Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói đạo lí

Phiên bản Dịch · 1030 chữ

Vương Phương tính toán đâu vào đó xong xuôi hết rồi.Nhưng ai ngờ hiện tại cái người mà cô ta luôn xem thường, lại cướp mất cơ hội quan trọng ngay trong tíc tắc. Vương Phương càng nghĩ càng cảm thấy không thể nuốt trôi cục tức này. Vì vậy liền hùng hổ chặn đường chất vấn Tô Mạn.

Tô Mạn chỉ cười khẽ hỏi :”Hả? Vương cán sự, cho tôi hỏi một chút, tôi quá đáng với cô lúc nào vậy?

“ Hừ, còn chối nữa, cô đoạt mất cơ hội lên huyện tham dự tập huấn của tôi, vậy không quá đáng thì là gì?”

“ Phải không? Nhưng tôi nhớ đây là do Hách chủ nhiệm sắp xếp mà.” Tô Mạn nhìn Vương Phương,” Hay cô muốn tôi phải cãi lại lời của cấp trên?”

“...Tôi không có ý này, nhưng trước đó nhiệm vụ lên huyện tham dự tập huấn đều là do tôi đảm nhiệm, bây giờ lại bị cô chen ngang dành mất...”

Tô Mạn bình tĩnh nói:”Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Đồng chí Vương Phương à, cô là một cán bộ lâu năm, phải đề cao tư tưởng giác ngộ. Không thể vì chuyện cá nhân mà làm ảnh hưởng đến cả một tổ chức. Chúng ta phải nghe theo sắp xếp và chỉ đạo của cấp trên. Lần này tôi được Hách chủ nhiệm sắp xếp lên huyện tham dự tập huấn, bị Tiết chủ nhiệm năm lần bảy lượt gây khó dễ. Nhưng tôi cũng đâu có oán thán hay kêu ca gì, bởi vì con người cần phải thích nghi với hoàn cảnh. Không thể vì bản thân có chút ưu điểm thì đắc ý vênh váo, phải chuyên tâm làm tốt công tác mới là đạo lí đúng đắn.”

Vương Phương:”...”

Tô Mạn chưa bao giờ thích cãi nhau với người khác. Bởi vì cãi nhau chỉ đem đến sự tiêu cực cho đôi bên, thực chất không đem lại hiệu quả gì. Thay vì cãi nhau, Tô Mạn lựa chọn bỏ qua mọi hiềm khích, bởi vì trong mắt cô những người gây sự không được quan trọng, chả đáng để cô phải bực mình.

Cho nên lúc tới đây làm việc, dù gặp phải mâu thuẫn với đồng nghiệp, cô chỉ thích dùng đạo lí và năng lực của bản thân để đè ép đối phương. Với lại Vương Phương chỉ là một cô gái trẻ, ở trong mắt Tô Mạn chính là một bạn nhỏ. Chút chuyện vặt ban nãy cũng không đủ để Tô Mạn tức giận rồi to tiếng với cô ta.

Vương Phương bị lí lẽ của Tô Mạn nói cho á khẩu, cảm thấy không còn lời nào để nói. Dù sao chuyện này cô vốn không chiếm lý, không thể hùng hổ đôi co với Tô Mạn được.

Nhưng trong lòng không hiểu sao cứ âm ỉ một nỗi khó chịu không tên, mà Tô Mạn bị cô chất vấn, lại ra vẻ không có gì mà bình tĩnh đối đáp. Sau đó còn dạy dỗ lại mình, cô cảm thấy càng thêm tủi thân. Cuối cùng không nói thêm câu nào, dứt khoát xoay người bỏ chạy.

Vương Phương nghĩ mình không phải là đối thủ của Tô Mạn, phải nhanh chóng tìm dì cả để nghĩ ra cách đối phó với người này.

Nhìn Vương Phương tức giận bỏ đi, Tô Mạn khẽ cười cười, nhìn thoáng qua văn phòng một cái, liền xoay người bước đi. Trình Hiểu Hồng cùng Đinh Mẫn sợ tới mức trên trán đổ đầy mồ hôi, vội nép vào cánh cửa sau văn phòng. Trước đó hai người thấy thái độ của Vương Phương, đoán cô ta sẽ đi tìm Tô Mạn tính sổ, bởi vậy vẫn luôn canh me ở đây để nghe ngóng,ý đồ chờ xem kịch hay. Còn tưởng hai người kia sẽ đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, ai ngờ gì cũng không có, mới nói nói có vài câu đã tách ra rồi.

Tô Mạn kia sắc mặt từ đầu tới cuối đều bình tĩnh đến lạ, lúc đi còn cố ý liếc về bên đây rồi nở một nụ cười. Cái điệu cười đó làm bọn họ cảm thấy rợn tóc gáy. Như thể một đứa trẻ làm chuyện xấu bị người lớn bắt gặp.

Trình Hiểu Hồng thở dài:” Nhìn thấy chưa, ngay cả Vương Phương còn không trị được cô ta, tôi còn có thể làm gì được nữa?”

Đinh Mẫn là người biết điều nhất trong số ba người. Dù sao cô cũng chỉ là con gái của hiệu trưởng trung học, đã vậy trường học không liên quan đến công xã, cho nên chỗ dựa của Đinh Mẫn là kém nhất. Không quan tâm ai thắng ai thua, cũng sẽ không tới phiên cô. Trước đó Đinh Mẫn tranh cùng Tô Mạn là vì cô ta tưởng Tô Mạn không có chỗ dựa. Bây giờ Tô Mạn có Hách chủ nhiệm chống lưng cho, đã vậy năng lực nghiệp vụ còn xuất sắc hơn người, chút tâm tư kia từ lâu đã nhanh chóng tan biến.

“ Dù sao tôi cũng không có ý định tranh dành với cô ta, cô xem, bây giờ Hách chủ nhiệm che chở cho Tô Mạn biết chừng nào. Chúng ta cứ yên phận làm tốt công việc của mình là được rồi.”

Nếu không thì còn có thể làm gì nữa?

Hiện tại Tô Mạn xuất đầu ở trong huyện, còn được chủ tịch Nhậm chú ý đến, cái đà này Tiết chủ nhiệm cũng chưa chắc ra mặt thay Vương Phương được.

Tô Mạn xách theo một cái bao bố, cùng một kí thịt heo đi về phía đội sản xuất Đại Kiều Loan. Lập tức thu hút bao nhiêu ánh mắt tập trung lại đây.

Mọi người đều bị miếng thịt heo kia hấp dẫn, cả đám đều nhìn không rời mắt.

Trời ơi thịt kìa...

Người nào người nấy hâm mộ không thôi,dọc đường trò chuyện với Tô Mạn, ý đồ nhìn miếng thịt thêm vài lần.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 203

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.