lưng chùm kín chăn:

"Haizz... Mình buồn ngủ lắm, không đi học đâu."

Tư Tư đã quen với cái tính lười nhác này của Bối Bối nên cũng chẳng gọi nữa.

"Trưa mình đi ăn với Văn Đào, tự cậy lo liệu đi nhé!"

"Biết rồi, mấy người yêu nhau việc mấy người, không cần thông báo."

Bạn đang đọc Tổng tài tư bản: Duyên Trời Định sáng tác bởi Mojata278
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mojata278
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.