Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lại

Tiểu thuyết gốc · 932 chữ

Buổi hội đàm hôm đó Điền Bối Bối thực sự chẳng muốn đi chút nào nhưng lại bị Tư Tư kéo tới. Nói ra thì là một lí do vô cùng cưỡng ép. Trong hội đàm sẽ có giáo sư Anh Quốc, Uông Văn Đào làm phiên dịch viên cho trường. Tư Tư tóm lại chỉ muốn đến xem người yêu mình mà thôi.

"Haizzz... Tư Tư, tớ muốn ở nhà ngủ mà."

Bối Bối từ chối thế nào đi chăng nữa vẫn bị Tư Tư một mực kéo đi.

"Bối Bối, cậu biết tớ đâu có liên quan gì tới khoa cậu đâu. Vì vậy cậu đi coi như là kéo tớ đi cùng cho khỏi ngại."

Bối Bối phụng phịu theo sau Tư Tư:

"Cậu cứ vào. Ai bảo sao đâu. Thôi, tha cho mình đi."

Tư Tư liền dừng lại, nhìn bạn với ý chí lớn lao:

"Bảo Bối của tớ à! Cậu lười tới hay là sợ gặp tên họ Đỗ đó? 4 năm rồi, chắc gì hắn còn nhớ cậu. Chẳng phải là hắn mảy may không thích cậu sao? Tiện thể xem rằng cậu có thể nhảy lên khỏi cái vực đó được không. Thôi, Văn Đào đang đợi chúng mình."

Bối Bối nhìn Tư Tư bằng nửa con mắt:

"Nói thẳng ra đang muốn gặp xem bạch mã hoàng tử của cậu đi rồi còn."

"Coi như thế đi."

"Không phải sao."

Sự tự nguyện trong ép buộc đã khiến Bối Bối từ rất muốn ngồi xa, giờ đây phải ngồi tại hàng ba. Còn chẳng phải vì quy định trời đất của trường, vào hội đàm phải lấy số ghế hay sao. Bối Bối chỉ biết hậm hực mở cuốn sổ nhỏ:

"Tư Tư, tại cậu hết đó. Lần sau có chết tớ cũng không nghe cậu."

Tư Tư nhìn cô với ánh mắt của thỏ trắng vô tội.

"Thôi mà, ngồi mấy hàng đầu thì tớ sẽ nhìn thấy Văn Đào rõ hơn."

Bối Bối quay đi:

"Cậu bỏ ngay cái bộ mặt thỏ con đó đi."

"Tớ là Nai, không phải thỏ."

"Ờ rồi. Con Nai vàng ngơ ngác như cậu sẽ đạp nát thảm cỏ xanh."

"Cậu là thảm cỏ à?"

"Chỉ có cái người họ Uông đó mới ngu ngốc làm cỏ thôi nhé!"

Thầy chủ nghiệm khoa đứng trên bục:

"Chào các bạn khoa thiết kế. Hãy cho thầy một tràng vỗ tay chào mừng nhà doanh nhân kiêm nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Đỗ Minh Thành."

Sau khi thầy dứt lời, một người mặc vets đen, dáng người cao ráo phong độ, xung quanh luôn tỏa ra ánh hào quang thu hút. Bối Bối vô tình hướng lên, hai ánh mắt giao nhau vài giây.

Ánh mắt anh ấy nhìn mình vẫn vậy, lạnh nhạt, hờ hững, không quen biết. Có lẽ rằng anh ấy không còn nhớ mình là ai nữa rồi. Nhưng... tại sao mình lại đau đơn thế này chứ?

Cô chỉ mải nhìn theo anh mà không để ý tới chính bản thân mình đã khác xưa rất nhiều. Con mắt tròn to đầy ngây thơ non nớt đã thay bằng chín chắn vô cảm.

Cuối buổi dành ra 10 phút để sinh viên dặt câu hỏi.

"Cho em hỏi để làm một nhà thiết kế tài ba, chúng ta phải cần có gì?"

"Theo cá nhân tôi thì cần phải có tâm. Nếu dùng trái tim cảm thụ và trí óc để làm thì không có gì có thể làm khó được một nhà thiết kế."

Anh bất chợt lướt qua thấy cô đang dần ngủ thiếp đi.

"Tiếp theo xin mơi bạn nữ mặc áo xanh hàng ba."

Cô vẫn không hề hay biết anh đang gọi mình cho tới khi bị Tư Tư thúc tay:

"Này Bối Bối, Minh Thành đang gọi cậu kìa."

Bối Bối giật mình tỉnh dậy:

"Gì cơ?"

"Minh Thành gọi cậu kìa."

Bối Bối mê man đứng dậy. Mình phải nói gì giờ? Chẳng lẽ nói em ngủ nên không để ý à?

Bên cạnh có cô gái mở một tờ giấy kêu cô đọc hàng chữ đó. Kết cục của cái miệng nhanh hơn cái não ...

Cô như vớ được vàng nói:

"Thầy có người yêu chưa?"

Nói xong mới biết mình ngu. Đối lập với sự lúng túng của cô là những tiếng cười hứng thú và giọng nói thảm nhiên của anh:

"Nghe vẻ em đang hiếu kì về đời tư của tôi."

Ở dưới nghe thấy tiếng có người nào đó nói:

"Người ta cũng từng theo đuổi thầy mà."

Đúng vậy, năm đó cô theo đuổi anh khiến toàn trường đều biết. Cô chép thời khoá biểu khoa thiết kế, ngày ngày đợi anh dưới khu giảng đường. Đúng là yêu nhau thì yêu cả đường đi lối về, bất chấp mọi thứ để sang khoa anh học. Đã vậy ngày nào cũng đứng dưới khu giảng đường nói to: "Minh Thành, em thích anh." mà không biết ngại.

Bối Bối ngượng nhập cúi thấp đầu.

"Hiện tại thì chưa, nhưng sắp có."

"Ồ, vậy bạn học Điền vẫn còn cơ hội rồi."

"Haha"

Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp lại anh, lại càng không nghĩ trong hoàn cảnh này. Không biết mặt cô trước kia dày thế nào nhưng bây giờ cô cần có liêm sỉ. Ai vớt nó lên hộ cô cái.

"Hoa đã có chủ, xin đừng gán lung tung chứ các bạn."

Giọng nói của ai thế? Chắc chắn không liên tới cô...

Bạn đang đọc Tổng tài tư bản: Duyên Trời Định sáng tác bởi Mojata278
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mojata278
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.