Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Ma Cốc

Tiểu thuyết gốc · 1870 chữ

Thảo luận nửa buổi cũng không ai có ý kiến gì tốt, sau cùng báo cáo cho Không Thánh cùng chư Đế quyết định.

Mà ở Hạ Phàm trong miệng Ánh Nguyệt Tiên Tử biết được Không Thánh là một vị thánh duy nhất của vùng vũ trụ này, tu vi đã tới Chí Tôn Cảnh đỉnh cao của thế giới.

Kết thúc thảo luận, Hạ Phàm cùng Ánh Nguyệt Tiên Tử được vị sư bá trung niên của nàng tên Dương Phong dẫn tới một khu đặc biệt.

Mà Ánh Nguyệt Tiên Tử bị cho đứng ở ngoài đợi.

“Lát nữa hắn ra cháu dẫn hắn đi.” Dương Phong nói.

Nơi này là một không gian vô cùng rộng lớn, ở đây có hai ông lão ngồi xếp bằng tu vi cao thâm, xung quanh họ tỏa ra những ánh sáng nhỏ, theo phỏng đoán của Hạ Phàm thì rất có thể hai vị này cảnh giới đạt đến niết bàn cảnh. Vùng không gian này có rất nhiều những quả cầu hình tròn, chứa ánh sáng màu xanh lục ghi rõ ràng tên từng người một.

Từ sư bá Dương Phong nói, Hạ Phàm biết đây là vùng lưu giữ một sợi thần hồn các thành viên Phong Ma Cốc. Đảm bảo các thành viên bên trong không bị đoạt xá hoặc chết không rõ nguyên nhân.

Lúc này sư bá của Ánh Nguyệt Tiên Tử khom người hành lễ với hai ông lão, sau đó nói : “Giới thiệu với ngươi! đây là hai vị chấp pháp của Phong Ma Cốc, luôn chuyên môn trông coi Hồn Tháp không để sảy ra điều gì ngoài ý muốn.”

Hạ Phàm hành lễ với hai ông lão xong, nhìn Dương Phong hỏi : “Không biết sư bá đưa ta tới đây là có chuyện gì?”

“Thân thế của ngươi ta đã biết rõ, là một thành viên của một gia tộc quản lý Hoàng Long Thương Hội, nửa năm trước bị diệt tộc đi tới Hồng Thiên Tông bái nhập làm đệ tử.” Dương Phong nói.

Đợi một lúc không thấy Hạ Phàm phản ứng mới nói tiếp.

“Rất đơn giản ngươi tách một sợi thần hồn ra để nơi này lưu giữ xong trở thành đệ tử Phong Ma Cốc, hoặc để mạng lại.”

Trong lòng Hạ Phàm khi nhìn thấy các sợi thần hồn, đã biết được tính chất nghiêm trọng của việc này nhưng không ngờ được, lại quan trọng đến vậy. Hơn nữa tin tức của mình tới Thiên Long Đại Lục lại bị phát hiện rõ ràng như vậy.

Hạ Phàm cười nhẹ gật đầu nói : “Gia nhập Phong Ma Cốc là một sự may mắn với tiểu tử, tại sao phải không đồng ý đâu.”

“Ngươi yên tâm đã là một thành viên của Phong Ma Cốc cũng không ảnh hưởng ngươi bái nhập tông môn nào khác, nếu Tàng Thiên Triều, Hạ Hầu gia tộc tới chúng ta sẽ đảm bảo tính mạng cho ngươi. Nhưng với điều kiện sau này khi thực lực đủ mạnh phải giúp chúng ta giết lui địch nhân.” Thấy Hạ Phàm gật đầu Dương Phong cười to nói.

Dương Phong nói tiếp.

“Những thứ học được từ viên đá đó là cơ duyên của ngươi, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi không được tiết lộ bí mật này ra ngoài, bở vì khi tin tức lộ ra sẽ có bao nhiêu người kẹt cảnh giới, hoặc ma đạo biết được sẽ tìm mọi cách khuấy động nhân tâm để có được nó, sẽ không tiếc phản bội lại người thân bạn bè chúng ta.”

Hạ Phàm chưa hiểu lắm nói : “Toàn bộ những thứ đó có thể học sao? Dù sao nó cũng là tới để hủy diệt vũ trụ này, làm sao có thể cho chúng ta lợi ích như vậy.”

“Đó chỉ là một thủ đoạn mà thôi, nếu để nó lớn lên, nó sẽ hấp thu toàn bộ pháp tắc vũ trụ này, khi có cơ hội sẽ đưa trở lại thân chủ của vũ trụ nó. Đơn giản là viên đá đó chỉ như một khôi lỗi, hoàn toàn làm việc theo một trình tự định sẵn mặc dù không gây hại tới người nó trọn, nhưng sẽ hại tới vũ trụ vùng không gian đó, nếu thiếu đi quy tắc có ai có thể cảm ngộ, ai có thể chứng đạo được đâu. Con người luôn tham lam, nó đánh chính là vào lòng người tự diệt lẫn nhau. Sau này ngươi sẽ hiểu thôi.” Dương Phong từ tốn nói.

. . . . . . . . . . .

Bên ngoài Ánh Nguyệt Tiên Tử ôm bụng cười lớn.

“Nhìn ngươi thành dạng gì mới có một sợi thần hồn mà thôi liền thành dạng này, cười chết ta! ha ha!”

Bộ dáng Hạ Phàm có chút thảm, do bị phân tách một sợi thần hồn khiến hắn váng đầu hoa mắt, trên trán nhìn thấy ngôi sao đang xoay vòng, dáng đi như người say rượu, Cũng may mắn có Ánh Nguyệt Tiên Tử đỡ đi mới không có ngã xuống.

Được Ánh Nguyệt Tiên Tử dẫn đến một gian phòng để nghỉ ngơi, Hạ Phàm mặc dù có thần hồn rất mạnh nhưng cảm giác đó hắn thật sự không muốn lặp lại một lần nào nữa.

Đưa một cái lệnh bài thân phận Phong Ma Cốc cho Hạ Phàm xong lúc này Ánh Nguyệt Tiên Tử mới khó chịu nói : “Không nghĩ tới ngươi còn là sư đệ ta đâu, làm ta còn muốn đưa ngươi về Hồng Thiên Tông lĩnh thưởng đây. Sư đệ ngươi yên tâm tới Hồng Thiên Tông ta sẽ tốt chiếu cố ngươi.”

Biết bị phát hiện, Hạ Phàm nằm trên giường chỉ cười nhẹ nói : “Không có cách nếu không cẩn thận mạng nhỏ liền không còn. Nguyệt Nhi thế nhưng là ngươi thiếu ta việc còn chưa hoàn thành, không lẽ muốn thất hứa sao?”

Ánh Nguyệt Tiên Tử nghiến răng thầm mắng tên mặt giày.

“Vô sỉ! Ngươi yên tâm ta đã đáp ứng sự tình thì sẽ làm tới cùng.”

Hạ Phàm trong lòng cười nhẹ, trêu ghẹo giai nhân cũng là một loại giải tỏa niềm vui không tệ, bởi vì rốt cuộc đoán được trong lòng người thiếu nữ này tâm địa hiền lành, không phải một người lòng dạ thâm sâu nên hắn cũng không lo sợ bị tính kế sau này.

“Nguyệt Nhi ta nhớ rõ lúc ở Rừng Man Hoang ngươi có cảm giác thân cận với ta là có ý gì?” Bỗng nhớ đến Hạ Phàm suy tư hỏi.

Hừ lạnh một tiếng Ánh Nguyệt Tiên Tử nói : “Trong cơ thể của ngươi có thứ khiến ta cảm giác được rất thân thiết, không rõ ràng nhưng cảm giác được ngươi sẽ không gạt ta.”

Chính là như vậy mặc dù rõ ràng cảm thấy, nhưng không thể biết được, cảm giác này khiến Ánh Nguyệt Tiên Tử bứt rứt khó chịu một đôi mắt to long lanh trừng đi qua.

. . . . . . . . . . . . .

Trong một gian mật thất có hai người đang nói gì đó. Nếu Hạ Phàm ở đây sẽ phát hiện đấy là tam trưởng lão cùng người trung niên đứng ở chủ vị khí vũ hiên ngang, mắt sáng như sao lúc trước.

Tam trưởng lão tay cầm một quyển sách ánh mắt nhìn vào trang nào đó nói : “Hắn có lẽ được "nó" chọn lựa nên mới dẫn tới lũ kia theo sau mà tới.”

“Sư huynh chắc chắn sao?” Người trung niên kia hỏi.

“Tỷ lệ sai rất nhỏ, ngươi cũng biết Ánh Nguyệt nha đầu có huyết mạch thế nào đi, nó đã cảm ứng được vậy đúng không thể nghi ngờ, chờ một thời gian sau sẽ rõ thôi.” Tam trưởng lão xúc động nói.

“Vậy là tốt rồi chỉ cần hắn trưởng thành liền có thể hóa giải nguy nan. Điều tra ra Tàng Thiên Triều ý định sao?” Nở nụ cười vui vẻ trung niên nói.

Tam trưởng lão gật đầu nói : “Nghe nói lão tổ Hoàng gia đạt được bảo bối lớn, có lẽ liên quan đến luyện đan thuật, ta phỏng đoán là một cái đỉnh, cho nên mới bị hai nhà vây công. Có lẽ là cái kia một cái cũng không trừng, mặc dù Hoàng gia tuy bình thường nhưng nắm giữ lực tình báo rất mạnh, đáng tiếc không có cường giả trấn thủ.”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ngày thứ hai sau khi nghỉ ngơi Hạ Phàm ra ngoài hỏi thăm biết được nơi này là một chỗ cho đệ tử ở. Tính toán một chút Hạ Phàm phát hiện đã ra ngoài hai tháng hơn, nếu không bị việc này quấn thân hắn có lẽ đã xong nhiệm vụ về tông môn bế quan trùng kích Minh Thiên cảnh trung kỳ.

Nhìn mặt trời đỏ rực đang nhô lên, Hạ Phàm cũng không có tâm tình đi xem thưởng thức mà quay về phòng nhỏ tập trung tu luyện.

Tại biển tinh thần Hạ Phàm lấy ra hai miếng ngọc, một miếng để thần hồn diễn luyện một loại thân pháp tên là Tinh Vân bộ ở bên trong biển tinh thần, còn một miếng mình thì tu luyện một loại võ kỹ cấp Thiên phẩm tên Vô Cực chưởng.

Vốn đang vui vẻ luyện đan, Ánh Nguyệt Tiên Tử bị sư bá nàng Dương Phong thúc dục đi chỗ Hạ Phàm dạy hắn một số quy tắc Phong Ma Cốc.

Những điều quy tắc này cũng không phải là ai cũng biết sao? nó thậm chí dán ở mỗi một gian phòng đệ tử đi, tại sao còn bảo nàng đi giảng lại đâu?.

Mang theo một câu hỏi Ánh Nguyệt Tiên Tử đi tới chỗ ở của Hạ Phàm. Thấy tên kia vậy mà đang nằm phơi nắng bộ dáng rất hưởng thụ, miệng còn thi thoảng nhếch môi khiến nàng bực mình hai tay chống nách lạnh giọng nói.

“Ngươi không về Hồng Thiên Tông sao? Còn ở đây làm cái gì?”

Hạ Phàm sau một trận khổ luyện toàn thân mỏi nhừ, nhìn sắc trời vẫn chưa nắng gắt liền lên nóc nhà nằm phơi nắng tiện thể nhớ lại quá trình rèn luyện đạt được chỗ tốt. Thật không ngờ Ánh Nguyệt Tiên Tử nhìn bộ dáng chắc chắn là tâm tình không tốt, vậy mà tới đây muốn gây sự sao?

“Ta vết thương chưa khỏi hẳn đâu, làm sao đi lại đường xa như vậy được. Nhìn ngươi xem bộ dáng như vậy nào giống hình tượng tiên nữ, ta nhìn thấy giống gà mái xù lông hơn.”

“Ngươi vừa nói gì.” Ánh Nguyệt Tiên Tử sửng sốt một chút rồi rút kiếm lao tới.

“Rất tốt Hạ Phàm sư đệ, để người sư tỷ này giảng một chút môn quy cho ngươi.”

“Có chuyện gì từ từ nói, Nguyệt Nhi đây là muốn giết người a! nhẹ tay một chút!”

Tự mình chuốc lấy họa không thể trách ta, cũng chỉ trách ngươi quá ngốc một chút. Ở xa Dương Phong nhìn thấy thở dài một tiếng nói.

Bạn đang đọc Trận Luyện Thế Giới sáng tác bởi huan12345
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huan12345
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.