Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi tuyển chọn

Phiên bản Dịch · 1108 chữ

Nhìn mọi người hai mặt nhìn nhau, Tô Mạn cũng không nóng nảy hối thúc bọn họ, ngược lại chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

Dưới ánh mắt mong chờ của Tô Mạn, có một vị chiến sĩ thi đua giơ tay lên, ngại ngùng xoắn xít hỏi:”Tôi biết bắt chước tiếng chim hót, có được tính là tài lẻ không?”

“Được, sao lại không chứ?”

Tô Mạn cười gật đầu, ra hiệu cho hắn biểu diễn tài lẻ. Chỉ là người này cũng không gặp qua nhiều loại chim. Vì vậy chỉ có thể bắt chước được vài tiếng đơn giản, có tiếng đỗ quyên, chim sẻ, quạ đen...tổng cộng cũng được bảy tám loại.

Tô Mạn cười nói:”Cũng khán đấy, có thể làm phối âm cho sân khấu.”

Người bên dưới nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm, không ngờ bắt chước tiếng chim kêu cũng được tính. Lập tức đều đem tài lẻ của bản thân ra để phô diễn cho mọi người xem.

Có người giọng lớn, lên hát liền tù tì mấy bài quốc ca, cả văn phòng ai nấy đều nghe không sót một câu. Thậm chí còn thu hút được không ít người từ bên ngoài tiến vào để xem náo nhiệt. Tô Mạn gật đầu:”Về sau có thể hát nhạc để lồng vào tiết mục.”

Lại có người nhảy ra nói mình biết bắt chước mấy tư thế quái dị. Người khác lại bảo hắn biết múa dân ca, cơ thể đặc biệt dẻo.

Sau một hồi, ai nấy đều phô ra hết tài lẻ của mình. Đến lượt đồng chí Lý Xuân Hoa lên đài, sắc mặt của bà lại không tốt cho lắm.

Vốn dĩ ban đầu bà cũng định lên hát mấy bài, nhưng ai ngờ trước đó có người đã hát rồi, giọng còn đặc biệt có khí thế. Lý Xuân Hoa tự thấy bản thân không thể so với người ta được.

Nghĩ nghĩ một hồi, nhìn qua con gái nhà mình, lại thấy những xã viên kia đang nhìn chằm chằm vào bà. Hai mắt Lý Xuân Hoa đột nhiên rưng rưng, miệng cũng méo thành một đường:”Các đồng chí, tôi không thể so cùng các vị được. Nhưng số mệnh của tôi thật sự rất khổ, mọi người hãy nghe thử.” Nói rồi liền hít một hơi sau đó hát:”Tôi thật đáng thương, ba tuổi không có cha, bốn tuổi cũng mất mẹ. Năm tuổi bị mẹ mìn đem đi bán, sáu tuổi vào gánh hát, bảy tuổi lưu lạc, tám tuổi làm con dâu nuôi từ bé cho nhà người ta...”

Giọng của bà cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một bên hát một bên lại khóc. Có thể nói âm thanh và tình cảm rất phong phú, làm cho không khí lập tức bao trùm bởi bi thương.

Hơn nữa nội dung lời hát thật sự thảm vô cùng.

Lý Xuân Hoa cố tình chế cho thêm phần li kì, nhưng những người kia thì không biết.

Bọn họ cảm thấy người này đúng là quá tội nghiệp, ai nấy đều bắt đầu rơi lệ.

Lý Xuân Hoa hát xong cũng lấy tay gạt đi nước mắt ở trên mặt, quay sang hỏi bọn họ:”Mọi người thấy tôi có thảm hay không?”

“Thảm, thật thảm mà!”

Cả đám gật đầu như gà mổ thóc, mới có tí tuổi đã mất cha mất mẹ, bị mẹ mìn đem bán vào gánh hát. Đã vậy còn bị lưu lạc trở thành con dâu nuôi từ bé. Sao chuyện gì tồi tệ cũng ập hết lên người bà ấy vậy không biết?

Lý Xuân Hoa đột nhiên im bặt, giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng:” Thật ra cũng không thảm đến mức độ đó. Vì nhà tôi quá nghèo, không thể nuôi nổi con cái, vì vậy tôi bị đem bán vào gánh hát. Cứ tưởng có thể yên ổn theo nghệ thuật, ai ngờ bọn họ nói tôi không có thiên phú, liền bán tôi cho nhà người ta để làm con dâu nuôi từ bé. Nhưng cũng may tôi gặp được mẹ chồng tốt bụng. Chồng là người thành thật, biết yêu thương vợ con. Hiện tại tôi còn sinh được ba đứa con trai, hai đứa con gái cũng rất có tương lai.”

“...Thím à,ban nãy thím hát gì vậy?”Một nữ đồng chí trẻ tuổi rụt rè hỏi.

Lý Xuân Hoa tự tin đáp:”Diễn kịch đấy, tôi diễn mà như không diễn, mọi người thấy tôi có lợi hại không?”

Mấy đồng chí tham gia tuyển chọn:”...” Đây đúng là một đối thủ nặng kí mà. Không ngờ có người có thể diễn tự nhiên đến thế, bọn họ thật sự rất nể phục.

Bởi vì Lý Xuân Hoa thể hiện được năng lực diễn kịch của mình, cho nên Tô Mạn chọn bà là nhân vật chủ chốt trong vở diễn. Mọi người không ai có ý kiến gì đối với kết quả này. Người ta thật sự có bản lĩnh, bọn họ có muốn so cũng so không lại.

Sau khi những người này trình diễn tài lẻ xong. Tô Mạn liền thông báo cho bọn họ là tất cả đều được tuyển. Mỗi người đều sẽ có cơ hội để diễn kịch. Dù sao kĩ thuật diễn cũng không quan trọng lắm, nếu ai không có khả năng thì cho làm diễn viên quần chúng đứng phụ hoạ cũng được.

Nghe được tin tức này ai nấy đều nhẹ nhàng thở ra một hơi. Trên mặt cũng lộ ra vẻ vui sướng, cười tươi như hoa.

Tô Mạn sắp xếp cho bọn họ vào phòng hội nghị, lại bảo Trình Hiểu Hồng tới để thông báo trước tình hình công việc. Còn mình thì tự đi tìm Hách chủ nhiệm đến để bàn bạc.

Hôm nay Hách chủ nhiệm rất phấn khởi, bên trong đều là chiến sĩ thi đua không đấy. Điều này chứng minh tiêu chuẩn chọn người của hội phụ nữ rất cao, không phải ai cũng vào được. Về sau sẽ không có người nào dám xem thường hội phụ nữ nữa.

Hách chủ nhiệm ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, thanh âm vang dội nói:”Các đồng chí, cảm ơn mọi người đã duy trì công tác của hội phụ nữ. Mọi người không chỉ là những đồng chí tốt,xã viên tốt, mà từ hôm nay trở đi, tất cả đều là đội viên của tổ diễn xuất chúng ta. Tôi xin tuyên bố,kể từ bây giờ,đội diễn xuất của công xã Bắc Hà chính thức được thành lập!”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 201

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.