Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giả Đầu Tiên

Tiểu thuyết gốc · 2460 chữ

Thật là dọa người a, gặp phải con mèo yêu Sát Sát chẳng qua là thấy tiếng không thấy kia mặt. Còn cái này thì...thật là kích thích thần kinh a, hơn nữa lại còn mất điện một cách quỷ dị, tăng thêm một cái “hiệu ứng đặc biệt” là tia chớp, so với xem phim ma còn đáng sợ hơn. Vừa rồi tôi không có trực tiếp nằm xuống đất đã là rất gan dạ rồi.

- Làm sao vậy? Sách này không hay sao? – Âm thanh của Lạc Thanh Vũ bỗng nhiên trở nên trầm thấp, lộ ra vẻ khó chịu.

Đã biết rõ rồi mà vẫn còn cố hỏi à? Cho dù xem ở dưới ánh mặt trời còn tâm thần không ổn định nữa là... Với lại đây không phải là có hay hay không, mà căn bản là không có đọc được. Không phải là cúp điện rồi hay sao?

Nhưng tôi lại cảm thấy có cái gì đó không đúng! Ở trong hoàn cảnh chỉ có chút ánh sáng lờ mờ này, lại đọc một quyển sách khủng bố như thế, làm sao mà một cô gái lại không sợ cơ chứ?

Tôi khẩn trương nuốt nước miếng, nói:

- Bị cúp điện rồi, thôi thì xuống dưới uống cà phê tiếp nha.

- Không, tớ muốn cậu đọc sách! - Không nghĩ tới giờ phút này Lạc Thanh Vũ lại rất quật cường, hơn nữa thanh âm trở nên lạnh như băng, phảng phất như con người hoàn toàn thay đổi.

Thế nhưng mà tôi thật sự không có can đảm đọc tiếp, lúc tôi nói muốn đọc cuốn sách khác, ngoài cửa sổ lại xẹt qua một tia chớp, làm sáng toàn bộ căn nhà. Và ở trước mặt ôi là một khuôn mặt hết sức quuen thuộc, đôi mắt mở to cùng với bờ môi đỏ màu máu. Trái tim của tôi thiếu chút nữa rụng xuống! Bu nó, sao Lạc Thanh Vũ lại biến thành Quế Lỵ rồi?

Giờ phút này, Dường như không khí đều đọng lại, hô hấp cũng gần như dừng lại.

Nhưng khi tia chớp biến mất, trước mắt lại tối đen, bây giờ tôi mới kịp phản ứng, hét to một tiếng, quay đầu lao ra, liều mạng mà chạy về cầu thang. Nhưng mà cưa chạy được mấy bước, đột nhiên phía trước năm mét xuất hiện một cái bóng đen...tóc dài xõa vai, bờ môi đỏ tươi, muốn có bao nhiêu âm trầm thì có bấy nhiêu âm trầm.

Thật sự là... Quế Lỵ!

Tôi sợ run người, đôi chân lập cập, run rẩy nói ra:

- Chị... Chị Quế Lỵ... Trước đây chúng ta không có oán, bây giờ cũng không thù, chị không cần hại em a.... Em biết là chị chết oan, thế nhưng mà đó là quá khứ, cứ để cho nó theo gió mà bay đi a... - Nội nó, tôi cũng không biết là làm soa tôi lại nói ra được mấy lời như vậy luôn.

Quế Lỵ nở một nụ cười, cười đến nỗi da đầu tôi muốn thay một lớp mới, sau đó là một âm thanh lạnh băng vang lên:

- Làm sao ngươi biết là ta chết oan?

Đúng vậy a, làm sao mà qua hai bức ảnh tôi lại đoán là cô ấy chết oan nhỉ? Nói là do tự sát, không phải bị giết? Tôi dốc sức liều mạng vắt óc, cân nhắc một lý do hợp lý.

Nhưng mà Quế Lỵ không chịu chờ lâu, quát một tiếng nói mau. Tôi giật mình, lắp bắp nói:

- Không... Không phải là chị uống thuốc độc tự sát sao? Phàm là người uống thuốc độc, nhất định có oan tình... – Cái này thì liên quan gì đến nhau? Sao cái lời ngu ngốc như vậy mà tôi cũng nói ra được nhỉ?

- Ngươi không nói đúng, chờ ngươi xem hết tự truyện của ta sẽ hiểu được tất cả. - Quế Lỵ đột nhiên thở dài một tiếng, thập phần bi thương.

- Vì sao nhất định phải đọc vậy? - Tôi muốn khóc đến nơi, nói thẳng cho tôi biết không được sao, làm sao nhất định phải đọc cái quyển sách đó chứ? Cái đồ chơi kia quá kinh khủng, tôi thật sự là không hưởng thụ được loại kích thích này.

Quế Lỵ hừ nhẹ một tiếng nói:

- Bởi vì này quyển sách này ta mất hơn một năm mới viết xong, ngươi là độc giả đầu tiên!

Nếu như tránh không khỏi, vậy thì đọc đi, nhưng mà trước khi đọc tôi nhất định phải hỏi rõ ràng một việc:

- Chị... Chị Quế Lỵ, đọc xong em có thể trở về không? - Má, không biết làm sao mà cha mẹ mại đặt tên như vậy, Quế Lỵ không phải là Quỷ Lệ ư?

- Đọc hết sách, còn phải nói chuyện phiếm, sau đó dạo phố xem phim. - Âm thanh nhẹ nhàng, nghe có vẻ rất mãn nguyện, nhưng mà tôi vẫn không thể tin được là tôi lại phải đi dạo phố xem phim với một con quỷ sao?

- Sau đó thì sao? - Tôi khóc nức nở hỏi.

- Sau đó...ngươi sẽ trở thành người hiến máu thứ 17 cho cái son môi này!

Hiến máu? Tôi trước giờ chưa từng đi hiến máu nhưng tôi có thể hiểu được, đây là tôi phải hiến toàn bộ máu trong cơ thể! Nghĩ đến đây, hai chân tôi mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững. Không được, tôi không thể ngồi chờ chết đết. Dù sao cũng phải chết, lại còn phải cùng đọc sách dạo phố, loại cảm giác chờ chết ày chính là một loại tra tấn. Còn không bằng chết thoải mái một chút.

Dù sao trước sau gì cũng phải chết, ông đây không đọc sách đấy, ông đây đi trốn, biết đâu dẫm nhầm cứt chó, chạy được thì sao.

Nghĩ như vậy, tôi quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa hô:

- Em hơi mắc tiểu, đi giải quyết xong sẽ quay lại đọc sau!

Quế Lỵ vậy mà không lên tiếng, cũng không có chắn ở phía trước, điều này làm cho tôi rất kỳ quái. Nhịn không được quay đầu lại nhìn, nó vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích. Tuy không biết là nó muốn chơi trò gì, nhưng phía trước không xa chính lối ra mà tôi cần vào lúc này. Giờ phút này tôi chẳng quan tâm suy nghĩ nhiều, chạy ra khỏi nơi này trước rồi tính sau.

Thế nhưng mà vừa mới chạy đến cửa, ầm một tiếng, hai cánh cửa không gió mà tự đóng lại. Đầu tôi đụng vào cửa, sau đó bắn ngược trở về, ngã ngửa mặt chỉ lên trời. Tuy là bị đụng đến thất điên bát đảo, nhưng tôi lại liều lĩnh đứng lên, dùng sức mà đụng mạnh vài cái, xương cốt đều muốn vỡ ra rồi nhưng cánh cửa vẫn không có dấu hiệu gì.

Lúc này, âm thanh của Quế Lỵ truyền đến:

- Ngươi không chạy thoát được đâu, nghe lời, ngoan ngoãn trở lại đọc sách. Trở lại, mau trở lại... – Câu cuối cùng âm thanh kéo dài, không ngừng quanh quẩn ở trong đầu, nghe như là gọi hồn làm cho người sởn hết cả gai ốc, nổi da gà.

Tôi bị dọa cho run người, không chạy được thì chỉ có thể quay lại. Tôi vội vàng quay trở lại, rón rén chạy qua giá sách, hóp lưng hóp bụng lại như mèo, nhẹ nhàng trốn đi.

Nhưng mà lúc này, âm thanh của Quế Lỵ đã đến gần, xem ra đã đuổi tới. Nhưng mà có vẻ như tốc độ cũng không nhanh lắm, có lẽ cảm thấy tôi đã là vật trong tay cho nên cũng không sốt ruột. Theo thanh âm càng ngày càng gần, tôi quay đầu nhìn về phía lối đi nhỏ ở hai đầu giá sách, chỉ thấy Quế Lỵ từ từ đi qua, thân thể thẳng tắp, toàn thân là hắc khí nồng đậm.

Tôi sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vội vàng lùi về đầu bên kia, cả người dán lên trên giá sách, đồng thời bịt miệng lại, không dám thở ra. Nhân lúc con quỷ kia vãn đang từ từ đi qua giá sách, tôi tranh thủ chạy thêm một đoạn. Sau một hồi, nó di chuyển theo hướng ngược lại với hướng của tôi.

Bây giờ Vãn còn cách cầu thang khá xa, lối giữa hia hàng sách cũng không thể trốn được nữa, làm sao bây giờ? Tôi gấp đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng, quay đầu lại nhìn thấy một căn phòng, đó là phòng của nghiên cứu sinh cùng với giáo viên. Vì vậy tôi nhanh chóng tiến lên, đẩy ra một cánh cửa tiến vào, sau đó nhẹ nhàng đem cửa đóng lại, sợ phát âm thanh khiến cho Quế Lỵ nghe được.

Thế nhưng mà sau khi đi vào, tôi hận không thể tự tát mình một cái vì cả căn phòng này được làm bằng kính, hoàn toàn trong suốt.

Nhưng lúc này, tiếng của Quế Lỵ lại lần nữa vang tới đây, vì vậy tôi đã không thể ra được nữa. Cái này tựa hồ biến thành ngõ cụt mà người ta hay đuổi chó vào, sau đó tiến hành “bắt rùa trong hũ”.

Mẹ kiếp, sao lại biến thành như này?

Hiện tại không có nhiều thời gian để suy nghĩ, chỉ có thể trốn ở sau ghế. Cái bàn cùng cái ghế sẽ cản trở được khá khá tầm nhìn, nếu như không nằm rạp trên mặt đất, sẽ rất khó phát hiện sau đó có một người.

Giờ phút này tôi chỉ có thẻ tự cầu nguyện trong lòng, mong sau cho nó không tìm thấy tôi, sau đó đi ra khỏi thư viện.

Tôi ngồi sau cái ghế, thở nhẹ nhàng hết sức có thể, im lặng nghe tiếng gọi của Quế Lỵ ngày càng tới gần. Đây tuyệt đối là một loại tra tấn, nhưng cũng là một loại kích thích. Khi âm thanh cảu nó đến gần, tôi bóp cổ họng lại, khẩn trương đến mức cả người căng cứng lại. Trong nội tâm tôi không ngừng lẩm bẩm... Đừng nhìn thấy... Đừng nhìn thấy...!

Thật may quá, nó không nhìn thấy tôi, nó không đi vào phòng mà nhẹ nhày đi qua bức tường bằng kính. Qua đây, tôi cũng đã chứng mình được một điều: ma có thể đi mà chân không chạm đất.

- Nghe lời, mau ra đây...

Âm thanh như gọi hồn dần dần đi xa, tôi thoáng nhẹ nhàng thở ra, sau đó quan sát xem nó đã đi thật hay chưa. Ai ngờ nữ quỷ này rất khôn khéo, sau khi đi lại vòng trở lại, đá bật cánh cửa ra. Âm thanh cảu đồ đạc bị đưa văng không ngừng vang lên, mỗi một lần âm thanh vang lên đều giống như đang đá vào trái tim của tôi, khiến tôi sợ hãi không thôi.

- Ta biết ngươi trốn ở trong này, ta sắp tìm thấy ngươi rồi! - Quế Lỵ cười đắc ý.

Não tôi bỗng lạnh buốt, xem ra lần này tránh không khỏi rồi. Aaaaa! Vì cái cọng lông gì mà tôi không nghe lời của Sa Sa chứ, chẳng lẽ cái này là quả báo sao?!

- Sa Sa, em ở chỗ đâu, có thể giúp anh một lần được không? - Tôi vừa mếu vừa gọi.

Tôi biết rõ, cho dù có gào nát cuống họng chưa chắc Sa Sa đã có thể nghe thấy. Cho dù nghe thấy, cũng chưa chắc chịu giúp tôi. Nhưng mà, điều khiến cho tôi bất ngờ sau khi gọi xong thì trong đầu tôi lại là một tiếng làu bàu.

- Hừ, hiện tại rốt cục cũng biết là tôi không lừa anh rồi chứ?

Tôi khẽ giật mình, Yêu Yêu chưa có đi, là cô bé đang nói chuyện, tôi lập tức hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

- Yêu Yêu...Không, Sa Sa, anh tôi sai rồi, hai ta làm hàng xóm lâu như vậy rồi, em giúp anh một lần nha. - Tôi nhỏ giọng cầu khẩn.

- Phì, còn chưa đến một ngày! Sao da mặt anh lại dày như vậy?

Tôi không ngừng gật đầu:

- Đúng vậy, da mặt anh dày, đã tạo dựng thành danh tiếng trong trường rồi.

- Được rồi, sợ anh rồi. Nhưng mà muốn tôi giúp thì anh phải trịnh trọng xin lỗi tôi, đến khi tôi hài lòng thì mới thôi.

Tôi vẻ mặt đau khổ hỏi:

- Như thế nào mới có thể hài lòng? - Tôi nghĩ thầm, sẽ không để cho tôi lấy thân báo đáp chứ? Nếu như tướng mạo của em gái có thể đạt được phần ba của Lạc Thanh Vũ là tôi có thể chấp nhận.

Đúng lúc này, âm thanh của Quế Lỵ lại vang lên, yêu yêu lập tức nói:

- Không kịp nói, về sau lại tính sổ với anh. Hiện tại tôi dạy cho anh một cái biện pháp để tiêu diệt nó!

Tôi sững sờ, hỏi:

- Sao không phải là em đối phó nó? - Tôi choáng ròi, em gái là yêu lại không ra tay, để mình ra tay là đi chịu chết a?

- Không cần hỏi nhiều như vậy, bảo anh làm như thế nào thì làm như thế. - Yêu Yêu nổi giận, nhưng mà khi cô bé mới nói xong câu này, bàng một tiếng chiếc bàn bị đá hất tung ra.

Quế Lỵ rốt cuộc đã tới, nó thẳng tắp đứng ở ngoài cửa, toàn thân tản ra một cỗ khí thế lăng liệt!

Tôi khẽ run, lại có cảm giác như muốn tè ra quần.

Nó đứng ngay trước tôi, tôi ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau bốn năm giây, Quế Lỵ mở miệng, cười nói:

- Thì ra ngươi ở nơi này, để ta tìm thật vất vả nha. - Nói xong, đột nhiên liền đem cuốn sách Đứa con của Eva đáp lên trên mặt tôi.

Cùng lúc đó, Yêu Yêu nói:

- Nghe lời nó, trước đọc sách kéo dài thời gian, tôi chậm nghĩ biện pháp.

Bây giờ ngoại trừ thuận theo còn có biện pháp khác ư? Cho dù em không nói anh cũng sẽ nghe theo. Tôi run run rẩy rẩy đứng lên, ngơ ngác gật đầu, trái tim đập phanh phanh không ngừng.

- Có biện pháp rồi: Cắn chót lưỡi, cho chảy máu, thừa dịp lúc nó không chú ý thì “thân” miệng của nó, sau đó nhả máu vào!

Tôi nghe được cái biện pháp, lập tức giật mình nói:

- Cái này...sao có thể!?

Bạn đang đọc Trên Người Tôi Có Yêu sáng tác bởi Truong2004
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Truong2004
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.