Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khao một chầu thịt

Phiên bản Dịch · 1087 chữ

Cả đám người vây xung quanh Tô Mạn, mỗi người anh một câu tôi một câu, thay phiên nhau hỏi cô:

“ Tô cán sự, cô mới mua thịt hả?”

“ Tô cán sự à, tôi nghe nói cô vừa lên huyện tham dự tập huấn đúng không?”

Tô Mạn cười nói:”Đúng vậy, tôi mới từ huyện thành về, vẫn luôn muốn góp vui với mọi người mà không có cơ hội vì quá bận. Bữa nay nhân dịp lên huyện, tôi có mua một chút thịt. Tối nay khao mọi người một ngụm đồ ăn ngon.”

Gì gì gì, không phải bọn họ đang nằm mơ đấy chứ? Ở đâu ra lộc ăn từ trên trời rơi xuống thế này?

Nhóm xã viên vẫn chưa hết bất ngờ cùng hoang mang, Tô Mạn đã nói tiếp:”Thật ra cũng không có nhiều thịt lắm, chút nữa lại đem nấu cháo, cho mọi người ăn chung gọi là lấy cái lộc ăn, hi vọng các vị đừng ghét bỏ.”

Nghe được mấy lời này của Tô Mạn, ai nấy đều nhịn không được, thi nhau nuốt nước miếng ừng ực, miếng thịt heo Tô Mạn đang xách như phát ra thứ ánh sáng kì diệu, làm mù mắt cả đám.Bọn họ chỉ ước bây giờ có thể trực tiếp một ngụm bỏ vào bụng ngay lập tức.

Trước đó cũng không có hi vọng gì,nhưng giờ Tô Mạn lại nói, thịt này để cho mọi người cùng ăn lấy lộc.Ai cũng sẽ có phần,bọn họ lập tức phấn khích không thôi.

Chờ Tô Mạn rời đi, cả đám nhao nhao chạy đi báo tin cho những người khác.

“ Ê,biết tin gì chưa,Tô cán sự nói, nhân dịp tháng lương đầu tiên, cô ấy mua thịt về khao mọi người ăn một bữa đấy!”

“ Thật hay giả vậy, có thịt không tự mình ăn mà chia cho chúng ta hả?”

“ Chứ còn gì nữa,Tô cán sự là một người tốt mà. Vừa nhận tháng lương đầu tiên liền nhớ đến phần của chúng ta.”

Vì thế, trong lúc Tô Mạn vừa đến cổng lớn nhà họ Tô, người người đều biết Tô Mạn mua thịt chiêu đãi toàn đội.

Tuy rằng thực tế chỉ có một kí thịt...nhưng mọi người đều cảm thấy rất thoả mãn. Đồng thời nghĩ Tô Mạn đúng là một người hào phóng,nhà ai mà có thịt thì một miếng cũng luyến tiếc đem đi chia chứ huống hồ gì tận một kí.

Với lại bọn họ cũng biết Tô Mạn chỉ mới đi làm, trong công xã cũng không phát phiếu thịt. Không biết vì miếng thịt này đã tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc và sức lực mới lấy về được đâu.

Người nhà họ Tô vẫn chưa biết chuyện Tô Mạn tính chia sẻ thịt cho cả đội. Vừa thấy cô xách bao lớn bao nhỏ cùng miếng thịt vào nhà, ai nấy đều vui mừng. Lập tức chạy lại vây xung quanh Tô Mạn.

Tống Ngọc Hoa tự giác đi lên lấy ba lô cất vào phòng. Ai ngờ lần này lại bị Lâm Tuyết Cúc giữa đường dành mất:” Trời ơi, Nhị Nha về rồi đấy à, để chị,để chị xách ba lô cho em.”

Tống Ngọc Hoa bĩu môi, thầm hừ lạnh một tiếng.

Lý Xuân Hoa cũng nhanh chóng chen vào, quăng cái ba lô cho Lâm Tuyết Cúc, còn mình thì đón lấy mấy cái bao đồ trong tay Tô Mạn,” Hừ, xách ba lô thì lo xách đi, còn rờ tới mấy cái này làm gì, có phần của cô chắc? Đây là con gái của tôi, có bản lĩnh thì cô cũng sinh được đứa con gái giỏi giang như Nhị Nha đi!”

Lâm Tuyết Cúc:”...”

Đón xong mấy bao đồ, Lý Xuân Hoa lại giơ tay cầm lấy miếng thịt.

Tô Mạn lại nói:”Thịt này lát nữa đem đến nhà ăn đi, để đầu bếp Ngưu xắt nhỏ ra nấu cháo, chủ yếu là chia sẻ cho mọi người thêm tí đồ ăn mặn.

Cả nhà họ Tô:”...”

Lý Xuân Hoa nóng nảy nói:”Thịt ngon như vậy, sao phải đem chia cho mọi người ăn. Để mẹ tự cầm qua đó rồi nấu cũng được mà.”

Tô Mạn không nói chuyện,đem cái bao kéo tới, từ từ lôi hết đồ bên trong ra ngoài.

Mấy thứ này đối với Tô Mạn cũng không tính là gì, nhưng đây lại là đồ quý giá đối với mấy người còn lại trong nhà.

Nào là bột mì,vắt mì,đường đỏ, rễ sắn dây, còn có bánh bắp, vải dệt...

Cuối cùng Tô Mạn lôi cái hộp cơm nhôm ra, mở cho mọi người nhìn một chút. Bên trong là một đống thịt kho tàu màu đỏ óng ánh.

Cả đám đều tự động nuốt nước miếng. Lý Xuân Hoa mặt mày càng nghiêm túc, đôi mắt vẫn luôn nhìn thẳng.

“ Trời ơi, con gái, sao lại mua nhiều đồ như vậy?” Sau đó quay qua liếc mấy người còn lại:” Đều xích ra xa một chút cho tôi,đây là đồ của Nhị Nha mua về, không có chút xíu quan hệ nào với mấy người.”

“...” Mẹ thật độc ác mà,bao nhiêu là đồ, bọn họ nhìn chút cho đỡ thèm cũng không được sao?

Tô Mạn liền bắt đầu phân chia đồ vật. Mì cùng rễ sắn dây, để dành cho mấy đứa nhỏ trong nhà ăn, đặc biệt là Gạo Kê Viên. Năm nay nạn đói liên miên, Tống Ngọc Hoa lại không có sữa, đứa nhỏ này vì dinh dưỡng kém nên gầy đến đáng thương. Bây giờ đã gần một tuổi, mãi vẫn chưa đứng dậy được, cả người mềm oặt như bông gòn.

Tống Ngọc Hoa cảm động rơi nước mắt.

Thuốc lá và giày giải phóng đều đưa cho Tô Thiết Sơn:”Con biết cha thích mấy thứ này, liền mua tặng cha xem như là quà hiếu thảo.”

Tô Thiết Sơn kích động, sắc mặt đỏ bừng:”Mua mấy cái này làm gì, tốn kém thêm, cha không có cũng không sao.”

Ông nói thì nói vậy, tay vẫn ôm chặt hai món đồ không buông, xem như là bảo bối mà nâng niu. Sau đó lại cầm một ít thuốc lá lên ngửi:”Đây đúng là thuốc tốt.”

“ Chứ còn gì nữa,con mua ở chỗ nổi tiếng nhất huyện thành đấy, nghe đâu người ta còn làm thủ công hoàn toàn, bảo đảm an toàn vệ sinh.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 204

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.