Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy Sát

Tiểu thuyết gốc · 1357 chữ

Truy Sát

Lúc này Bùi Bằng Vân đã mặc kệ quân lính của Nam Giang, lão hạ lệnh toàn quân đuổi giết, ai giết được kẻ trong cỗ xe sẽ được phong vạn hộ hầu, dưới trọng thưởng có dũng phu, đám người hăng hái lao lên phía trước.

Trong lúc đó một tên Cẩm Y Vệ đang báo cáo Trịnh Cán:

“Báo, triệu chỉ huy sứ đã quay lại hộ giá”

Trịnh Cán ngay lập tức ra lệnh:

‘Đi qua Doanh tiến về phía bắc, vào địa phận Thanh Hoa”

Ngừng một lát Trịnh Cán lại nói:

“Không, mau chạy ra bờ biển, đội thuyền của Hàng Hải Doanh đang diễn tập ở đó”

Lúc này Trịnh Cán mới nhớ ra, Hàng Hải Doanh kỳ này đang diễn luyện hành quân trên biển, trời mưa thế này, nhất định họ sẽ đóng quân ở gần bờ, lên thuyền ra biển lúc này là an toàn nhất, hắn không dám chắc cái gì sẽ chờ hắn trên đất liền, hắn móc ra bốn tấm lệnh bài, giao cho bốn tên cẩm y vệ, bốn tên lĩnh mệnh chạy thật nhanh trong màn mưa về hai hướng,

Quân sĩ của Nghiêm Khoan không còn ai chỉ huy liền như rắn mất đầu, hơn nữa đứng trước sức mạnh của cẩm y vệ đã dần dần mất đi sức chiến đấu, Đoàn người của Trịnh Cán nhanh chóng chạy qua đại doanh, tiến về phía bờ biển,

Khi Bùi Bằng Vân nhận được tin Trịnh Cán không đi qua thanh hoa mà lại đi ra biển thì hắn ngẩn người ra, nhưng rồi hắn nhanh chóng hoảng sợ,

“Thủy quân”

Hắn và Võ Tiến Lương đã quên mất thủy quân của triều đình đang ở đó, nếu để Trịnh Cán ra biển mọi tính toán sẽ thành công dã tràng, hắn điên tiết phong ngựa chạy như bay đích thân đốc thúc đám binh sĩ đuổi giết, thế nhưng cẩm y vệ đã để lại năm trăm người thủ chắc cổng doanh nhất thời cũng phải mất một lát mới qua được, nhưng lúc đó muốn bắt kịp để bao vây là rất khó,

Bùi Bằng Vân nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh:

Mang đại bác ra, bắn nát chỗ này đi.

./……….

Trên vùng núi hoang vu, đám người Trịnh Cán đang dùng hết tốc lực mà rút lui.

Đây quả thật là cuộc tháo chạy nhanh nhất từ trước tới giờ, tất cả mọi thứ quân dụng đều bị vứt lại, áo giáp, tinh kỳ, trường kích đều bị ném đi, tất cả mọi người chỉ khoác áo mỏng, cầm cây kiếm ngắn, dang rộng đôi chân, tháo chạy hết tốc lực. long xa của Trịnh Cán cũng vứt lại, tuy nó an toàn nhưng tốc độ lại quá chậm, hắn và Vương Liên hóa trang thành quân lính cưỡi ngữa lận trong đám quân đội, trong lần tháo chạy này, người thể lực tốt đôi chân nhanh thì chạy ở phía trước, người thể lực yếu hoặc bị thương thì dần dần bị tụt lại phía sau.

Đây là một lần hành quân đường dài gấp gáp, hơn nữa còn là một cuộc đào thải tàn khốc!, từ khi Trịnh Cán xuyên không đây là lần đầu tiên gặp tình cảnh này. Bị đào thải, cũng đồng nghĩa với việc kết thúc mạng sống, không ai có thể cứu được họ.

Mắt nhìn các tướng sĩ, cung nữ thái giám bị rớt lại phía sau càng lúc càng nhiều, lòng Trịnh Cán cũng trĩu nặng đi, nhưng hắn vẫn sải nhanh bước chân, cũng chẳng có ý định sẽ dừng lại chờ đợi những tướng sĩ này trở vào hàng ngũ. Dừng lại, đương nhiên sẽ đợi được các tướng sĩ phía sau theo kịp lại hàng ngũ, nhưng cái giá phải trả rất có thể là toàn quân sẽ bị giết sạch!

Trên cương vị vua của một nước Trịnh Cán không thể làm vậy , nhấc lên được, hạ xuống được, có bỏ đi thì mới có được, chỉ có đủ nhẫn tâm, , mới có thể sống sót đến phút cuối cùng!

-Nhanh, nhanh hơn nữa! không được dừng, ai cũng không được phép dừng lại!

Cuộc hành quân gấp rút kéo dài mấy chục dặm đường, phía sau lại có quan binh đuổi giết, quả thực là hành hạ tinh thần người ta. Ai ai cũng phải mệt bở hơi tai, cảm giác thể lực mình không chống đỡ được nữa, thậm chí Vương Liên đang ngồi trên lưng ngựa cũng đã mồ hôi đầm đìa, rõ ràng, đi ngựa không thể êm ái như đi ô tô được.

Khi trời gần sáng, cuối cùng đoàn người của Trịnh Cán đã không chạy nổi nữa, chỉ trong một đêm họ đã đi được cước trình của hơn một ngày, bất cứ ai cũng không thể chịu thêm được,

Còn cái giá phải trả cho tốc độ này cũng rất là thê thảm và nghiêm trọng, từ một đoàn hơn hai ngàn người cuối cùng chỉ còn bảy trăm người đến được đây, số còn lại có lẽ đã nằm dưới đao của phản tặc, Trịnh Cán không cam lòng thở dài một tiếng hắn dõi mắt về phương đông, hy vọng cuối cùng của hắn ở phía đó, Nếu như thủy quân không đến sợ rằng hôm nay hắn phải chôn thây tại chốn này,

Đúng lúc này Đỗ Hà vẫn cõng xác tần lưu trên lưng chạy đến mừng rỡ nói:

“Hoàng thượng, thủy quân đến rồi, thủy quân đến rồi, “

Trịnh Cán ngước mắt nhìn lên, quả nhiên từ phía đông một đội tinh kỳ lập lánh đang cấp tốc chạy đến, dẫn đầu chính là tên cẩm y vệ mình phái đi làm việc, lúc này hắn mới thở ra một hơi, xem như hắn đã nhặt được một mạng.

Phía bên kia, đang đuổi sát nút, Bùi Bằng Vân chợt ngừng lại. hắn dõi ánh mắt về phía xa đầy vẻ tiếc hận, đoàn người Trịnh Cán đã ở ngay trước mắt, chỉ thêm vài khắc nữa là hắn đuổi kịp, và chỉ thêm vài khắc nữa là bọn chúng đã chết dưới đao của hắn, nhưng bây giờ hắn không thể làm gì khác hơn là quay lại, vì hắn đã nhìn thấy thủy quân Bắc Hà ở phía xa, chi quân đội này đến, đồng nghĩa với nhiệm vụ của hắn đã thất bại.

Bùi Băng Vân tức giận, ném mạnh mũ trụ xuống bùn rồi tức tối quát:

“Lui”

……………..

Trong lúc đó, một vị tướng quân mặc áo giáp của Thủy quân Bắc Hà phi ngựa như bay về phía trước, khi còn cách Trịnh Cán hơn một trăm bước thì vội vã xuống ngựa, chạy đến quỳ một chân hành quân lễ hô lớn:

“Mạt tướng Chu Cửu, Phó đô đốc đội thuyền số 3 tham kiến hoàng thượng, mạt tướng hộ giá chậm trễ, xin hoàng thượng giáng tội”

Trịnh Cán thở dốc, rồi cố lấy lại vẻ thong dong nói:

“Chủ tướng quân hộ giá có công nào có tội gì, về đến kinh thành, trẫm nhất định trọng thưởng”

Chu Cửu lậy tạ rồi nói:

“Hoàng thượng, chỗ này không mấy an toàn, mời người lên thuyền, chúng thần sẽ đưa người về kinh thành bằng đường biển. “

Đỗ Hà cũng nói:

“Hoàng thượng, vương phi, không nên chậm trễ, đề phòng bọn chúng có hậu chiêu, chúng ta nên đi ngay”

Vậy là đoàn người còn lại, gấp rút theo sự dẫn đường của Thủy quân bắc hà tiến ra hải doanh, theo đường biển về Thăng Long, lúc đi hơn bốn ngàn người, thẳng đến hiện tại chỉ còn có hơn bảy trăm người sống sót, phần lớn cũng chỉ là cẩm y vệ, còn lại thái giám cũng nữ đã chết gần hết, Trịnh Cán nhìn số người còn sống mà hết sức đau lòng, nhưng hắn cũng không có cách nào. Nếu hắn là Bùi Bằng Vân hắn cũng sẽ đuổi tận giết tuyệt.

Bạn đang đọc Trịnh Nguyễn Tranh Hùng. sáng tác bởi KeoChuoi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeoChuoi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.