Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gian trá

Tiểu thuyết gốc · 1934 chữ

Nhìn thấy phần thắng của trận chiến thuộc về lão nhân Diệp Cát sắp đến trước mắt, Mộ Dung Yên Nhiên cùng nam thanh niên mặc áo bào trắng mới thở phào nhẹ nhỏm, cùng nhau vui vẻ vỗ tay ầm ầm, hô hào khen hay.

Các thôn dân Thạch thôn lúc nãy vừa mới chạy thoát thân đi thật xa khỏi sự truy sát của cây đào cổ thụ thì từ nãy đến giờ cũng dừng bước lại, đứng ngoài xa chăm chú quan sát chiến cuộc, khi nhìn thấy lão nhân Diệp Cát đã chiếm thượng phong cũng mừng rõ, cùng nhau lớn tiếng hoan hô.

Xem ra đại cuộc đã định, phần thắng cuối cùng sắp thuộc về lão nhân Diệp Cát, tâm tình Nguyễn Thế Luân thoáng thất vọng một chút, bởi vì đây không phải kết quả lý tưởng mà hắn muốn nhìn thấy.

Bất chợt, ánh mắt Nguyễn Thế Luân vô tình nhìn về phía cây đào cổ thụ đang chật vật chống đỡ ở đằng kia, nhãn thần của hắn thoáng ngưng lại chốc lát.

Càng nhìn, nội tâm Nguyễn Thế Luân càng cảm thấy lạnh lẽo, thầm hô không ổn:

- Không đúng! Có điểm quái lạ xuất hiện ở đây!

Đương nhiên, Nguyễn Thế Luân cũng không rảnh mà đi lo lắng cho sự sống còn của cây đào cổ thụ thành tinh làm cái gì, lý do làm cho hắn cảm thấy có sự quái lạ chính là vì hắn nhận ra tựa hồ cây đào cổ thụ đang cố ý bảo lưu lực lượng.

Trở lại tình thế thực tế tại chiến trường, vào lúc này lão nhân Diệp Cát đã chiếm hết mọi ưu thế, dồn dập vận chuyển pháp lực điều khiển kiếm khí công kích mãnh liệt, xem ra chiến thắng đã ở trong tầm tay của lão.

Nhận thấy cây đào cổ thụ chỉ còn có thể cố gắng vận dụng yêu lực, nỗ lực chèo chống duy trì tấm màn bảo vệ màu đỏ thẳm trong cơn tuyệt vọng, hoàn toàn không có khả năng phản công ngược lại.

Vốn là người có tính cách cẩn thận ổn trọng, thế mà vào lúc này lão nhân Diệp Cát cũng bị kết cục chiến thắng trước mắt làm cho tâm tình trở nên hưng phấn, mất cảnh giác. Lão hăng hái dùng một tay cầm kiếm, tay còn lại nhanh chóng kết thành một loại pháp quyết tràn đầy biến ảo.

Ngay sau khi hoàn thành việc kết ấn để thi triển pháp quyết, thân thể lão nhân Diệp Cát cùng phi kiếm nhanh chóng kết hợp lại với nhau, trở thành hình thái “Nhân kiếm hợp nhất”, đồng thời bay vút lên trời.

Đám mây hình trụ kiếm khí to lớn trên bầu trời tựa như bị kích thích. Vào đúng lúc này, trong nháy mắt tất cả kiếm khí trên không trung đã đồng loạt tề tụ dung nhập vào hình thái “Nhân kiếm hợp nhất” của lão nhân Diệp Cát, nhanh chóng tạo thành huyễn ảnh một thanh trường kiếm to lớn huy hoàng.

Lão nhân Diệp Cát phi hành ở trung tâm thanh huyễn kiếm, pháp lực từ thân thể tuôn ra cuồn cuộn, thi triển hoàn mỹ hình thái “Nhân kiếm hợp nhất”.

Sau khi đã tích súc lực lượng đến cực hạn, lão liền điều khiển thanh huyễn kiếm khổng lồ mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, trực chỉ phương hướng cây đào cổ thụ chém xuống mạnh mẽ.

Để thi triển ra đòn đánh tối hậu này, lão nhân Diệp Cát đã chấp nhận từ bỏ đặc điểm biến ảo vô hình vô tướng của đám mây hình trụ kiếm khí to lớn trên bầu trời, qua đó gom góp tất cả sức mạnh của những đạo kiếm khí, giúp tăng cao lực sát thương cùng lực phá hoại đến mức cực hạn, quyết tiêu diệt cho bằng được đối thủ.

Sắc mặc lão nhân Diệp Cát trở nên bình tĩnh lạ thường, âm thầm khuấy động toàn bộ pháp lực của bản thân mình truyền vào nội bộ thanh huyễn kiếm.

Nhờ pháp lực mạnh mẽ của lão nhân Diệp Cát liên tục truyền vào tu bổ, thanh huyễn kiếm đã phát triển từ chiều dài chỉ vài mét ban đầu trở thành một thanh kiếm khổng lồ dài đến mấy mười mét, tràn đầy uy dũng, khí thế oai hùng, không ngừng phát ra kiếm khí uy mãnh, làm cho người khác có cảm giác chỉ cần thanh huyễn kiếm này xuất thủ tất nhiên sẽ đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản nổi.

- Hi hi! Chúc mừng, cuối cùng cũng sụp hố rồi nhé!

Nhưng đúng vào lúc này, bên tai Nguyễn Thế Luân bỗng vang lên một tiếng cười khẽ.

Lại là thanh âm nữ tính trầm thấp khàn khàn của yêu nữ bên trong cây đào cổ thụ kia, trong tiếng cười của nàng tràn ngập ý vị xem thường cùng khinh miệt.

Sau tiếng cười của yêu nữ bên trong cây đào cổ thụ, tình thế chiến trường đột nhiên phát sinh dị biến, đôi mắt Nguyễn Thế Luân bỗng nhiên trừng lớn, hắn tận mắt nhìn thấy tầng ánh sáng yêu dị tạo nên một tấm màn bảo vệ màu đỏ thắm quanh thân cây đào cổ thụ đột nhiên co rút lại, tạo thành một quả cầu ánh sáng chỉ to có bằng nắm tay.

Quả cầu ánh sáng tuy chỉ to có bằng nắm tay, nhìn qua không hề bắt mắt một chút nào, thế nhưng khi Nguyễn Thế Luân âm thầm dùng thần thức dò xét nội bộ bên trong của quả cầu ánh sáng, thần thức hắn dường như cảm thấy linh hồn của chính mình đều hơi bị áp chế, run sợ bởi lực lượng chứa bên trong quả cầu.

Đó là loại cảm giác gặp phải một thứ lực lượng được áp súc đến mức tận cùng, sức phá hoại cũng đạt đến cường độ cực hạn, thậm chí Nguyễn Thế Luân còn nhìn thấy được không khí chung quanh quả cầu ánh sáng cũng đã bắt đầu trở nên vặn vẹo, dường như toàn bộ không gian có một loại xu thế muốn sụp đổ, hướng về trung tâm của quả cầu ánh sáng.

Nhìn thấy cây đào cổ thụ đột nhiên biến hóa tấm màn bảo vệ màu đỏ thắm trở thành một quả cầu ánh sáng, sắc mặt của lão nhân Diệp Cát bỗng nhiên đại biến, hốt hoảng hét to:

- Khốn kiếp! Đúng là loài yêu nghiệt gian trá giảo hoạt mà!

Nhưng lão nhân Diệp Cát đã xuất ra hết lực để thi triển chiêu thức của mình, không thể thu hồi trở lại, tình thế đã đến nước này thì lão cũng không kịp biến hóa chiêu thức được nữa, chỉ có thể nhắm mắt làm liều tiếp tục tấn công tới quả cầu ánh sáng.

Thanh huyễn kiếm khổng lồ của lão nhân Diệp Cát cùng quả cầu ánh sáng của cây đào cổ thụ nhanh chóng va chạm vào nhau, lập tức bùng nổ ra tia sáng chói mắt, ánh sáng phát ra khiến cho tất cả mọi người ở hiện trường đều không thể mở mắt ra được.

“Ầm!!!”.

Song phương hai luồng sức mạnh tiếp xúc với nhau trong nháy mắt, không có động tĩnh to lớn gì xảy ra, nhưng ở một khắc tiếp theo, một tiếng nổ vang rền đinh tai nhức óc đột ngột vang lên.

Một làn sóng trùng kích cực lớn lập tức khuếch tán ra phạm vi bốn phương tám hướng xung quanh.

Các thôn dân Thạch thôn đứng ở xa xa phía ngoài chiến trường cũng bị ảnh hưởng, tựa như rơm rạ bị cơn gió lớn thổi qua đứng còn không vững, ngã trái ngã phải.

Khoảng cách giữa Nguyễn Thế Luân cùng trung tâm chiến trường tính ra cũng không gần, thế mà đối mặt với lực trùng kích do làn sóng pháp lực gây ra cũng phải chịu ảnh hưởng.

Thực sự ý muốn của hắn chỉ là thở ra một hơi như bình thường, thế mà lại bị ngoại lực ngăn chặn đến nỗi hít thở không thông, phải cưỡng ép nín thở không thể phun ra được, khiến cho lồng ngực của hắn bị rơi vào tình huống khó chịu trong chốc lát.

“Phịch!”

Từ trung tâm vụ nổ, một bóng người vụt bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất lăn lộn mấy vòng, dáng vẻ cực kỳ chật vật, nhìn kỹ chính là vị trưởng lão Diệp Cát của Cực Quang kiếm tông.

Lúc này lão nhân Diệp Cát cũng không còn giữ được phong thái cùng dáng vẻ tiên phong đạo cốt như lúc mới gặp mặt Nguyễn Thế Luân, bộ trang phục áo bào trắng trên người lão đã bị nhiễm đỏ máu tươi.

Cả Mộ Dung Yên Nhiên lẫn nam thanh niên mặc áo bào trắng nhìn thấy tình cảnh thê thảm cùng vết thương của lão nhân Diệp Cát sau khi đấu pháp thì khuôn mặt đều giật mình kinh hãi đến biến sắc.

Hai người liền vội vàng tiến lên nâng lão nhân Diệp Cát ngồi dậy, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã bị lão nhân Diệp Cát đánh gãy ý định, thần sắc lão hoảng loạn gấp gáp thúc giục:

- Đi, đi mau lên….!!!

Lão nhân Diệp Cát còn chưa nói dứt lời, các đoá hoa đào trên nhánh cây của cây đào cổ thụ đã đung đưa phấp phới đón gió, tựa như chuẩn bị tư thế một vòng tiến công mới.

Nhóm ba người của Cực Quang kiếm tông không dám do dự thêm một phút giây nào nữa, cuống cuồng giúp đỡ dắt díu lẫn nhau chật vật chạy trốn, trong đầu của bọn họ lúc này cũng không có bất kỳ ý nghĩ trảm yêu trừ ma nào nữa, ý nghĩ duy nhất tồn tại thời điểm này chỉ còn một chữ: “Chạy!”.

Đứng ở địa điểm ẩn nấp, nhìn thấy nhóm ba người của Cực Quang kiếm tông đang ra sức tháo chạy, những cánh hoa đào từ trên những nhánh cây của cây đào cổ thụ đã rơi xuống, bay vào không trung tiến hành truy đuổi phía sau, Nguyễn Thế Luân lặng lẽ lấy ra Bắc Cực Thiên Lôi kiếm nắm chặt trên tay mình.

“Bảng thông số nhân vật:

Họ tên: Nguyễn Thế Luân.

Cấp bậc: Triệu hoán học đồ (Luyện Khí) tầng bốn.

Danh hiệu: Không.

Chức vụ: Không.

Hối đoái điểm hiện có: 00.

Thần thông:

  1. Tiềm Hành thuật.

Vũ khí:

  1. Bắc Cực Thiên Lôi kiếm.

Pháp bảo: Không.

Thú cưỡi: Không.

Thế giới triệu hoán:

  1. Samurai Warriors.

Trận pháp:

  1. Dẫn Lôi trận.

Túi đồ: Thẻ triệu hoán Tru Tiên thế giới Thanh Vân Môn Đạo gia Vô thượng kỳ thuật “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết”. Số lượng: 01; Thiên lôi ngọc phách. Số lượng: 01.

Đệ tử: Không.”

Nhìn lướt qua bảng thông số nhân vật, đôi mắt Nguyễn Thế Luân khẽ nhấp nháy, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phương hướng cây đào cổ thụ, nội tâm lại nhanh chóng liên hệ với túi đồ hệ thống chuẩn bị kích hoạt thẻ triệu hoán Tru Tiên thế giới Thanh Vân Môn Đạo gia Vô thượng kỳ thuật “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết”, ngữ khí kiên định:

- Thời cơ đã đến, chính là ngay lúc này! Chơi nào!

Bạn đang đọc Triệu Hoán Tổ Sư sáng tác bởi Phidao8800
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phidao8800
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.