Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ánh Nguyệt Tiên Tử

Tiểu thuyết gốc · 1809 chữ

Ở bên dưới một cây cổ thụ thân to như căn nhà, cao mấy trăm mét, cành lá rậm rạp. Hạ Phàm người hơi cúi tay cầm cổ một tên sát thủ, tay còn lại cầm một con dao đặt sát vào trái tim, ánh mắt hơi liếc một cái xác bên cạch dùng giọng với ngữ khí âm trầm, nói : “Ta hỏi ngươi trả lời, nếu không hắn sẽ là kết cục của ngươi biết chưa.”

“Biết rồi !! Chỉ cần có thể nói ta sẽ nói.” Tên sát thủ ánh mắt liếc sang thi thể đồng bạn bên cạch, nhìn thấy một lỗ máu nhỏ trên đầu, rồi lại nhìn viên đá bay lơ lửng bên cạch thiếu niên này sợ hãi nói.

Vốn hai tên sát thủ cho là cách biệt lớn một cảnh giới có thể nhẹ nhõm giải quyết, nhưng mặc dù bọn chúng cố gắng thế nào cũng đuổi không kịp, hơn nữa tên này lúc rẽ trái lúc rẽ phải làm bọn chúng khó lòng thi triển võ kỹ.

Nhưng đúng lúc này gặp thiếu niên kia vậy mà ẩn núp khí tức sau một gốc cây lớn, giống như muốn qua mặt bọn hắn, lừa bọn hắn. Biết được vậy hai tên sát thủ cười lớn theo một trái một phái tạo thế gọng kìm, nào ngờ thiếu niên đánh một cục đá giống như ám khí phóng ra, nhìn thấy một cục đá tên sát thủ cười lạnh dơ một tay ra bắt, ai ngờ tay hắn có thể đập nát một ngọn nút vậy mà bị xuyên qua, không kịp phản ứng lại liền bị đánh vào mi tâm xuyên qua não chết ngay lập tức, mà tên sát thủ còn lại thấy vậy cũng ý thức được thiêu niên này có gì đó tà môn, lập tức dùng kiếm đánh ra một chiêu kèm theo thần hồn công kích đi qua, tưởng rằng có thể nháy mắt khống chế cục diện, nhưng hắn nhìn lại đan điền thì phát hiện bị một cục đá ám khí vừa nãy bay trờ về đánh xuyên qua, mà thiêu niên kia dùng gậy sắt đỡ được kiếm chiêu của hắn bị đẩy lui có năm bước mà thôi.

“Tổ chức các ngươi có trụ sở gần nhất ở đâu, là dạng gì thế lực, cách thức hoạt động như thế nào, chủ nhân là ai? Có còn người đuổi đến đây hay không?” Hạ Phàm ánh mắt băng lãnh nhìn tên sát thủ đang một tay ôm lấy đan điền bị phá lạnh giọng hỏi.

Suy nghĩ một lúc sát thủ nói : “Bọn ta là người của tổ chức Sói Đen, là một thế lực ở trong bóng tối chuyên nhận nhiệm vụ ám sát, bắt cóc kiểu như vậy. Trụ sở chính không rõ vì tu vi chúng ta quá thấp, còn ở Vũ Long Thành có một phân đà chứa năm mươi người chuyên nhận tiền giết người. Về phần chủ nhân giống như rất thần bí chỉ có trưởng lão cấp bậc mới có thể biết, bọn ta chỉ là tôm tém không rõ ràng lắm.

“Ta thấy ngươi cùng Địa Phủ rất hữu duyên, có lẽ ngươi xuống đó tu luyện sẽ nhanh hơn một chút. Để ta tiễn ngươi lần cuối.” Suy nghĩ một lúc Hạ Phàm hơi dùng lực con dao nhỏ đâm xuyên qua tim tên sát thủ, rồi lấy tay lục lọi trên người tìm được một chiếc nhẫn không gian, nhưng bên trong trống rỗng không có một vật, Hạ Phàm nhặt thanh kiếm của tên sát thủ lên ngắm nhìn một hồi rồi thu lại.

Lúc này phía xa mới thấy bóng hình của một thiếu nữ lao tới. Viên Đá Nhỏ tự động ẩn nấp vào biển tinh thần của Hạ Phàm đi.

Nhìn thấy Ánh Nguyệt Tiên Tử lâu như vậy mới tới Hạ Phàm mắt trợn lên hung dữ, một tay nâng chỉ hướng Ánh Nguyệt Tiên Tử tức giận, nói : “Đã hai phút trôi qua ngươi mới tới, là ý gì? định cho Hạ Phàm ta nhặt xác sao?”

Khi đáp xuống đất nhìn thấy hai xác tên sát thủ, tâm tình Ánh Nguyệt Tiên Tử có chút buông lỏng, lại nghe thấy tiếng quát của thiếu niên Hạ Phàm kia, khuôn mặt cũng đỏ lên nhẹ giọng nói : “Ta vốn giải quyết tên kia trong một phút thời gian, ai ngờ được ngươi chạy nhanh như vậy khiến ta mất hồi lâu mới đuổi theo tới.”

“Không chạy chờ ngươi tới cứu có lẽ ta đã nằm trong quan tài đi, cũng may ta có các cụ tổ tiên phù hộ mới tránh được nguy nan lần này.” Hạ Phàm hơi bình tĩnh lại nói tiếp : “Ngươi nói xong chuyện có hậu báo lớn cũng không biết là cái gì? nhanh đưa ra đây.”

“Thấy ngươi không sao ta yên tâm rồi! Chỉ là ta cũng không có mang theo nhiều linh thạch lắm.” Ánh Nguyệt Tiên Tử mắt nhìn xuống đất, hai tay đang vân vê góc áo, ngại ngùng nói ra. Thật sự trong lúc lịch duyệt đã dùng linh thạch gần hết, với lại đan dược các loại cũng dùng hết đi.

Hạ Phàm vốn có vui vẻ chút chờ mong, lại bị câu nói của Ánh Nguyệt Tiên Tử làm cho tâm tình hỏng bét.

“Ý gì? Ngươi muốn quỵt nợ a !!!”

“Để lại ngươi địa chỉ, ta sau khi về môn phái lại quay chở lại đưa ngươi.”

“Ngươi nói vậy ai tin đây, nhỡ ngươi một đi không trở lại, ta có thể giết lên Hồng Thiên Tông đòi ngươi hay sao?” Hạ Phàm cũng không muốn người này biết mình cũng ở Hồng Thiên Tông, nếu như bây giờ lỡ đắc tội vậy về đó chắc chắn sống không có tốt, nhìn loại danh xưng liền biết chắc chắn rất nhiều vệ tinh theo đuổi đi.

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Ánh Nguyệt Tiên Tử cũng bắt đầu không vui, dám nghi ngờ nhân phẩm của nàng.

“Không bằng Thế này! Hạ Phàm đi một vòng, mắt quét toàn thân Ánh Nguyệt Tiên Tử một lần nói tiếp : “Ngươi đưa ta đồ vật thế chấp, ta thấy thanh kiếm vừa nãy rất thuận tay không bằng cho ta mượn dùng một thời gian thế nào? Chờ ngươi mang đồ đến chuộc, ta đưa lại ngươi.”

“Ngươi nằm mơ sao? Kiếm của ta là Thánh Khí, cho dù ta nợ cũng chỉ là một nhân tình mà thôi, ngươi liền muốn kiếm của ta.”

“Rõ ràng ân nhân cứu mạng liền biến thành nhân tình, không được nếu hôm nay để ngươi trở về vậy ta khẳng định mình không nhận được thứ gì. Nhất định phải dùng một thứ có ý nghĩa đồ vật đến thế chấp. Nếu không dùng thân báo đáp đi, ta nhìn thân thể của ngươi cũng tạm được, không bằng chúng ta làm tình một đêm như thế nào?” Hạ Phàm rõ ràng Ánh Nguyệt Tiên Tử tính cách, hẳn là mới ra ngoài một hai lần lịch duyệt, nếu là người dày dặn kinh nghiệm cũng không nói nhiều như vậy mà tay cầm một kiếm đánh qua. Nhưng cũng không thể đắc tội nàng, nên chọc giận nàng như vậy suy nghĩ nàng sẽ bị biến đổi lệch lạc không nắm bắt được trọng yếu tâm điểm.

“Cái gì tạm được?” Ánh Nguyệt Tiên Tử khuôn mặt xinh đẹp cảm thấy có lỗi mới nhịn xuống, thân thể nàng mặc dù khoác một lớp áo choàng nhưng cũng không che đi được hai cái gì đó ngạo nghễ ẩn hiện bên dưới, eo thon gọn không đủ một nắm, chiếc mông cao vểnh, chổ mã vượt xa lứa tuổi lại bị nói chỉ tạm được. Bây giờ bị thiếu niên này nói vậy có chút tức giận, giống như gà mẹ xù lông mắng đi qua : “Ngươi nhìn mình đi, vừa đen vừa hôi, vừa lùn vừa xấu chắc chắn sau này không lấy được vợ.”

Mặc dù nàng biết tên kia cũng không đến nỗi nào, da không đen mà trắng, cao bằng nàng thậm chí hơn. Nhưng tức giận là nói một loạt đi ra cho hả giận.

Biết mình đã chọc giận thành công, hắn quay mặt đi khẽ nhếch môi, nói nhẹ : “Không bằng thế này ta dùng Kính Huyễn Linh ghi lại, ngươi chỉ cần nói là ngươi không quên lời hứa với ta là được.”

“Không thể nào, nói như vậy tới lúc đó ngươi nói ta nợ ngươi cái gì đó vượt khả năng ta làm sao trả, hơn nữa nếu ngươi muốn dùng cái đó uy hiếp ta thì sao? Mặc dù ta đơn thuần cũng không có nghĩa ta ngốc.” Ánh Nguyệt Tiên Tử nhìn thấu mưu kế của Hạ Phàm vui vẻ cười nhẹ nói.

“Không bằng thế này ngươi đi theo ta, bảo vệ ta một đoạn thời gian thế nào, dù sao ta cũng phải ở trong Rừng Man Hoang một đoạn thời gian, xong việc coi như kết thúc, không ai nợ ai thế nào?” Hạ Phàm nhìn Ánh Nguyệt Tiên Tử một lúc, rồi nói tiếp : “Không biết trừng sát thủ còn đang đuổi tới, nếu như ta bị bọn hắn nhóm cho làm thịt, như vậy làm việc nghĩa chưa kịp nhận hồi báo liền ngủm đi đặt vào cách nghĩ của ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Giống như có chút đáng thương! tốt bản tiên tử đồng ý ngươi, chờ ngươi ra khỏi Rừng Man Hoang mọi chuyện kết thúc đường ai người ấy đi.” Ánh Nguyệt Tiên Tử cảm giác mình dù sao cũng nên làm một chuyện gì đó, nên tạm chấp nhận.

“Tuy nhiên ta cũng nhắc nhở ngươi, ta chỉ bảo vệ chứ không xuất thủ đả thương người khác.” Ánh Nguyệt Tiên Tử đi song song với Hạ Phàm hé môi đỏ nói.

Hạ Phàm cũng chỉ là làm một động tác gật đầu, rồi nói : “Ngươi nghĩ nhiều, Cũng không bảo ngươi hầu hạ ta tắm rửa ngươi gấp cái gì?. Chỉ đi săn một số yêu thú nhỏ mà thôi yên tâm.”

“Nghĩ hay lắm! Hừ!!! Hạ Phàm ta vẫn chưa biết địa chỉ của ngươi?” Bỗng nhiên Ánh Nguyệt Tiên Tử quay đầu sang có chút hiếu kỳ hỏi.

“Ta chỉ là tán tu mà thôi, không giống ngươi địa vị lớn, lá ngọc cành vàng, vạn người hâm mộ.” Thân phận ở Hồng Thiên Tông càng ít người biết càng tốt, nhỡ đâu ai đó biết chuyện nghi ngờ thân phận hắn vậy thì rắc rối lớn. Còn sau này để sau hãy tính đi.

Bạn đang đọc Trận Luyện Thế Giới sáng tác bởi huan12345
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huan12345
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.