Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Phải "Yêu"

Tiểu thuyết gốc · 1873 chữ

Chương 1: Gặp phải “yêu”

Tôi là Tần Thu, cũng không biết cha nghĩ như thế nào mà đặt cho tôi cái tên như vậy. Từ nhỏ đến lớn, tôi đều bị gọi là "cầm thú". Nhất là những... nữ sinh kia, trái một cái cầm thú, phải một cái cầm thú, thật như kiểu là tôi làm cái gì đó thực sự "cầm thú" với bọn họ không bằng.

Bị gọi như vậy nhiều năm nên tôi cũng đã quen, nếu bây giờ có người không gọi tôi là cầm thú, tôi sẽ cảm thấy bọn họ...ừm, không tôn trọng tôi!

Nhưng mà ở Đại học Dương Hồ, cái nơi mà mấy tên nhà giàu nhiều như chó, tôi ngoại trừ cái biệt danh "phong cách" đấy thì thôi chỉ là một người bình thường, không có gì đáng chú ý. Tôi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ giống với cái tên đó của mình, hay là có chút danh tiếng. Ai ngờ vận mệnh lại chiếu cố tôi tận tình như vậy, để cho tôi gặp phải một cái "yêu”, từ đó triệt để cải biến nhân sinh của tôi.

Cuộc sống sau này đã không thể dùng cái từ “sinh động” để ví von được nữa rồi, phải nói là như kiểu ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, vô cùng kích thích.

Chuyện này bắt đầu vào năm hai địa học, khi tôi tham gia một cái xã đoàn. Cái này tên là Xã đoàn Thái Dương, là một cái xã đoàn lấy mục đích phiêu lưu, cực hạn vận động mà thành lập. Vốn tôi cũng không có hứng thú gì, thế nhưng mà vừa nghe nói có hoa hậu giảng đường Lạc Thanh Vũ ở bên trong, tôi lập tức quyết định gia nhập. Vào ngày báo danh đăng ký, nam sinh xếp hàng đều sắp dài đến trường học, bởi vậy có thể thấy được, hoa hậu giảng đường có bao nhiêu mị lực.

Nhưng xã trưởng của tôi cũng rất ngưu bức, chỉ lấy ba mươi người, không hơn không ém. Cũng may tôi chen lên được, vừa lúc là thành viên số ba mươi, bị bọn họ gọi là “cầm thú đóng cửa”.

Nhưng đừng tưởng rằng như vậy có thể làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, cái ý nghĩ đó mười phần sai, bởi vì “Cầm thú” Quá nhiều, căn bản không tới phiên tôi, ngay cả cơ hội tiếp cận Lạc Thanh Vũ đều ít đến thương cảm.

Nhưng mà không nghĩ tới chính là vào lúc chạng vạng tối, Lạc Thanh Vũ lại chủ động tới tìm tôi. Bởi vì mấy ngày nữa xã đoàn liền bắt đùa hoạt động leo núi, cô ấy phụ trách tuyên truyền, nên bảo tôi đi nhà kho lấy tranh ảnh các loại.

Lúc ấy tôi thật sự là thụ sủng nhược kinh, kích động đến mức không biết nên nói cái gì mới tốt, lập tức cầm cái chìa khóa thẳng đến tòa nhà thí nghiệm. Nhà kho ở dưới hầm ngầm của tòa nhà thí nghiệm, thật ra thì đây không phải nhà kho của xã đoàn, chẳng qua là được trường học cho phép gửi ít đồ mà thôi.

Khi đi đến nơi, cả tòa cao ốc đã bị ánh hoàng hôn bao trùm, hơi ố vàng và yên tĩnh, thi thoảng còn có tiếng kêu của mấy con quạ đáng ghét vang lên, khiến cho tòa nhà càng lộ ra vẻ quỷ dị.

Có người nói rằng trước đây tòa nhà này từng xuất hiện quỷ, cho dù là bản thân đang hưng phấn cũng hơi sợ. Nhưng không thể để cho hoa hậu giảng đường thất vọng được, vì vậy tôi vừa huýt sao vừa đi vào để tăng cho bản thân một chút dũng khí.

Không gian của tầng hầm rất lớn, bày đầy thiết bị cũ kĩ cùng với thùng giấy chồng chất, chẳng qua là chỉ có một cái bóng đèn lờ mờ, không khí âm lãnh, làm cho người ta cảm giác u ám.

Trong nội tâm của tôi nhiều ít có chút khẩn trương, bước nhanh đi về hướng Tây Bắc, đó là nơi xã đoàn của tôi gửi đồ đạc. Vừa mới đi đến liền thấy tranh chữ bị đặt ở dưới cùng, phía trên chồng chất lấy một đống đồ vật lộn xộn.tôi bắt đầu di chuyển từng đồ một, cuối cùng mấy bức tranh ảnh mới chịu hiện ra.

Chợt, tôi thấy ở bên cạnh đó có một con búp bê cũ kĩ.

Trong nhà kho tại sao có thể có cái đồ chơi cho trẻ con này? Tôi không nhịn được tò mò mà nhặt lên.

Búp bê là một bé gái để tóc hai bím, trên ngực có hình của mèo Hello Kitty, bộ dáng rất đáng yêu. Nhưng mà dưới ánh sáng trầm thấp, như thế nào mà tôi lại cảm thấy hai con ngươi có chút lạnh lùng, khuôn mặt tươi cười cũng trở nên kì lạ.

Điều này khiến tôi không nhịn được mà nhớ tới con búp bên ma Annabelle. Tôi nổi da gà, vội vàng thả nó lại chỗ cũ, ai ngờ cánh tay nó lại đụng phải một cái thùng giấy, cánh tay rơi xuống đất, răng rắc một tiếng rớt ra! Trùng hợp làm sao, cái khuôn mặt tươi cười của nó vừa vặn lại hướng lên bên trên, con mắt dường như còn trước lớn hơn một chút, lại có chút...tức giận.

Lòng tôi tràn đầy cảm giác sợ hãi! Không phải chỉ là ảo giác thôi chứ? Tôi vội vàng nhìn sang chỗ khác, cũng không dám xác định là mình nhìn nhầm hay gì, sau đó cầm lấy tranh ảnh, vội vã đi ra cửa lớn.

-Thế nào? Làm hỏng đồ của người khác mà cứ như vậy rời đi sao? - Lúc này, tôi bỗng nghe được âm thanh của một...cô bé.

Tôi giật mình! Có người đi vào khi nào vậy? Quay đầu nhìn bốn phía, nhưng lại không có một bóng người? Tôi tê dại cả da đầu, tự hỏi xem là ai vừa nói!

-Ai? Đừng lén lén lút lút, đi ra đi! – Tôi nhìn khắp bốn phía, quát lớn một câu, nhưng mục đích chính chỉ là tăng cho bản thân thêm một phần dũng khí.

-Hừ! Làm hỏng đồ của người khác mà còn kiêu ngạo như vậy! – Cô bé có chút tức giận.

Thì ra là chủ của con búp bê, nhưng mà cô bé ở chỗ nào? Tại sao lại không thấy người? Quỷ dị hơn nữa là còn không tìm được hướng phát ra âm thanh. Tôi không tự chủ được mà nhớ tới lời đồn về con quỷ lúc trước, khiến trái tim đập nhanh hơn.

Tội hít sâu một cái nói:

-Làm hỏng đồ của em là anh không đúng, nhưng mà em cũng nên đi ra, chúng ta trực tiếp thương lượng một chút về vấn đề bồi thường. - Nói xong tôi lại nhanh chóng quay đầu lại, nhìn qua hai bên trái phải, hòng tìm được hướng phát ra âm thanh.

-Cái tật xấu gì đây, tại sao nói chuyện lại lắc đầu như vậy? – Cô bé tức giận nói.

Tôi thiếu chút nữa ngất đi, tại sao lại chỉ thấy cái động tác lắc đầu này vậy? Xin nhờ, em gái, em đi ra có được hay không, nếu không ra thì anh phát điên mất thôi.

-Cái này không phải tật, là anh đang tìm em á. - Tôi cố gắng để nén sự sợ hãi mà nói.

Cô bé hừ lạnh một tiếng nói:

-Đang tìm tôi à, vậy anh lại càng có tật xấu, anh không nhìn thấy tôi!

Nghe xong lời này, chân tôi mềm nhũn, có cảm giác mãnh liệt muốn...đi tiểu.

-Em gái, em là quỷ ư? – Tôi đỡ lấy một cái áy, thật sự muốn khóc.

-Cắt, sao tôi lại có thể là quỷ! - Ngữ khí của cô bé có vẻ như không vui lắm.

May quá, không phải quỷ, tôi lập tức thở một hơi nhẹ nhóm, lấy tay vuốt ngực, hỏi:

-Vậy em là ai?

-Tôi là “yêu”...!

Tôi ừng ực một cái, liền quỳ gối trên mặt đất, rốt cục không kiên trì nổi, mất mặt thì mất mặt a, dù sao tôi cũng thuộc loại da mặt dày, nơi đây lại không có ai ai. Đúng vậy , nếu mà có người, tôi cũng không tin là lại có “yêu”.

-Hừ, làm hỏng đồ của tôi, cho rằng quỳ xuống thì xong rồi? – Âm thanh của cô bé lạnh như băng, không ngừng quanh quẩn ở lỗ tai của tôi, tựa như u linh đang bồi hồi ở bên cạnh, khiến thần kinh căng cứng.

Tôi sởn hết cả gai ốc, nổi da gà, khóc nức nở nói:

-Yêu nữ... Không, yêu đại tỷ, em sai rồi! Như thế này đi, để em ra ngoài mua cho chị một đống búp bê đưa tới đây, được không?!

-Búp bê của tôi là bảo vật vô giá, cho dù anh có mua nhiều hơn nữa, cũng không thay thế được cái kia. Nhưng mà nhìn anh thành tâm xin lỗi như vậy, lần này có thể tạm thời bỏ qua. - Ngữ khí của cô bé có vẻ hòa hoãn hơn một chút.

Tôi khẽ giật mình:

-Chị tha cho em?

-Vậy anh muốn thế nào, thật muốn để tôi ăn anh? – Âm thanh của cô bé lại lạnh lùng như trước.

-Không! Không! Không! Em cút ngay đây! – Tôi lập tức đứng lên bỏ chạy.

Không nghĩ tới chuyện lại tốt như vậy. Trong phim nếu mà gặp được yêu ma quỷ quái các loại, không phải là bị lột da uống máu thì là bị nuốt sống. Hôm nay mình lại được thả ra một con đường sống, cái vận may này còn hơn cả trúng số độc đắc.

Ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, trời đã hoàn toàn đen thui, nhưng nhìn thấy trăng sáng trên bầu trời, tâm thần tơi hơi bình tĩnh lại một chút. Nhưng mà vừa rồi bị hù....mắc tiểu, hiện tại sắp nhịn không nổi rồi, vì vậy vội vã chạy về một cái trong nhà vệ sinh ở gần đó.

Ai ngờ trong trong tai lại vang lên âm thanh của cô bé:

-Này, anh không trở về kí túc xá mà đi đâu vậy?

Tôi bị làm cho giật mình, dừng bước lại, quay đầu chung quanh, nhưng vẫn không tới một bóng người, vì vậy run giọng hỏi:

-Không phải nói là xong rồi sao...? Sao chị vẫn còn đi teo em?

-Là tạm thời bỏ qua, nhưng cái này rõ ràng lad anh mang tôi ra mà?. – Âm thanh của cô bé như kiểu không biết gì hết.

Tôi sững sờ:

-Em mang chị ra ngoài khi nào?

-Tôi ở ngay trên người nanh mà? Anh đi ra thì tất nhiên cũng mang tôi ra rồi!

Ta đặt mông ngồi xuống đất, dưới đũng quần là một bãi nước tiểu!

-Phốc, thật không có tiền đồ!

Bạn đang đọc Trên Người Tôi Có Yêu sáng tác bởi Truong2004
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Truong2004
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.