Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn làm cán bộ

Phiên bản Dịch · 1134 chữ

Lý Xuân Hoa ngồi bên cạnh lại hối hận không thôi , còn vỗ tay chụp đùi một cái thật mạnh:”Trời ơi là trời, mẹ mắc phải sai lầm lớn rồi. Chị dâu của con là một người lười chính hiệu, sao có thể duy trì cái danh này lâu dài được? Xong rồi xong rồi, chuyến này còn làm liên luỵ đến con gái cưng của tôi. Sớm biết có ngày hôm nay thì thà để nước phù sa chảy ra ruộng ngoài còn hơn.”

Lâm Tuyết Cúc trên mặt cũng có chút hoảng, cô cảm thấy mục tiêu của mình đã đạt được, không phải đã đến lúc nên trở về như ban đầu sao? Nhưng cô em chồng mới nói, nếu cô thay đổi tác phong sẽ làm liên luỵ đến em ấy. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy trời?

Cho nên bây giờ cô mà không duy trì được biểu hiện, vậy cũng coi như vô duyên với phần thưởng rồi sao?

Tô Mạn vừa uống nước, vừa nhìn Lâm Tuyết Cúc:”Chị dâu, nghe nói phần thưởng lần tới của đội là một cái ly tráng men đó.”

Nghe Tô Mạn nói vậy, Lâm Tuyết Cúc cảm thấy tâm trạng tốt lên một ít:”Đúng vậy, ly tráng men đúng là đồ tốt.”

Tô Mạn đặt cái ly xuống, tiếp tục làm vẻ mặt nghiêm túc nói:”Chị xem, nếu chị nỗ lực thì sẽ được báo đáp. Vừa đem đến vinh dự cho cả nhà vừa mang tiếng tốt cho bản thân. Về sau trong đội mà tuyển cán bộ, chắc chắn sẽ ưu tiên chọn những người có biểu hiện tốt.”

Lâm Tuyết Cúc nghe đến đây, liền tự động bỏ chuyện khen thưởng qua một bên:”Gì, chị cũng có thể ứng tuyển cán bộ hả?”

Tô Mạn nói:”Sao lại không cơ chứ? Cán bộ đều là do quần chúng nhân dân bầu ra mà. Chị dâu, chị còn trẻ cơ hội còn nhiều lắm. Nhất định phải duy trì biểu hiện tinh thần cho tốt. Dù sao bây giờ chị cũng là chiến sĩ thi đua của đội sản xuất Đại Kiều Loan rồi. Về sau chú ý một chút, cố gắng nỗ lực, mọi người sẽ ghi nhận công lao rồi đề bạt chị thôi.”

Nghe cô em chồng bày mưu, Lâm Tuyết Cúc cũng thầm tính toán trong đầu, cảm thấy kế hoạch này rất khả thi.

Nếu sau này mình không tích cực làm việc, không chỉ mất phần thưởng từ cô em chồng, còn bị người đời chê cười.

Vậy những cố gắng trước đây cũng xem như đổ sông đổ biển, hoàn toàn uổng phí.

Nhưng nếu cô có thể tiếp tục duy trì biểu hiện tốt, vậy không chỉ nhận được phần thưởng còn có cơ hội trở thành cán bộ nữa...

Lâm Tuyết Cúc kiên định nhìn Tô Mạn:”Nhị Nha, chị là chiến sĩ thi đua, là một phần tử tích cực. Về sau chị sẽ cho bọn họ thấy bản lĩnh của chị.”

Tô Mạn gật đầu tỏ vẻ hài lòng, liền quay sang nhìn Lý Xuân Hoa nói:”Mẹ, mẹ đi lấy ít vải thưởng cho chị dâu may quần áo đi.”

Lý Xuân Hoa lại có chút không vui, bà mới không tin con dâu của mình sẽ thật sự duy trì công tác.

Ai ngờ bà chưa kịp đi thì lại nghe Tô Mạn nói tiếp:”Nếu đến lúc đó chị dâu không làm được như những gì mới nói ban nãy, vậy bắt chị ấy phải đền trả gấp đôi.”

Lâm Tuyết Cúc:”...”

Lý Xuân Hoa lập tức vui vẻ đồng ý:”Được, quyết định vậy đi.”

..............

Danh sách của các đại đội lần lượt được gửi đến công xã.

Trình Hiểu Hồng sắp xếp qua một lần, sau đó triệu tập những người này đến đây để diễn thử.

Tô Mạn cũng đã bắt đầu chuẩn bị viết kịch bản cho lễ quốc khánh sắp tới.

Trước kia cô đã từng xem qua một ít hài kịch điện ảnh, bên trong lồng vào những mảng gây cười, khiến mọi người ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Thật ra Tô Mạn cũng không phải là người có tài viết kịch bản xuất sắc. Chẳng qua do cô đã xem nhiều tiết mục ở hiện đại, cộng thêm người dân ở đây không có nhiều thú vui giải trí. Bởi vậy cho nên chuyện này không thành vấn đề với cô.

Chờ sau khi kịch bản được viết xong, bảng thống kê số lượng chiến sĩ thi đua cũng đã hoàn thành.

Tô Mạn nói Trình Hiểu Hồng soạn ra một tờ thông báo, đưa cho Hách chủ nhiệm kí rồi phát cho mấy người lại đây báo danh.

Mùa thu hoạch vừa mới kết thúc, công việc nhà nông cũng trở nên nhàn rỗi. Công xã tổ chức hoạt động diễn kịch, làm trong lòng nhóm xã viên cũng đầy hứng khởi.

Đặc biệt là những xã viên được tới tham dự buổi tuyển chọn, ai nấy đều không giấu vẻ đắc ý ở trên mặt. Chỗ này tập trung không ít chiến sĩ thi đua, chỉ có vài người hơi kém một chút nhưng lại rất có tiềm năng về diễn xuất.

Tô Mạn quan sát một lượt những người ở trong phòng. Có thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, thanh niên tuấn tú điển trai. Cũng có người mang gương mặt hiền từ như bà tiên, và cả người vừa nhìn đã thấy rất hợp với vai phản diện.

Lý Xuân Hoa cũng đứng xen lẫn ở trong đám người, lén đánh giá những đối thủ cạnh tranh với mình. Trong lòng bà có chút thấp thỏm, mấy người này không chỉ trẻ tuổi, còn có vẻ rất lanh lợi.

Chỉ là khi bà nhìn qua vẻ mặt nghiêm túc của Tô Mạn, cũng là người chủ trì ở chỗ này, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm không ít, trong lòng cũng nắm chắc vài phần.

Tô Mạn cẩn thận đánh giá mỗi người, sau đó cười nói:”Mọi người không cần hồi hộp, nếu đã tới được đây, chắc hẳn mọi người đều là những thành phần ưu tú ở trong đội của mình. Bây giờ mỗi người hãy thể hiện tài lẻ của mình cho mọi người cùng xem một chút. Tôi sẽ căn cứ vào đó để phân chia vai diễn cho thích hợp.”

Bọn họ đều là nông dân nhà quê, có thể có tài lẻ gì chứ? Chắc chắn không có ai biết đàn hát vẽ tranh này nọ rồi, bởi vì đó là thú vui của người nhà giàu. Mọi người đến cơm ăn còn không đủ no lấy đâu ra tiền và sức lực để học mấy môn năng khiếu đó?

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 174

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.