Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc sống với yêu thú

Tiểu thuyết gốc · 1580 chữ

Hôm nay không khí có phần trở lạnh, tuyết mùa đông đã dần rơi,cả cánh rừng điều phủ đầy màu trắng.

Đến hôm nay cũng đã nữa tháng tính từ ngày Trần Phong có được dị cốt, nhưng sự thật rất phủ phàng, dị cốt đã đưa thể lực của hắn lên một tầm cao mới, nhưng hắn lại chưa kịp thích nghi, từng cành cây tản đá, tất cả chỉ cần hắn vô ý điều bễ vỡ hay gãy đôi.

Có hôm đang ngồi trò chuyện cùng nhóm Thái Sơn, chỉ một động tác gọi là vô tình, Thái Sơn bị một cái vỗ vai đầy tình cảm của hắn làm cho trật sương, kết qua trong gần tuần lễ này thái sơn chỉ có một tay để sinh hoạt...

.

.

Ma động có một lối đi lớn từ ngoài vào, vào trong vị trí đầu tiên nhìn thấy đó là chánh điện, nơi mà tuấn khang hay nằm nghĩ, cũng là nơi mà mọi người thường tụ hợp, phía sau chánh điện là 6 lối đi khác dẫn đến phòng của Thái Sơn, Hắc Miêu, Thiết Lang và Tiểu Bạch, một lối là đi đến bí cảnh nhưng hắn bị cắm đến đó nên cũng không biết nó có gì, một là đường thoát thứ hai của động.

Nói về bí cảnh, đây là một khu vực nằm ngoài đại lục, tương truyền khi xưa trong ba cuộc chiến giữa sinh vật trên đại lục và Ma Tộc, chính cuộc chiến của họ đã làm cho đại lục bị vỡ ra nhiều mảng, nơi mệnh danh là đại lục hiện giờ chỉ chưa bằng 1/100 thời đó.

Những mãnh vỡ đó có nơi chứa nguồn khoáng sản dồi dào, có nơi là chiến trường chứa vô vạn tài nguyên của kẻ tử trận, cũng chính vì điều đó, các nhà khảo cổ tu luyện linh lực mang hệ không gian liên tục cảm nhận và truy tìm nó, nhưng cả một đời người cũng chưa có khả năng tìm được, thường phải từ đời ông tích lũy thông tin, đời cha ngiên cứu đời con tìm kiếm, kiếm được thì đời cháu mới phá không gian tạo lối vào.

Mất ba bốn đời người để tìm ra một bí cảnh, trong khí nó lại có vô số điều lạ, một yêu thú đã tuyệt chủng, hay một thần bảo? ...vô số điều bí ẩn đó tạo cho nó cái tên bí cảnh

Quay lại với nhân vật chính của chúng ta, hôm nay vừa sáng sớn hắn đã ra ngoài tìm trái cây để đến chuộc lỗi với Thái Sơn, chắc có người thắc mắc sao lại là trái cây mà không phải thỏ hay gà rừng, đáp án chính là do Hầu Lão, cả bọn thái sơn từ mấy trăm năm trước chỉ là thú hoang, lúc đó hầu lão đã tiến đến Hóa hình, trong một lần tình cờ lão phát hiện cả ba người Thái Sơn, Hắc Miêu và Thiết Lang đang chiến đấu sinh tử với nhau vì cái ăn, kết quả cả ba điều trọng thương, cuối cùng lão đem họ về, chữa trị rồi nhận là Hầu tử mặc dù chúng là họ mèo.

Lúc đó họ cũng không thích lão đâu, lão cho mình là Hóa Hình nên hăm Dọa chúng, cắm chúng ăn thịt yêu thú, vì lý do đó là tàn sát đồng tộc, hãy học lão mà ăn chuối.

Thời gian thắm thoát thôi đưa, đã mấy trăm năm, sắt đá cũng mòn, cả đám điều coi lão như cha mẹ, dù không muốn ăn trái cây nhưng ăn riết cũng thành thói quen.

.

.

- Sơn ca, khỏe rồi à, để ta xem vết thương coi đã thế nào rồi.

- nè nè, đệ không cần lại gần ta, đệ ở xa một chút ta sẽ mau khỏe hơn.

- ca còn sợ à, đệ không cố ý mà.

- ta nói cho đệ biết, từ nay lại gần ta thì không được động tay động chân, mà tốt nhất là không dược lại gần, ta sẽ mở linh lực bảo vệ mọi lúc, có bị đánh bay ra cũng đừng trách.

Quên nói là từ sau ngày ghép dị cốt vào mình thì Hầu lão quyết định cho hắn ở lại, lý do chính là vì muốn theo dõi quá trình làm quen với nguồn lực mới này, mà ở lâu riết thành quen, hắn kêu Thái Sơn là đại ca, Hắc Miêu là nhị ca, và Thiết Lang là tam ca, riêng Tiểu Bạch lại tự kêu hắn là tứ ca, với lý do, bị kêu là tỷ tỷ nghe rất già

Nghe Thái Sơn nói mà hắn cười khổ, quả thật lúc đó ai cũng như người nhà, Thái Sơn vô tội bị hắn vỗ cho một cái, trong tình trạng không linh lực bảo hộ, xương của hắn trật cả ra, hắn cũng bất ngờ, đúng là Thái sơn không mở linh lực bảo vệ, nhưng hắn tùy tiện lại có thể là trật xương một yêu thú ngang ngửa với Huyền Thần sao?

Thấy Thái Sơn như vậy hắn đành quay mình rời đi, vừa ra đến cửa hang thì một âm thanh trấn động vang lên

- Thái Sơn, Hắc Miêu, Thiết lang, Tiểu Bạch, Lăng Phong, Mau ra đây

Nghe thấy thanh âm vang lên, Trần Phong lúc này còn đang ngơ ngác thì từ phía cửa phòng Thái Sơn, Hắc Miêu, Thiết Lang, và Tiểu Bạch, cả bốn người lập tức phóng ra, chú ý nhất là Thái sơn, nếu không phải chính bản thân làm trật xương Thái sơn thì lúc này hắn sẽ cho là Thái Sơn giả đò, từ trong phòng thái sơn phóng ra ngoài, chính cái tay bị trật tóm lấy cổ Trần Phong lôi theo.

Chỉ nháy mắt cả năm người đã xuất hiện trước cửa hang và quỳ trước mặt Hầu Lão lên tiếng.

- Chúng tiểu yêu bái kiến Hầu lão – bốn người đồng thanh.

- chào lão hầu

Trần Phong là người cuối cùng phát ra âm thanh, nhưng ngay lập tức liền bị Tiểu Bạch dùng đuôi đánh vào lưng như nhắc nhở.

- Thái Sơn, tay ngươi bị sao vậy? – Hầu Lão lên tiếng khi nhìn thấy thuốc đắp trên vai hắng

- dạ là sơ ý bị trật thôi

- Yêu thú nữa Hóa Hình sơ ý kiểu nào mà bị trật ngươi nói thử xem.

Đây đúng là một câu hỏi khó, yêu thú xương cốt đã cứng cáp và dẽo dai từ lúc mới sinh rồi, đã vậy hiện tại lại là nữa hóa hình, lấy đâu ra chuyện bị trật tay trật chân.

Biết không thể dấu dược Trần Phong lên tiếng

- là do ta cố..à không vô ý nên mới như vậy.

Nghe hắn trả lời hầu lão nheo mắt hỏi

- ngươi đã mấy phần làm quen với sức mạnh mới này rồi?

Không dám trả lời hắn chỉ một cái lắc đầu, và ngay lúc lúc đó nộ khí lão phát ra, cả người Trần Phong bay thẳng vào vách đá, cả người lúng xâu vào rồi té xuống.

Tất cả mọi người điều rất kinh sợ, vốn muốn chạy lạy đỡ hắn thì thấy Trần Phong lom khom bò dậy nên cũng yên lòng.

Mất một lúc mới có thể từ dưới lớp đá mà ngồi dậy, cơ thể của hắn lúc này thiệt ngoài tưởng tượng, ngoại trừ vài vết đất đá dính trên người thì một vết xước, thẩm chí vết bầm cũng không thấy.

- sao lại đánh ta?

- là hình phạt vì ngươi đến giờ vẫn chưa khống chế được dị cốt.

- từ đầu ông có nói là hạn bao lâu đâu bây giờ lại đến tấn công ta

- ngươi cũng đâu nói là ta không được đánh ngươi.

- ông…

- hình như ngươi từng nói là sau ba năm sẽ rời khỏi khu rừng này phải không.

- đúng vậy.

- chỉ có ba năm, vậy mà ngươi lại phí nữa tháng trời mà vẫn chưa làm được gì.

- nè, nữa tháng so với ba năm thì có bao nhiêu đâu, mà cho dù có ảnh hưởng gì thì cũng có liên quan đến ông sao?

- sao lại không, Tiểu Bạch đã nói ngươi là kẻ đẫn đầu đánh Ma Tộc, thời hạn chỉ mười năm, trong khi bây giờ ngươi làm được gì?

- ta…

- ta vốn muốn để cho ngươi trong nữa tháng này làm quen với dị cốt, sau đó dành thời gian còn lại chỉ cho ngươi một vài kỹ năng để làm tiền vốn đánh với Ma Tộc, vậy mà…

- kỹ năng, yêu thú cũng sử dụng kỹ năng sao, là công pháp, bí kỹ hay tuyệt kỹ.

Lời vừ hắn vừa dứt thì một lần nữa hắn lại bị đánh bay vào vách tường, vách tường đã bị khoét một lỗ xâu lại càng thêm xâu.

Vẫn như lần đầu đứng lên với cơ thể không một vết xước mà nhìn lão.

- ta công nhận nhân loại là loài có trí óc rất lợi hại, nhưng không biết ai lại phát minh ra cái gọi là công pháp gì gì đó thật ngu ngốc.

- ý ông là gì?

- đi theo ta

Không đợi hắn trả lời lão quay mình rời đi, Trần cũng nhanh chống chạy theo, còn phía bốn người Thái Sơn vẫn im lặng từ đầu chỉ đành an phận quay vào hang

Bạn đang đọc Trạm Hệ Thống 01 sáng tác bởi Ngotannhat2002
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngotannhat2002
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.