Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 34

Phiên bản Dịch · 4699 chữ

CHƯƠNG 34: JON

Ngọn đồi bất chợt xuất hiện giữa khu rừng rậm đậm đặc cây, cô lập và đột ngột, cách đó hàng dặm có thể thấy gió đang rít gào nơi đỉnh đồi. Kỵ binh kể, những người dã nhân gọi nó là Nắm Tay của Tiên Dân (Fist of the First Men). Jon Snow nghĩ trông nó giống y một nắm tay bằng đá xuyên thẳng từ mặt đất qua rừng cao, lên thẳng những đám mây.

Hắn cưỡi ngựa đi ở nhóm đầu cùng với Đại nhân Mormont và các quan chức cao cấp của Đội tuần đêm, để lại Ghost đi dưới các lùm cây. Kể từ khi bắt đầu leo núi, con sói vương đã ba lần chạy mất, hai lần trước nó miễn cưỡng quay lại theo tiếng huýt sáo của Jon. Đến lần thứ ba, ngài Tổng tư lệnh mất kiên nhẫn, kêu lên. “Cứ để nó đi đi, cậu bé. Ta muốn lên đến đỉnh đồi trước khi trời tối. Sau đó thì cậu đi tìm con sói.”

Đường đi lên dốc và gồ ghề, núi đá được bao quanh bởi một bức tường vòng tròn cao ngang ngực. Họ phải đi đường vòng về phía Tây một đoạn khá xa rồi tìm thấy một khoảng cách đủ lớn cho ngựa đi qua. “Thoren, chỗ này địa hình khá tốt,” Hùng Lão tuyên bố khi bọn họ cuối cùng cũng lên đến đỉnh, “khó tìm được nơi tốt hơn, chúng ta có thể cắm trại ở đây để đợi Halfhand.” Ngài Tổng Tư Lệnh xuống ngựa, hành động khiến con quạ đang đậu trên vai cảm thấy phiền, kêu quàng quạc than thở. Tiếng kêu của nó vang vọng trong không khí.

Phong cảnh nhìn từ trên đồi rất tốt, nhưng thứ hấp dẫn Jon lại là bức tường vòng quanh, những tảng đá xám được bao phủ bởi những cây địa y, rêu xanh nhẹ nhàng lay động trong gió. Người ta kể Nắm Đấm được những Tiên Dân xây dựng trong Kỷ Nguyên Bình Minh (Dawn Age).

“Một nơi cổ xưa nhưng vẫn còn kiên cố,” Thoren Smallwood nhận xét.

“Cổ.” Con quạ của Mormont hét lên như thể đang tranh cãi ầm ĩ trên đầu họ. “Cổ, cổ, cổ.”

“Yên lặng,” Mormont gầm lên với con chim. Hùng Lão vốn kiêu hãnh, không bao giờ thể hiện sự yếu đuối trước người khác, nhưng Jon không dễ bị lừa. Hắn có thể thấy rõ nét uể oải trong chuyển động của người lính già khi cố bắt kịp tốc độ của những người lính trẻ. “Nếu cần phải bố trí phòng thủ thì ở độ cao này rất dễ dàng,” Thoren phát biểu ý kiến khi buộc con ngựa vào thành đá, chiếc áo choàng tung bay trong gió.

“Không sai, nơi này được rồi,” Hùng Lão nâng bàn tay lên để đón gió và con quạ đậu ngay trên cẳng tay, bàn chân bám chặt vào găng tay màu đen.

“Đại nhân, giải quyết vấn đề nước uống thế nào?” Jon hỏi.

“Chúng ta chẳng phải vừa đi qua một con lạch dưới chân đồi sao.”

“Vậy phải trèo một đoạn dài để lấy nước,” Jon chỉ ra, “và con lạch đó nằm ngoài vòng thành đá.”

Thoren nói: “Thế nào? Lười không muốn leo sao, cậu bé?”

Đại nhân Mormont tiếp lời: “Rõ ràng chúng ta không thể tìm thấy một nơi nào vững chắc được như nơi này. Vì vậy chúng ta hãy đi lấy nước và bảo đảm mọi thứ được cung cấp đủ.” Jon biết có nói nữa cũng vô dụng, vì lệnh đã được đưa ra và các huynh đệ của Đội Tuần Đêm đã bắt đầu cắm trại phía sau vòng tròn đá do những Tiên Dân xây dựng. Những chiếc lều đen nổi lên như những cây nấm mọc lên sau cơn mưa, chăn và giường cuộn đã được trải lên trên đất trống. Những người phục vụ đưa những con ngựa xếp thành hàng dài cho ăn và uống nước. Những tiều phu xách rìu vào rừng chặt cây để chuẩn bị nhóm lửa trong đêm. Một nhóm thợ thủ công dọn sạch mặt đất, đào thành từng lỗ, cho những bụi cây và đóng cọc gỗ. “Trước khi trời tối ta phải làm xong hào chiến,” Hùng Lão/ Old Bear ra lệnh.

Khi đã thiết lập xong trại chỉ huy dành cho ngài Tổng Tư Lệnh và kiểm tra những con ngựa, Jon Snow xuống đồi tìm Ghost. Con sói vương yên lặng đến tức thì khi nghe thấy lời hắn gọi. Trong khoảnh khắc trước Jon hoàn toàn một mình độc hành trong rừng, huýt sáo và hét to, xung quanh chỉ có lá rụng, rồi ngay sau đó con sói vương trắng khổng lồ xuất hiện bên cạnh hắn, nhợt nhạt như sương mù buổi sáng.

Nhưng khi hai người đến vòng tròn đá, Ghosh từ chối di chuyển tiếp. Nó cẩn thận chạy lên ngửi mùi giữa khe đá, sau đó trở lại như thể không thích mùi vừa ngửi. Jon cố gắng lôi nó vào vòng tròn đá nhưng không dễ dàng chút nào. Con sói nặng gần ngang hắn và rõ ràng khỏe hơn. “Ghost, chuyện gì xảy ra với mày thế?” Rõ ràng đó vốn không phải thái độ thường khi của nó. Cuối cùng Jon đành phải bỏ cuộc. “Tùy mày thôi,” hắn nói với con sói. “Vậy đi săn đi.” Đôi mắt đỏ của con sói nhìn hắn chằm chằm khi hắn bước qua những những tảng đá rêu xanh vào trong vòng tròn.

Họ có thể an toàn ở đây. Ngọn đồi đưa đến tầm quan sát thuận lợi cả hướng Bắc và Tây, chỉ có phía Đông hơi bị ngăn cản. Tuy nhiên hoàng hôn đã buông xuống, khu rừng trở nên tối tăm, và cảm giác của Jon mỗi lúc trở nên khó chịu. Hắn tự nhủ đây là khu rừng ma. Có lẽ ở đây có những con ma thật, những linh hồn của Tiên Dân (First Men). Dù sao thì đây đã từng là lãnh địa của họ.

“Được rồi, đừng hành động như thằng bé nữa,” hắn tự nhủ, bò lên những tảng đá xếp lên nhau, Jon nhìn về phía mặt trời đang lặn. Hắn có thể thấy ánh sáng nhấp nháy trên dòng sông như những đốm lửa tí tách của lò rèn chảy trên bề mặt dòng sông Milkwater (Thiên Hà) về phía Nam. Thượng nguồn là nơi mặt đất gồ ghề hơn, rừng cây rậm rạp bị thay thế bởi những ngọn đồi trọc với hàng loạt những tảng đá trơ trên cao, mở rộng về phía Bắc và phía Tây. Nơi chân trời, những ngọn núi như những cái bóng khổng lồ, từng hàng rồi từng hàng thẳng đến khi thành những khoảng cách xanh xám mơ hồ. Những đỉnh núi lởm chởm đầy tuyết trắng trông thật lạnh lẽo, cô đơn và hoang vắng dù nhìn từ nơi thật xa xôi.

Thu hẹp tầm nhìn, xung quanh nơi này toàn cây. Hướng về phía Nam và phía Đông, rừng cây dường như bất tận, một khoảng không rộng lớn được bao phủ toàn màu xanh, điểm xuyết đây đó là màu đỏ những cây gỗ như cây thông hoặc trạm gác, hoặc rải vàng của những cây tán rộng bắt đầu chuyển mùa. Mỗi khi gió thổi, hắn có thể nghe thấy những cành cây già rên rỉ thở dài với đám hậu bối. Hàng ngàn cây cùng thì thầm, và trong phút chốc cánh rừng già trông như mặt biển xanh thẳm bắt đầu nổi bão, nặng nề và không thể dự báo trước.

Hắn tự hỏi sao Ghost lại muốn ở một mình dưới này chứ. Dưới “mặt biển” mênh mông, bất cứ thứ gì di chuyển, thậm chí lao vào pháo đài cũng không có cách nào nhìn rõ. Bất cứ thứ gì cũng thế. Nếu có gì bất trắc thì không biết thế nào phòng bị? Hắn đứng đó một thời gian dài, cho đến khi mặt trời khuất hẳn sau dãy núi lởm chởm và bóng tối bao quanh khu rừng.

“Jon?” Samwell Tarly gọi to. “Là cậu phải không? Cậu không sao chứ?”

“Tôi ổn,” Jon nhìn xuống. “Còn cậu hôm nay thế nào?”

“Tốt. Tôi ổn. Thực sự.”

Jon không có ý định chia sẻ sự bất an trong lòng với anh bạn, không thể khi mà Samwell Tarly mới bắt đầu thấy can đảm.

Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. “Hùng Lão/ Old Bear định đợi Qhorin Halfhand và đội quân đến từ Shadow Tower ở đây.”

“Có vẻ nơi đây được phòng thủ tốt,” Sam nói. “Một pháo đài tròn của Tiên Dân. Cậu nghĩ nơi đây đã từng là chiến trường chưa?”

“Chắc chắn. Cậu tốt hơn là chuẩn bị sẵn một con quạ đi. Mormont sẽ muốn gửi thư bây giờ đấy.”

“Tôi ước sao thả được hết bọn chúng. Chúng ghét bị nhốt trong lồng.”

“Nếu cậu bay được thì cậu cũng sẽ thế thôi.”

“Nếu tôi bay được thì tôi bay ngay về Lâu Đài Đen/ Castle Black để ăn bánh thịt,” Sam trả lời.

Jon dùng bàn tay bị cháy sém vỗ nhẹ lên vai hắn. Họ cùng nhau đi bộ quay trở lại trại. Những bếp nấu ăn đã đỏ lửa xung quanh. Trên đỉnh đầu, những ngôi sao đang mọc. Chiếc đuôi dài đỏ rực của Ngọn Đuốc Mormont vẫn cháy rực, sáng như ánh trăng. Còn chưa nhìn thấy mấy con quạ, Jon đã nghe thấy tiếng. Vài con đang gọi tên nó. Những con quạ không biết xấu hổ khi trở nên ồn ào. Nhưng nói không chừng chúng cũng cảm nhận được. “Tôi tốt nhất nên đi gặp Hùng Lão,” hắn nói. “Nếu không ăn no ông ấy cũng trở nên ầm ĩ.”

Hắn tìm thấy Mormont đang nói chuyện với Thoren Smallwood và sáu thủ lĩnh khác. “Cậu đây rồi,” ông già hơi gắt gỏng, “hãy mang cho chúng ra rượu nóng. Đêm nay hơi lạnh.”

“Vâng, thưa đại nhân,” Jon nhóm lửa, tìm người có trách nhiệm lấy rượu vang đỏ yêu thích của Mormont từ kho và đổ vào ấm đun, sau đó hắn đặt ấm đun lên bếp lửa, trong khi chạy đi thu thập tài liệu ông bày ra. Hùng Lão rất thích rượu có vị cay nồng nên hắn chú ý thêm quế, thảo quả và mật ong vào theo tỷ lệ cụ thể, không nhiều hơn cũng không ít hơn, bổ sung thêm nho khô, cái loại hạt và quả khô nhưng không có chanh, bởi vì đây là loại quả hiếm được mang từ phía Nam xa xôi, rất ít và chỉ cho vào bia trong bữa sáng. Đồ uống này giúp cơ thể ấm lên, tổng tư lệnh đại nhân quả quyết thế, nhưng không được phép đun sôi rượu. Vì vậy Jon cẩn thận chú ý đến ấm đun.

Trong khi làm việc, hắn nghe thấy âm thanh nói chuyện từ trong lều truyền ra. Jarrman Buckwell nói: “Con đường dễ đi nhất lên Hàm Sương Tuyết (Frostfang) là theo dòng sông Milkwater lên thượng nguồn. Nhưng nếu đi đường đó thì Rayder sẽ phát hiện ra đoàn. Chắc như bắp luôn.”

“Thang của Người Khổng Lồ/ Giant’s Stair sẽ lo việc đó,” Hiệp sĩ Mallador Locke trả lời, “hoặc Skirling Pass nếu khả dĩ.” Rượu bắt đầu sủi. Jon nhấc ấm đun khỏi bếp, đổ ra tám cốc và mang vào trong lều. Hùng Lão đang nhìn chằm chằm vào bản đồ thô mà Sam đã vẽ vào cái đêm ở Lâu đài của Craster. Ông lấy một ly từ khay Jon đang mang, uống một ngụm và gật đầu hài lòng. Con quạ của ông vẫn đang đậu trên vai. “Ngô,” nó nói, “ngô, ngô.”

Hiệp sĩ Ottyn Wythers lấy một ly rượu. “Tôi không đồng ý đi vào dãy núi,” ông ta nói với giọng mệt mỏi rã rời. “Frostfangs lạnh thấu xương ngay cả trong mùa hè nữa là bây giờ… nếu chúng ta chẳng may dính vào cơn bão…”

“Tôi không định mạo hiểm vào Frostfangs trừ khi bị dồn vào đường cùng,” Mormont nói. “Đám người dã nhân (Wildlings) cũng không thể sống dựa vào tuyết và đá như chúng ta. Bọn chúng bất kể tập hợp được bao nhiêu người cũng sẽ sớm rời khỏi rời khỏi núi và con đường duy nhất là xuôi dòng Milkwater. Nếu vậy, chỗ chúng ta trụ ở đây chính là điểm thắt quan trọng. Chúng không hy vọng chúng ta sẽ bỏ qua.”

“Tôi sợ rằng bọn chúng cũng không có ý định bỏ qua. Bọn chúng có hàng ngàn người trong khi chúng ta tối đa chỉ có ba trăm người ngay cả khi Halfhand nhập bọn,” Hiệp sĩ Mallador cầm lấy một cốc rượu từ Jon.

“Nếu cuộc chiến phát sinh thì chúng ta không thể tìm thấy địa hình nào tốt hơn ở đây,” Mormont tuyên bố. “Chúng ta sẽ tăng cường phòng thủ. Đinh và cạm bẫy, trên sườn núi có nhiều củ ấu, những chỗ nứt cần phải được tu bổ lại. Jarman, tôi muốn nhờ đến đôi mắt sắc bén của anh để canh gác, đưa người của anh đóng trại ở vòng ngoài và dọc bờ sông để quan sát và cảnh báo bất kỳ động tĩnh nào nếu có. Bọn họ sẽ ẩn nấp trên cây và mỗi khi thấy một đối tượng nào không xác định thì phải báo ngay lập tức. Chúng ta cũng sẽ lo trữ nước. Hãy đào một cái ao nhỏ ở đây, điều này sẽ khiến mọi người không hài lòng khi phải lao động cực nhọc nhưng thứ này có thể quyết định sống chết sau này.”

“Đội kỵ binh của tôi…” Thoren Smallwood mở lời.

“Đội kỵ binh của cậu sẽ hạn chế tuần tra bên bờ sông cho đến khi Halfhand gia nhập. Sau đó chúng ta sẽ xem xét quyết định tiếp. Tôi không muốn mất thêm bất kỳ người lính nào nữa.”

“Mance Rayder có thể đang tập hợp quân đội bên ngoài mà chúng ta không biết,” Smallwood than thở.

“Chúng ta biết đám dã nhân tập hợp ở đâu,” Mormont phản bác. “Chúng ta có thông tin đó từ Craster. Ta không thích người đàn ông đó nhưng ta không nghĩ hắn nói dối.”

“Đúng vậy,” Smallwood ủ rũ rời đi. Những người khác uống nốt cốc rượu và đi theo ra ngoài.

“Đại nhân, ngài dùng bữa tối chứ?” Jon hỏi.

“Ngô” con quạ gào lên. Mormont trầm lặng một lúc rồi hỏi: “Con sói của cậu hôm nay có săn được gì không?”

“Nó không chịu quay về.”

“Chúng ta cần thịt tươi,” Mormont cho tay vào túi bốc một nắm hạt ngô cho con quạ. “Cậu cũng thấy là ta không nên hạn chế kỵ sĩ hoạt động?”

“Đại nhân, tôi không có quyền bàn chuyện đó.”

“Cậu được phép nói nếu ta hỏi.”

“Nếu kỵ sĩ phải ở lại để theo dõi Fist thì tôi không thấy có hy vọng gì vào việc họ sẽ tìm thấy chú tôi,” Jon thừa nhận.

“Họ không thể,” con quạ mổ những hạt ngô trên tay Hùng Lão (Old Bear). “Không đề cập đến hai trăm người, kể cả có mười ngàn người thì vùng đất này cũng quá rộng.” Hạt ngô đã hết, Mormont nắm tay lại.

“Ngài sẽ không từ bỏ cuộc tìm kiếm chứ?”

“Học sĩ Aemon nghĩ cậu rất thông minh,” Mormont đem con quạ đậu lại trên vai. Con chim nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh.

Câu trả lời khiến Jon lâm vào ngõ cụt. “Liệu có đúng không nếu… tôi có cảm giác một người tìm hai trăm người dễ hơn là hai trăm người tìm một người.”

Con quạ hơi la hét, nhưng qua bộ râu xám, Hùng Lão (Old Bear) mỉm cười. “Aemon vẫn theo dõi được đoàn người và ngựa này dù chúng ta đã rời khỏi đường mòn lưu. Trên ngọn đồi này, ngọn lửa của chúng ta có thể được nhìn thấy ở tầm xa nhất, đến tận chân đồi Frostfangs. Ta tin chắc nếu Ben Stark còn sống và tự do, hắn sẽ tìm đến với chúng ta.”

“Đúng vậy,” Jon nói, “nhưng… nếu...”

“… hắn đã chết?” Mormont hỏi, âm thanh vẫn nhẹ nhàng như cũ. Jon cố gắng gật đầu.

“Chết,” con quạ nói, “Chết. Chết.”

“Dù thế nào hắn cũng có thể quay lại với chúng ta,” Hùng Lão nói, “như Othor và Jafer Flowers. Ta tin tưởng điều đó cũng như cậu vậy, Jon, nhưng chúng ta cũng phải tính đến khả năng xấu.”

“Chết,” con quạ vẫn đang gào lên, đôi cánh run run. Giọng nói mỗi lúc the thé to hơn. “Chết,” Mormont vuốt bộ lông đen của con chim và bất ngờ bị mổ lại. “Ta sẽ ăn súp tối nay rồi nghỉ ngơi, điều đó sẽ khiến ta khỏe hơn. Hãy đánh thức ta ngay khi tia nắng đầu tiên bắt đầu.”

“Đại nhân ngủ ngon,” Jon uống cạn cốc rượu và bước ra ngoài. Hắn nghe thấy tiếng cười đằng xa, giống như âm thanh buồn của một điệu sáo. Đống lửa trung tâm trại đã được đốt lên và hắn có thể ngửi thấy mùi thức ăn. Hùng Lão có lẽ không đói nhưng Jon thì có. Vì vậy hắn bước về phía lửa trại.

Dywen đang cầm cái muỗng trong tay. “Tôi biết về khu rừng này hơn bất cứ ai ở đây, và nói cho cậu biết, tôi không muốn cưỡi ngựa một mình đi trong đó. Cậu có thể ngửi thấy mùi đó không?”

Grenn mở con mắt to nhìn hắn chằm chằm nhưng Dolorous Edd nói: “Tất cả mùi tôi ngửi thấy là bãi cứt của hàng trăm con ngựa. Và cả nồi thức ăn này. Mà nói thật, tôi chẳng thấy chúng có mùi khác nhau gì.”

“Tôi thấy cậu nên nói ít đi vài câu thì hơn,” Hake mài dao găm, lẩm bẩm. Hắn đổ thức ăn vào bát và đưa cho Jon.

Thức ăn có mùi lúa mạch, cà rốt và hành tây, đâu đó cũng có chút thịt bò muối nấu chín.

“Dywen, cậu ngửi thấy mùi gì?” Grenn hỏi.

Người đi rừng bỏ cái muôi xuống, tháo hàm răng giả. Khuôn mặt đầy những nếp nhăn và gân như những rễ cây già. “Tôi nghĩ đó là… mùi lạnh.”

“Cái đầu ông cũng làm bằng gỗ như răng,” Hake châm biếm. “Không có mùi nào có vị lạnh cả.”

Có đó, Jon nhớ tới đêm ở dãy phòng ngủ của Tổng tư lệnh đại nhân. Lúc đó nó có mùi chết chóc. Bất chợt hắn không còn cảm thấy đói, vì vậy hắn đưa bát thức ăn cho Grenn, người có vẻ như cần thêm một bát thức ăn để chống lại cái lạnh của đêm.

Cơn gió thổi mạnh khi hắn rời đi. Vào buổi sáng hôm sau, sương bao phủ mặt đất, cả khu trại chìm trong băng giá. Rượu gừng còn sót lại chút ít dưới đáy nồi. Jon cời ngọn lửa lên đun ấm rượu. Hắn nắm chặt những ngón tay chờ đợi, rồi duỗi rồi nắm cho đến khi cảm thấy tay hoạt động dễ dàng hơn. Toán canh đầu tiên đã bắt đầu tuần quanh khu trại. Những ngọn đuốc thắp sáng cắm dọc quanh khu tường thành. Đêm nay không có trăng nhưng có hàng ngàn ngôi sao trên bầu trời.

Trong bóng tối vang lên một âm thanh, mờ mịt và xa xôi, nhưng chắc chắn không thể nghi ngờ: tiếng sói tru. Âm thanh lên bổng xuống trầm giống như một bài hát cô đơn và lạnh lẽo. Nó khiến cho lông tóc con người ta dựng ngược. Qua đống lửa, một đôi mắt đỏ rực đang chằm chằm nhìn hắn từ bóng tối. Ánh lửa màu đỏ khiến đôi mắt như viên đá quý nhấp nháy.

“Ghost,” Jon thì thầm ngạc nhiên. “Vậy là cuối cùng cũng đi vào, hử?” con sói trắng thường đi ăn vào đêm, hắn vốn tưởng sẽ nhìn thấy nó lúc hừng đông. “Cuộc đi săn không tốt hả?” Hắn hỏi. “Lại đây với tao nào, Ghost.”

Con sói vương đi vòng qua đống lửa, hít hít Jon, khịt khịt đánh hơi gió, không hề yên lặng. Xem ra nó vừa có một bữa ăn thịnh soạn. Mỗi khi tử thần tiến đến, Ghost sẽ biết và đánh thức mình, cảnh báo mình.

Cảnh báo, hắn đứng lên. “Có gì ngoài đó thế? Ghost, mày ngửi thấy gì phải không?” Dywen đã nói ông ngửi thấy mùi lạnh.

Con sói vương nhảy lên, dừng lại và quay lại nhìn hắn. Nó muốn mình đi theo. Kéo mũ chiếc áo choàng lên đầu, Jon bước ra khỏi lều, để lại bếp lửa trại ấm áp, đi qua đàn ngựa được buộc chỉnh tề. Một trong những con ngựa hí lên lo lắng khi Ghost bước qua, Jon dừng lại, chạm vào mũi nó và nói lời an ủi. Hắn có thể nghe thấy thấy tiếng gió rít thổi qua các khe hở của đống đá khi bọn họ tiến gần đến bức tường thành Một âm thanh gào lên thách thức, Jon bước vào khoảng ánh sáng phát ra từ một ngọn đuốc. “Tôi đi lấy nước cho Tổng tư lệnh đại nhân.”

“Vậy đi đi,” lính gác nói. “nhưng nhanh lên đấy.” Viên lính gác đang nấp dưới chiếc áo choàng đen, chụp chiếc mũ lên đầu cho khỏi gió, khuôn mặt biến mất như thể hắn đang úp cái thùng lên đầu.

Jon bước qua thanh gỗ bắc ngang hai cọc nhọn còn Ghost thì chui qua. Một cây đuốc gắn lên tường đang cháy rực, nghiêng ngả theo mỗi cơn gió thổi qua giống như lá cờ hiệu vàng nhạt. Hắn cầm lấy đuốc khi bước vào giữa bức tường đá. Ghost chạy như bay xuống đồi. Jon chậm rãi theo sau, ngọn đuốc soi sáng con đường phía trước, âm thanh của khu trại dần dần ở phía sau. Đêm tối, sườn núi dốc, đường nhấp nhô, chỉ cần hơi sơ sẩy sẽ ngã vỡ đầu gối… hoặc gãy cổ. Mình đang làm gì thế này? Hắn vừa đi vừa tự hỏi.

Rừng ngay bên dưới, như các chiến binh được trang bị áo giáp là những lớp lá và vỏ dày, đứng yên lặng lẽ chờ tấn công ngọn đồi như vũ bão. Chúng trông có vẻ đen tối… chỉ khi ánh sáng ngọn đuốc chiếu đến thì Jon mới thấy được sắc xanh của lá. Mơ hồ hắn nghe thấy âm thanh của nước chảy giữa những tảng đá. Ghost biến mất dưới bụi cây, Jon cố gắng theo kịp nó, bên tai lắng nghe tiếng động từ những con suối nhỏ vẫy gọi, cùng với tiếng thở dài của lá cây. Những cành cây níu kéo chiếc cáo choàng của hắn, trong khi những tán lá dày che lấp toàn bộ ánh sao.

Hắn thấy Ghost chạy đến bên bờ suối. “Ghost,” hắn gọi, “đến chỗ tao, ngay.” Con sói vương ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực lấp lánh trông thật khủng bố, dòng nước trong vắt chảy dưới móng vuốt nó trông như dãi. Trong phút chốc, Ghost trông thật khủng bố và đáng sợ. Và rồi nó bỏ chạy, đi qua Jon, xuyên qua rừng cây. “Ghost, đừng, dừng lại” hắn hét lên, nhưng con sói vương không thèm nghe. Thân hình tái nhợt ẩn trong bóng tối và Jon chỉ còn hai lựa chọn - leo lên đồi trở về khu trại hoặc một mình tiếp tục đi tiếp.

Hắn quyết định đi tiếp, giận dữ, hạ ngọn đuốc thấp hơn để nhìn rõ các tảng đá đang đe dọa khiến hắn ngã bất kỳ lúc nào, các rễ cây khổng lồ có vẻ muốn vặn chân hắn, hố ở khắp nơi đe dọa nuốt chửng người. Hắn luôn miệng gọi Ghost nhưng gió đêm thổi qua những những cây rừng và nuốt toàn bộ âm thanh. Thật điên rồi, hắn nghĩ khi càng ngày càng vào sâu trong rừng. Hắn định quay lại thì thấy một bóng trắng loáng cái ở phía bên phải, chạy lại về phía đồi. Hắn vội vàng chạy theo, miệng liên tục chửi rủa.

Chạy được khoảng một phần tư đoạn đường vòng lên đỉnh Fist thì hắn bắt kịp con sói rồi nó lại biến mất lần nữa. Cuối cùng hắn dừng lại để thở, đứng bên bụi cây, gai và những tảng đá lởm chởm nơi chân đồi. Ngoài vùng sáng của ngọn đuốc, đêm tối đen như mực.

Bất ngờ một tiếng động nhỏ vang lên khiến Jon chú ý quay người lại, tiến về phía tiếng Đông, hắn cẩn thận bước đi giữa những tảng đá và bụi cây. Phía sau một cái cây đổ, hắn trông thấy Ghost. Con sói vương đang điên cuồng cào đất.

“Mày tìm gì thế?” Jon hạ thấp cây đuốc, thấy xung quanh đó là lớp đất mềm. Hắn nghĩ tới một cái mộ, nhưng là của ai?

Quỳ xuống, hắn cắm ngọn đuốc xuống đất bên cạnh. Đây là loại đất cát mềm, Jon nắm một vốc đất rồi thả theo các kẽ tay, nơi đây không có đá hay rễ cây. Bất kể thứ gì được chôn ở đây cũng không chôn quá sâu. Đào xuống hai feet, những ngón tay của hắn đã sờ thấy quần áo. Hắn nghĩ đến một thi thể, sợ rằng là một xác chết, nhưng còn cảm thấy một cái gì khác nữa. Hắn đẩy lớp vải ra và tìm thấy một thứ nhỏ bé, cứng cứng bên dưới, thứ đó không bị bẻ cong. Không mùi, không có dấu hiệu của côn trùng. Ghost lùi lại, ngồi xuống và nhìn chằm chằm.

Jon phủi lớp đất ra và nhìn thấy một gói tròn có đường kính gần hai feet, hắn đưa rút thanh thủy trủ ở thắt lưng ra và cắt lớp dây bên ngoài, lớp vải tràn ra cùng với tiếng kêu leng keng. Kho báu, hắn nghĩ, nhưng hình dạng bên trong không phải đồng tiền, và âm thanh cũng không phải là tiếng kim loại.

Một bó dây khác cuốn chặt. Jon rút dao găm ra cắt một góc vải và xé ra. Cái kiện xoay tròn và rồi thứ được cuộn trong đó rơi xuống đất, lóe ra màu đen. Hắn nhìn thấy mười hai con dao, cột cây giáo lớn hành lá, vô số các mũi tên. Jon nhặt một thanh trủy thủ, nhẹ như một chiếc lông và sắc lạnh. Ánh sáng từ ngọn nến chiếu lên từng góc cạnh của thanh trủy thủ, một đường vàng mỏng mô tả lưỡi dao sắc nhỏ. Pha lê rồng. Các học sĩ gọi nó đá vò Chai. Lẽ nào Ghost đã khám phá ra mộ cổ của Những đứa con của rừng, vốn đã chôn ở đây hàng ngàn năm? Đỉnh Fist của Tiên dân là một địa danh cổ, tuy nhiên…

Bên dưới pha lê rồng là một tù và/kèn lệnh, làm từ một chiếc sừng của một con bò rừng và được dát đồng. Jon đổ hết đất bẩn bên trong nó và một loạt mũi tên rơi ra. Hắn cứ để chúng rơi và tùy ý cầm một góc vải bao đống vũ khí này, sờ soạng ngắm nghía. Vải tốt, dày, ẩm ướt nhưng chưa mục. Thứ này mới được chôn ở đây. Và có màu tối. Hắn đưa nó đến gần ngọn đuốc. Không phải màu tối, là màu đen.

Ngay trước khi Jon đứng lên và định cất lời thì hắn bất chợt hiểu ra hắn đang có cái gì trong tay: Chiếc áo choàng của một người anh em trong Đội Tuần Đêm.

Bạn đang đọc Trò chơi vương quyền của George R. R. Martin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.