Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Được bình chọn

Phiên bản Dịch · 1048 chữ

Thật ra trước đó cũng có vài người nghi ngờ đồng chí Lý Xuân Hoa diễn kịch. Rốt cuộc bà ấy đã gây ra không ít náo loạn, khiến cho cả đại đội gà bay chó sủa không ngừng.

Bởi vậy bây giờ ai nấy đều hoài nghi Lý Xuân Hoa vì danh hiệu này mà giả bộ. Hiện tại bà ấy vậy mà từ chối, lập tức làm cho bọn họ cảm thấy bị vả mặt liên tiếp.

Mọi người trong lòng thầm mắng mình quá nhỏ nhen. Mẹ của Tô cán sự sao có thể là người gian xảo như vậy được? Mấy bữa trước Tô Mạn còn mua thịt heo cho bọn họ ăn nữa, bây giờ lại đi nghi ngờ mẹ của người ta...

Đồng chí Lý Xuân Hoa đúng là một người anh hùng lao động, xứng đáng được biểu dương.

Vì thế danh hiệu chiến sĩ thi đua còn chưa được tuyển ra mà Lý Xuân Hoa đã đoạt hết sự nổi bật rồi.

Kế tiếp là buổi bình chọn, mọi người có thể tự đề cử tên mình hoặc bình chọn cho người khác.

Không ngờ Lâm Tuyết Cúc vậy mà lại có mặt trong danh sách.

Người bình chọn cho cô không ai khác chính là tiểu đội trưởng. Hắn vẫn còn nhớ như in hôm trời vẫn còn trăng sáng, hai vợ chồng nhà này liều mạng đòi đi làm việc.

Lý Xuân Hoa vừa thấy tên con dâu cả cũng được viết lên bảng, lập tức đón ý nói hùa:”Haizzz đứa con dâu này của tôi thật sự rất liều mạng, mệt đến nỗi chết đi sống lại vẫn không chịu từ bỏ, ngay cả việc trong nhà cũng không rảnh lo...”

Nói rồi lại quay sang nháy mắt, ra hiệu cho cả nhà đều bỏ phiếu bình chọn cho Lâm Tuyết Cúc.

Lâm Tuyết Cúc thấy mẹ chồng đột nhiên giúp mình, trước đó có bao nhiêu oán giận giờ đã chuyển thành cảm động không thôi. Cô nghĩ mẹ chồng dù ngày thường suốt ngày cùng mình cãi nhau, nhưng ở thời khắc mấu chốt vẫn đứng về phía mình, đúng là một người mẹ chồng tốt.

Tô Đại Trụ cũng cảm động, hai mắt rưng rưng nói:”Mẹ, mẹ đối với Tuyết Cúc thật tốt.”

Lý Xuân Hoa thản nhiên nói:”Cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Dù nó không phải là đứa con dâu hiếu thảo, nhưng tốt xấu gì cũng là người nhà họ Tô.”

Lâm Tuyết Cúc:”...”

Bởi vì biểu hiện của người nhà họ Tô thay đổi nhanh chóng, dẫn tới rất nhiều nhóm xã viên chú ý. Hơn nữa đúng là Lâm Tuyết Cúc rất nỗ lực và liều mạng, cuối cùng đạt được không ít phiếu bầu của mọi người. Kết quả danh hiệu chiến sĩ thi đua năm đó trực tiếp rơi xuống người Lâm Tuyết Cúc.

Lúc đứng trên đài nhận giấy khen, Lâm Tuyết Cúc thấy tim mình đập liên hồi như muốn rớt ra ngoài.

Giờ phút này cô cảm thấy bản thân nỗ lực suốt thời gian qua đúng là không uổng phí tí nào.

Vì lao động mà trả giá thật xứng đáng.

Thậm chí trong lòng Lâm Tuyết Cúc có chút muốn khóc.

Thì ra làm một người vinh quang cũng không khó như mình tưởng. Chỉ cần liều mạng làm việc, tàn nhẫn với bản thân một chút, Lâm Tuyết Cúc cô cũng trở thành người có năng lực!

Buổi tối chờ đến lúc Tô Mạn về nhà, Lâm Tuyết Cúc liền cầm tấm giấy khen ra nghênh đón:”Nhị Nha, em xem nè, chị đã thành chiến sĩ thi đua rồi đó!”

Lý Xuân Hoa từ trong phòng đi ra, vừa nghe thấy liền trợn mắt lên liếc:”Khoe khoang cái gì, đó là do bà già này không cần cho nên mới đến lượt cô.”

Lâm Tuyết Cúc:”...”

Tô Mạn nhìn tấm giấy khen, sau đó gật đầu tỏ vẻ tán thành:”Chị dâu lần này làm không tồi nha, điều này chứng minh chị cũng là người có năng lực. Sau này cần phải tiếp tục cố gắng nha.”

Lâm Tuyết Cúc vẻ mặt đắc ý vui sướng:”Chứ còn gì nữa, chị phải thức khuya dậy sớm để làm việc đấy. Cả đời này chị chưa từng liều mạng bỏ công sức như vậy đâu.”

Sau đó Lâm Tuyết Cúc mong chờ nhìn Tô Mạn:”Nhị Nha, chuyện đó...tính ra bây giờ chị cũng đã làm nhà họ Tô nở mày nở mặt rồi...em xem...”

“Ừm, không sai, em đã nói rồi, chỉ cần chị đem đến cống hiến cho cái nhà này, chắc chắn sẽ được khen thưởng, lời này em không quên đâu đừng lo.”

Lâm Tuyết Cúc lập tức hớn hở, vẻ mặt trông mong nhìn Tô Mạn.

Lý Xuân Hoa thì trợn mắt lên liếc, cảm thấy ghét bỏ không muốn lấy đồ ra. Bà nhìn thế nào cũng thấy dáng vẻ của Lâm Tuyết Cúc bây giờ rất giống với mấy kẻ tiểu nhân đắc chí, thật là gai mắt mà!

Tô Mạn đột nhiên nghiêm túc nói tiếp:”Chỉ là chị dâu à, em có lời này cần phải xác nhận lại một chút.”

“Em nói đi.”

“Cái danh hiệu chiến sĩ thi đua này, chị có thể duy trì trong bao lâu?”

Lâm Tuyết Cúc có chút khó hiểu, vội hỏi lại:”Gì? Thì hiện tại chị đã là chiến sĩ thi đua rồi đó, duy trì bao lâu là sao?”

Tô Mạn gật đầu đáp:”Không sai, đúng là bây giờ chị đã là chiến sĩ thi đua, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc chị sẽ bị mọi người chú ý nhìn chằm chằm. Lỡ như có ngày chị đột nhiên thay đổi tác phong, bây giờ chị có bao nhiêu vinh quang thì sau lưng cũng sẽ có bấy nhiêu người chê cười. Dẫn đến cô em chồng là em đây cũng sẽ bị chị liên luỵ. Người ta sẽ không ngừng truyền tai cho nhau, nói chị dâu của Tô cán sự là một chiến sĩ thi đua dỏm. Trước đó chỉ là giả bộ, bây giờ không giả bộ được nữa liền bị lộ nguyên hình.”

Lâm Tuyết Cúc:”...”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 185

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.