Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lúng Túng

Phiên bản Dịch · 1629 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

Tần Dương dốc hết tài sản để đổi lấy một kỹ năng Hắc thiết, nhưng hiệu quả lại rất khả quan.

Bắn chính xác là kỹ năng đặc biệt của Cung thủ. Sau khi sử dụng cộng thêm 20 sát thương mối lần bắn và tăng 15% tỉ lệ chính xác.

Dương Phong tạm thời chưa chuyển chức nên gom hết tiền trong người ra, đổi cho cô bạn gái Lâm Oánh một kỹ năng Hắc thiết Hỏa cầu thuật, sát thương ma pháp cao tới 30 giúp lực công kích của Lâm Oánh tăng mạnh.

Từ San San chuyển chức làm chiến sĩ, nhưng tạm thời chưa có tiền đổi kỹ năng.

Vừa nhắc đến cô gái có tướng mạo bình thường, mang theo tàn nhan này, cả Dương Phong và Tần Dương đều nhíu mày lại.

“Nàng thì sao, không cần giấu diếm.”

Tần Dương nhún vai, hắn với Hạo Nhân quan hệ tốt hơn, nên không có gì phải cố kỵ: “Cũng không phải là ta cố làm nàng khó xử, chỉ là tôi nghĩ cô gái này không thích hợp chiến đấu, cô nàng rất nhát gan!”

Dương Phong gật gù, bất mãn nói: “Thân là một Chiến sĩ, cô nàng lại sợ hãi không dám lên cận chiến với quái vật, vậy thì đừng có đôi chức nghiệp cận chiến chứ!”

Hạo Nhân hơi đau đầu: “Tạm thời chưa có phương pháp xử lý cách đổi chức nghiệp, trước cứ để vậy đã.”

“Cái gì mà trước cứ để vậy đã, mang theo cái gánh nặng này?” Tần Dương khoát tay: “Nhưng nếu cậu đã đồng ý rồi, tôi cũng không ý kiến.”

Dương Phong hừ hừ, Từ San San là khuê mật của Lâm Oánh, hắn không thể phản đối.

Màn đem buông xuống rất nhanh, chẳng mấy chốc bầu trời đã tối hẳn.

Trên sân cỏ đốt lên mấy đống lửa trại, củi đốt đều là nhặt từ rừng cây tùng gần đây. Ánh lửa đỏ rực giữa trời đêm cũng xua đi nỗi sợ hãi màn đêm mang lại.

Sân cỏ chia ra làm 3 nhóm chính. Một nhóm do Âu Dương Xuyên cầm đầu, sai đâu đánh đó, một nhóm bị Âu Dương Xuyên lợi dụng, đi Dungeon tìm chết lấy tình báo, cùng một nhóm 5 người và Hạo Nhân.

Mặc dù mọi người đều là sinh viên cùng trường nhưng không vì thế mà xích lại gần nhau, nhất là Âu Dương Xuyên không chịu tiến vào Dungeon ký túc xá nữ cứu người, mối quan hệ đồng học này càng thêm mong manh hơn. Nhân tiện đám pháo hôi đi chịu chết này thực lực lại chẳng tới Âu Dương Xuyên hay Hạo Nhân nên cũng không có gì tín nhiệm cả.

Hạo Nhân lấy từ Túi đồ ra xúc xích, bánh quy và mì ăn liền lấy được từ siêu thị, không chút keo kiệt chia sẻ cho năm người còn lại.

Dương Phong đánh cả chiều lấy được một chiếc mũ giáp phổ thông, liền lộn ngược nó lại làm cái nồi, đổ ít nước khoáng vào, lại đổ toàn bộ mì gói vào rồi đặt lên đống lửa trại.

Mấy phút sau, mùi thơm của mì ăn liên thoang thoảng khắp sân cỏ, cái mùi ngửi mãi đã chán ngấy này nay không khác gì trân hào hải vị.

Dương Phong xé một miếng xúc xích, cho vào nước dùng rồi bắt đầu ăn. Tiếng húp mì xì xụp vang khắp sân cỏ, mọi người hai mặt nhìn nhau, Tần Dương xoa đầu cười khổ.

“Dương Phong, không hổ là một khiên thịt chuyên nghiệp, ngươi còn biết kéo cừu hận cho chúng ta nữa!”

Dương Phong đang húp ừng ực bát nước dùng, nhếch đầu đầy mồ hôi lên, chớp chớp mắt không hiểu hỏi: “Ngươi đang nói gì đấy? Ta không có đánh quái thì kéo cừu hận cái rắm à.”

Hạo Nhân cũng không tiện nói: “Không sao, ngươi tiếp tục ăn đi.”

Cách đống lửa đó 100 mét, Âu Dương Xuyên đang gặm từng miếng từng miếng thịt rắn dở tệ, trong mắt xém lửa.

Năng lực tổ chức của Âu Dương Xuyên cũng không tệ, hắn đã nghĩ đến vấn đề lương thực trước, nhưng hắn không dám khiêu khích đám quái cấp 4 trước lối vào siêu thị, cho nên đành lên rừng cây tùng tìm mấy cái xác rắn khổng lồ làm đồ nước.

Không có gia vị, không có muốn, loại thịt rắn chua chua này khó nuốt vô cùng. Nếu không phải vì vấn đề khôi phục thể lực, rất nhiều người thà chết chứ không đụng vào cái thứ đồ vật này.

“Chúng ta cũng có thể đi siêu thị mà, chẳng phải chỉ là một đán Sâu lông xanh cấp 4 thôi sao?” Có người bất mãn lẩm bẩm.

Bịch!

Âu Dương Xuyên hung tợn ném thịt rắn vẫn còn trong tay vào đống lửa, sải bước đến chỗ Hạo Nhân. Những người khác hoặc là xem náo nhiệt hoặc là khẩn trương đứng lên, nhưng không có ai theo cả.

“Ngươi muốn cái gì?” Hạo Nhân hơi cảnh giác nhìn hắn.

“Chúng ta thỏa thuận đi!”

Hạo Nhân hơi liếc xéo hắn: “Ta nghĩ buổi chiều chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi.”

Âu Dương Xuyên chỉ đống đồ ăn đầy đất, cao nhạo hừ nhẹ: “10 đồng tận thế một gói mỳ ăn liền, 20 đồng một cây xúc xích. Ngươi có bao nhiêu ta muốn bấy nhiêu!”

“Không bán!” Hạo Nhân không thèm ngẩng đầu lên liền cự tuyệt.

“Đừng có mà không thức thời!” Âu Dương Xuyên dằn tức giận xuống: “Tuy chúng ta không thể làm bằng hữu, nhưng hy vọng chúng ta đừng là địch nhân!”

Hạo Nhân cười ôn hòa: “Không không không, ngươi hiểu lầm rồi, ý ta nói là cái giá của ngươi thấp quá, đừng quên đây là tận thế đó!”

Âu Dương Xuyên nhướng mày: “Kỹ năng Hắc thiết cũng chỉ có 200 đồng, 10 cây xúc xích có thể đổi một kỹ năng Hắc thiết, ta thậm chí còn thấy cái giá này đã ở mức cao rồi.”

Hạo Nhân xua tay: “Đâu thể nói thế được, vật lấy hiếm làm quý nha, ta vì cái miệng ăn mà suýt chút nữa đưa toi cái mạng nhỏ này rồi.”

“Không cần giả vờ đáng thương. Siêu thị ta đã từng đi qua rồi, hơn mười đầu Sâu lông xanh cấp 4 đối với người bình thường quả là mối uy hiếp không nhỏ, nhưng đối với ta và ngươi lại không phải vấn đề gì lớn, cùng lắm ta dành chút thời gian tự mình đi tìm, đến lúc đó ngươi sẽ mất đi cơ hội kiếm tiền này đấy.”

Hạ Phỉ chế nhạo: “Âu Dương hội trưởng, xem ra thông tin của ai có phần sai rồi, hiện ở đằng đó không chỉ có mỗi Sâu lông xanh thôi.”

Hạo Nhân cười híp mắt: “Ngại quá, bây giờ ở cửa siêu thị quanh quẩn đó là năm con quái hiếm cấp 6, Ngũ thải điệp! Nếu Âu Dương hội trưởng hứng thú có thể đi xem. Tất nhiên, tôi không thể đảm bảo ngươi còn sống trở về.”

“Năm con quái hiếm! Ngươi lừa được ai!” Âu Dương Xuyên theo bản năng hoài nghi.

Hạo Nhân bất đắc dĩ giang tay ra, một bộ ngươi thích tin không thì tùy.

Âu Dương Xuyên hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Nói thẳng, giá bao nhiêu ngươi mới bán những thứ này!”

“Mì ăn liền 50 đồng một gói, xúc xích 100 đồng một cây.”

Âu Dương Xuyên suýt nữa đã tức điên lên: “Móa sao ngươi không đi cướp đi!”

“Xem cương vị là sinh viên cùng trường, tôi có thể giảm giá 10%.” Hạo Nhân nhún vai, chả sao cả: “Đây là giá thấp nhất rồi, không mua thì thôi.”

Nói xong, một số người tiếp tục vùi đầu ăn, hoàn toàn vứt Âu Dương Xuyên sang một bên.

“Được! Ta mia! Hai gói mì ăn liên cộng một cây xúc xích, đây là 200 đồng tận thế, không cần phải chiết khấu!” Âu Dương Xuyên nghiến răng giao dịch đồng tận thế, nhận lấy mì ăn liền và xúc xích, cùng cơn tức tối rời đi.

“Hắn thế mà dám mua đây! Kiếm lớn rồi, đây chính là tiền cho một kỹ năng Hắc thiết đó!” Tần Dương hả hê khi tên này gặp họa.

“Rất thống khoái! Ha ha!” Dương Phong cười như được mùa.

Từ San San và Lâm Oánh vì là con gái rụt rè nên không cười quá khoa trương, nhưng vẫn biết che tay lại cười khúc khích.

Hả Phỉ không có biểu hiện gì, cô nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn Âu Dương Xuyên bên đống lửa trại kia.

Hạo Nhân nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Phỉ một hồi, có chút khó chịu hỏi: “Ngươi đau lòng hắn à?”

Hạ Phỉ liếc xéo Hạo Nhân một cái, bật cười, oán trách: “Đùa gì đấy, tôi làm sao có thể đau lòng với hắn được! Chỉ là mới thấy Âu Dương Xuyên phân phát mì ăn liên và xúc xích mới mua được cho những người khác nên có chút cảm khái thôi.”

Dương Phong sửng sốt: “Hắn bị ngu à, những thứ này phát cho những người khác ăn còn không bằng cho mình no bụng đi. Tên này mà giàu tình cảm đến vậy à?”

Hạo Nhân không khỏi cười khổ: “Hắn đang thu mua lòng người, thật là một kẻ rất có tâm kế đó.”

“Cũng rất tham vọng!” Hạ Phỉ nhẹ thở dài.

Bạn đang đọc Trò Chơi Khải Huyền của Ba Ký Gạo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.