Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghi ngờ

Phiên bản Dịch · 1091 chữ

Vốn dĩ ban đầu Quách đại đội trưởng cũng không muốn bầu chọn cho Lý Xuân Hoa lắm, bây giờ thấy bà từ chối thì trực tiếp quyết định như vậy, sau đó liền ra về.

Lý Xuân Hoa trơ mắt nhìn Quách đại đội trưởng rời đi, biết rõ danh hiệu chiến sĩ thi đua cũng không cánh mà bay luôn rồi. Trong lòng chua xót khổ sở đến nỗi không muốn xuống giường.

Tô Mạn liền lấy ra vài cái bánh bắp mà bình thường bà vẫn để dành không nỡ ăn, sau đó đưa cho Lý Xuân Hoa ăn cho đỡ buồn.

Lý Xuân Hoa cầm lấy bánh gặm, được một lúc thì Tô Thiết Sơn cũng tới bên cạnh rót cho bà một ly nước, xong xuôi lại ngồi xuống bên cạnh bà. Sau khi ăn hết cái bánh, Lý Xuân Hoa lại tiếp tục than vãn:”Cả đời này tôi chưa bao giờ làm chuyện gì ngu như vậy, chỗ tốt đưa đến tận tay rồi còn đẩy đi.” Lý Xuân Hoa nhìn chồng mình,” Ông nó à, tôi thật sự rất khó chịu.”

Tô Thiết Sơn lại quay qua nói với Tô Mạn:”Mẹ con đúng là rất khổ.”

Tô Mạn nhìn Lý Xuân Hoa:” Mẹ, mẹ muốn dành danh hiệu chiến sĩ thi đua không phải chỉ vì được diễn kịch thôi sao? Hôm nay mẹ từ chối danh hiệu này rồi, vậy ngày mai lúc đi tìm Quách đại đội trưởng báo danh xin vào đội diễn kịch chắc chắn tỉ lệ thông qua sẽ rất lớn. Với lại nếu mẹ khăng khăng dành cái danh hiệu chiến sĩ thi đua, chỉ khiến người khác không phục rồi ngầm nói sau lưng, mẹ có còn muốn làm diễn viên nữa hay không?”

Đừng nhìn đồng chí Lý Xuân Hoa năng nổ vậy mà lầm, thật ra tuổi của bà cũng đã lớn, làm việc đúng là không nhanh nhẹn bằng những người khác.

Xã viên của đội sản xuất cũng không hẳn ai cũng muốn làm diễn viên. Nhưng cái danh chiến sĩ thi đua thì ai cũng muốn làm.

Nghe được mấy lời này của Tô Mạn, Lý Xuân Hoa đột nhiên cảm thấy rất có lí.

Chính bà cũng biết mình không có sức lực bằng người trẻ như con dâu, cho nên mới vất vả diễn kịch té xỉu. Chưa kể không chỉ có con dâu mà những người khác ai cũng tuổi trẻ lực tráng.

Tốt xấu gì giờ bà cũng là người nhà của cán bộ, mai mốt còn phải đi làm diễn viên, mặt mũi thật sự rất quan trọng. Việc từ chối danh hiệu này chính là một quyết định đúng đắn.

Lúc này trong lòng Lý Xuân Hoa rất thoải mái, ngày mai bà sẽ đi tìm Quách đại đội trưởng để xin đăng kí. Ban nãy bà đã từ chối danh hiệu chiến sĩ thi đua rồi, chắc chắn ông ấy sẽ không từ chối thỉnh cầu nhỏ này. Nghĩ rồi Lý Xuân Hoa lại quay qua nói với Tô Thiết Sơn:”Tôi cảm thấy Nhị Nha nói rất đúng.”

Tô Thiết Sơn cũng gật đầu phụ hoạ:”Chứ còn gì nữa, cán bộ nói chuyện khác hẳn người thường.”

Lý Xuân Hoa bên này tắt lửa, trong lòng hai vợ chồng Tô Đại Trụ lại không yên ổn.

Lâm Tuyết Cúc đối với chuyện mẹ chồng mình vì tranh danh hiệu chiến sĩ thi đua mà giả bộ té xỉu, trong lòng cực kì không phục, đồng thời cô còn cảm thấy mẹ chồng quá âm hiểm.

Trở lại trong phòng liền lôi chồng mình ra để trút oán giận.

Tô Đại Trụ nói:”Thôi mà, không phải mẹ đã từ chối rồi sao?”

“Nhưng lỡ ngày mai mẹ lại hối hận sau đó đổi ý thì sao? Hơn nữa tại mẹ đóng kịch như vậy, biểu hiện của em mấy ngày qua cũng bị làm cho lu mờ rồi.”

Cả đời Lâm Tuyết Cúc lần đầu tiên nỗ lực, ai ngờ lại có kết quả này, trong lòng càng nghĩ càng nghẹn khuất. Cô tức giận kéo Tô Đại Trụ lại sau đó cắn mấy cái, Tô Đại Trụ muốn khóc tới nơi.

Sau khi cắn xong, Lâm Tuyết Cúc lại thản nhiên hỏi:”Đại Trụ, giờ em phải làm sao?”

Tô Đại Trụ dùng sức lắc đầu.

Lâm Tuyết Cúc thấy dáng vẻ tủi thân của Tô Đại Trụ lập tức giận sôi máu. Nghĩ thầm nếu chồng mình cũng có tương lai như cô em chồng, mình cần gì phải suốt ngày buồn khổ đâu?

Hừ, người đàn ông của mình không đáng tin cậy, đành phải tự lực cánh sinh thôi:” Sáng mai trời chưa sáng em sẽ đi ra ruộng làm việc. Không thể để mẹ chồng cướp hết nổi bật được.”

Tô Đại Trụ gật gật đầu:”Cũng được.”

“Anh phải đi cùng với em, em sợ phải đi một mình.”

Tô Đại Trụ:”...Ừ được.”

Ngày hôm sau tiểu đội trưởng liền bị hai vợ chồng Tô Đại Trụ đến đánh thức, nói là muốn hắn dậy mở kho để hai người vào lấy nông cụ.

Tiểu đội trưởng nhìn lên trời còn thấy lờ mờ ánh trăng:”...”

Vợ chồng nhà này bị gì vậy không biết, hay là mộng du rồi, trời còn chưa sáng nữa mà? Thật là bó tay!

Hai ngày sau, công tác thu hoạch vụ thu của đội Đại Kiều Loan kết thúc.

Tuy rằng sản lượng lương thực thu được không cao, nhưng mọi người đều đã bỏ sức lực ra để lao động, vì vậy nên khen thưởng vẫn phải khen thưởng.

Hơn nữa hội phụ nữ bên kia vẫn luôn hối thúc bọn họ nhanh chóng giao ra danh sách. Đội Đại Kiều Loan cũng nhanh chóng bận rộn xử lí hết thảy công việc.

Quách đại đội trưởng triệu tập toàn bộ nhóm xã viên để tiến hành bỏ phiếu, chuẩn bị bầu chọn ra người đạt danh hiệu chiến sĩ thi đua. Hơn nữa trước khi diễn ra tuyển cử, ông còn đem chuyện Lý Xuân Hoa làm việc quá sức té xỉu ở ngoài đồng, lại đem danh hiệu chiến sĩ thi đua nhường cho người khác, sau đó khen ngợi một lần, khiến những người khác vỗ tay một phen.

Tin tức này vừa được tung ra, những người ngồi ở đây đều mở rộng tầm mắt, ai nấy đều quay qua nhìn Lý Xuân Hoa với nhiều biểu cảm khác nhau.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 183

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.