Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên Qua (1)

Phiên bản Dịch · 1019 chữ

Nhạc Dương đang đứng bỗng trông thấy có bóng người bay qua trên bầu trời, hắn ngửa đầu gân cổ hét lớn:

“Vợ mau ra xem thần tiên!”

Bóng người ngự kiếm phi hành bên này nghe thấy lập tức nhào một cái suýt té, Nhạc Dương lại hét lên:

"Anh trai, đừng bay nhanh quá, dây quần của anh còn chưa buộc chặt đâu!”

Người phía trên ngã đập đầu xuống đất . . .

Bạn học Nhạc Dương không thèm quan tâm người nọ ra sao, trực tiếp chạy đi nhặt thanh phi kiếm toả kim quang lóng lánh, kêu to:

“Sư phụ, phi kiếm mặc dù là bảo vật nhưng nếu vứt lung lung sẽ gây ô nhiễm môi trường đấy! Lỡ như đập trúng tiểu bằng hữu nào thì phải làm sao đây? Cho dù không có, nhưng rớt trúng hoa cỏ cũng không nên, đồ nhi sẽ thay người bảo quản!”

“Đây là cái gì? Túi càn khôn loại nhỏ? Thần tiên anh minh thần võ như sư phụ lại mang cái túi rách này ở bên người? Đồ nhi sẽ thay người bản quản tốt!”

Lão đạo sĩ nọ té từ trên trời xuống thiếu chút nữa đã thổ huyết, sống mấy ngàn năm, đây là lần đầu tiên hắn gặp loại người vô sỉ nhận vơ sư phụ như vậy.

“Sư phụ, đồ nhi năm nay cũng đã đến tuổi cưới vợ, nhưng khổ nỗi đối tượng còn chưa có, không biết sư phụ người có cháu gái nào phù hợp với đồ nhi hay không? Ngự tỷ hay la lỵ đều được, ta không quá kén chọn đâu!”

Bạn học Nhạc Dương ngượng ngùng cười nói, rốt cuộc cũng thành công chọc giận lão đạo sĩ.

Lão bay lên đá một cước vào cái mông của hắn, hét lớn một tiếng:

“Cút, cút cho ta!”

Cứ như vậy, Nhạc Dương đã xuyên qua. . .

………..

“A, tỉnh…tỉnh, tiểu tam ca tỉnh.”

Nhạc Dương vẫn chưa mở mắt đã nghe thấy âm thanh trong trẻo vang lên bên tai.

“Sương Nhi, không được vô lễ với ca ca…”

Tiếp đó, hắn lại nghe một giọng nói ôn nhu, hiền thục nhẹ nhàng mắng pha chút cưng chiều truyền đến.

Nhạc Dương mở mắt, phát hiện không thấy lão đạo sĩ, ở trước mắt hắn là một tiểu nha đầu khả ái hoạt bát như tinh linh.

Tiểu nha đầu này tầm sáu bảy tuổi, là một tiểu la lỵ phấn nộn đáng yêu. Tiểu nha đầu mặc một chiếc váy ngắn màu xanh nhạt như hồ nước, lộ ra hai cánh tay trắng ngần, tóc được tết thành hai bím nhỏ ở trên đỉnh đầu bằng lụa đỏ. Trên cổ tay trắng sáng và trơn tuột ấy đeo một vòng bạc được treo ba chiếc chuông nhỏ.

Tiểu nha đầu nghịch ngợm định thò tay tới bóp mũi Nhạc Dương.

Ngay khi nàng duỗi bàn tay trắng trẻo như hoa phong lan của mình ra lại có tiếng chuông kêu leng keng, tiếng chuông hoà cùng với tiếng cười giòn giã của cô nàng.

Ai?

Nhạc Dương cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ tiểu nha đầu này là tôn nữ bảo bối của lão đạo sĩ?

Quả nhiên là cực phẩm la lỵ nha!

Vừa định trêu đùa, đột nhiên hắn nhìn thấy một đôi tay trắng nõn vươn ra từ phía sau, nhẹ nhàng túm lấy tiểu nha đầu nghịch ngợm, tức giận đánh nhẹ xuống bàn tay đầy thịt của cô nàng coi như trừng phạt, sau đó lại ôm nàng cưng chiều ở trong ngực.

Tiểu nha đầu hoàn toàn không biết sợ mà còn cảm thấy thích thú, cười khúc khích không ngừng, còn làm mặt quỷ với Nhạc Dương, đáng yêu vô cùng.

Nhạc Dương đưa mắt qua nhìn, khi vừa thấy nữ nhân sau lưng tiểu nha đầu kia lại không nhịn được mà thầm than trong lòng.

Trời ạ, cực phẩm nương tử…

Ngồi đối diện Nhạc Dương là một phu nhân xinh đẹp tầm ba mươi tuổi.

Nàng có một đôi lông mày thanh tú, dung mạo sáng như trăng, đôi mắt trong như suối, khoé môi hơi cong lên mỉm cười, đoan trang, ôn nhu như nước.

Mái tóc đen dài được búi cao rồi cài bằng một cây trâm phượng gỗ màu tím đen, mộc mạc thanh nhã nhưng cũng không mất đi phần hào phóng.

Nhìn tổng thể, nàng có khuôn mặt thanh khiết trong sáng, khí chất vô cùng, khoác trên người nàng là bộ váy dài màu xanh dương điểm một chút trắng, cùng với đôi tay ngọc ngà đang ôm tiểu nha đầu, thật khiến Nhạc Dương thổn thức không thôi.

Nếu ai có thể cưới được nữ nhân như vậy, thật không còn gì có thể đòi hỏi hơn!

Phu nhân xinh đẹp thấy Nhạc Dương tỉnh lại, nàng khéo lại nụ cười, trên mặt đều là vẻ đau lòng tự trách:

“Tam nhi, sau này không cho phép ngươi làm bậy như thế nữa. Ai cho ngươi cái lá gan liều mạng vậy hả?”

“Nghĩ không thông liền đi nhảy sông, may lúc đó kịp thời cứu được ngươi, nếu không ngươi bảo ta…bảo ta nên ăn nói thế nào với tỷ tỷ đây?”

“Năm đó tỷ tỷ giao ngươi cho ta chăm sóc, từ đó Tứ nương đã trở thành mẫu thân của ngươi rồi.”

“Tam nhi, nhiều năm như vậy, Tứ nương chưa bao giờ nặng lời với ngươi, nhưng lần này ngươi thật sự đã làm sai, nếu không để ngươi nhớ kỹ lần giáo huấn này, vậy Tứ Nương đã không làm tròn trách nhiệm với những gì đã hứa với tỷ tỷ. Tháng sau chờ Tứ thúc ngươi về, ngươi lập tức đến từ đường lĩnh phạt đi.”

Tiểu nha đầu nhăn nhăn cái mũi đáng yêu, bắt chước nói:

“Đi lĩnh phạt đó nha, bộp bộp, đánh tới mức nở hoa luôn!”

À?

Nhạc Dương nghe xong, mồ hôi đổ xuống như mưa, khi nào mình nghĩ không thông mà đi nhảy sông chứ?

Bạn đang đọc Triệu Hoán Vạn Tuế (Bản dịch) của Hà Phi Song Giáp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yuri254
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.