Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đòi về

Phiên bản Dịch · 1055 chữ

Kế tiếp Hách chủ nhiệm và thư kí Trình cũng đơn giản nói vài câu. Biết mọi người chờ không kịp, bọn họ cũng không nói dài nói dai làm gì, chỉ cảm ơn tất cả thành viên đã duy trì công tác lần này. Cuối cùng thư kí Trình tuyên bố:” Hoạt động diễn xuất mừng lễ quốc khánh năm 1960 của công xã Bắc Hà chính thức được bắt đầu.”

Giọng nói vừa rơi xuống, đội kèn trống liền vang lên điệp khúc để chào mừng. Không khí lập tức lâm vào mảnh náo nhiệt.

Tiết mục thứ nhất Tô Mạn chuẩn bị là dàn hợp xướng nhi đồng. Toàn bộ đều do học sinh của trung học công xã tham gia:”Cờ đỏ năm sao đón gió tung bay, tiếng ca thắng lợi vang lên lảnh lót, ca ngợi tổ quốc thân yêu của chúng ta…”

Nhìn nhóm thiếu nam thiếu nữ cùng nhau hát vang, âm thanh da diết đầy tình cảm. Nhóm xã viên dưới hội trường cũng không tự giác mà hát theo lúc nào không hay.

Thanh âm càng lúc càng lớn, thậm chí vang dội khắp cả công xã Bắc Hà.

Chủ tịch Nhậm cảm nhận được bầu không khí này, đôi mắt cũng từ từ rưng rưng.

Ca khúc kết thúc rất nhanh, Tô Mạn lên đài chủ trì giới thiệu chương trình:”Các vị đồng chí, hát quốc ca là để mọi người cùng biết quá trình lập nước và giữ nước gian khổ như thế nào. Tiếp theo đây là tiết mục của đội diễn xuất công xã Bắc Hà, mời mọi người đón xem tiểu phẩm< Bà Hoa kháng Nhật>“

Tô Mạn vừa nói dứt lời, dưới đài vang lên từng trận vỗ tay oanh liệt. Ai nấy đều phấn khích như vừa được bơm máu gà.

Sau đó một nhóm phụ nữ trung niên cầm đạo cụ bước lên đài. Trong đó có một người đội một cái vòng hoa, khỏi cần giới thiệu ai cũng biết đây hẳn là vai chính.

Lời dẫn truyện của Tô Mạn vang lên, người bên dưới đài cũng dần hiểu được bối cảnh của toàn câu chuyện.

Đây là thời kì chiến tranh kháng Nhật, đàn ông trong thôn đều ra ngoài đánh giặc, để lại phụ nữ và trẻ em ở nhà. Bọn họ không những không oán hận hay trách mắng gì, thậm chí còn thương lượng muốn tích cóp đồ ăn đem đi chi viện cho tiền tuyến.

Đang lúc hoàn cảnh hỗn loạn, một đứa nhỏ bỗng chạy lại báo tin kẻ địch muốn tiến vào thôn.

Trong thôn lại có nhiều người bệnh hoặc già yếu không thể chạy kịp, vì để yểm hộ cho bọn họ trốn thoát, bà Hoa liền dẫn theo chị em của mình bày mưu để bắt gọn quân địch.

Bà Hoa đứng ở trên băng ghế, vẻ mặt anh dũng cổ vũ mọi người:”Hỡi các chị em, chúng ta phải ở lại đây bảo vệ cho những người khác, không thể chạy trốn được, vẫn còn rất nhiều người cần sự giúp đỡ của chúng ta.”

Một người phụ nữ vẻ mặt khắc khổ giơ tay lên hô:”Chị Hoa, tôi nghe chị, phụ nữ chúng ta cũng có thể chặn kẻ địch.”

Âm thanh của các bà truyền xuống dưới khán đài, khiến mọi người xem đến nỗi mất hồn. Câu chuyện này Tô Mạn còn cố tình xây dựng theo hướng hài kịch, vì vậy trong quá trình đấu trí, đám người bà Hoa chế tạo ra các loại bẫy rập hết sức đơn sơ. Nhưng chỉ số thông minh của phe địch bên kia bị kéo xuống đến mức âm độ, người sáng suốt đều biết né bẫy cực kì dễ, cố tình bọn họ lại hết lần này đến lần khác đạp trúng bẫy.

Kịch bản này đương nhiên là do Tô Mạn cố ý viết thành như vậy. Quả nhiên, người bên dưới vừa thấy kẻ địch vấp bẫy xong ngã lăn quay, hoặc là giết hại lẫn nhau, bọn họ lại được một phen ôm bụng cười to.

Tuy Hách chủ nhiệm đã xem qua vài lần, nhưng giờ xem lại cũng không nhịn được cười.

Chủ tịch Nhậm cũng cười như được mùa:”Haha vở kịch này hài thật đấy, lần trước cũng diễn như vậy hả?”

Trước đó công xã Bắc Hà cũng tổ chức diễn kịch mấy lần, nhưng bà vẫn chưa được xem qua, vì vậy bây giờ rất tò mò.

Hách chủ nhiệm cười nói:”Không giống chút nào, vì hôm nay chuẩn bị cho lễ quốc khánh được vui vẻ nên mới xây dựng theo kiểu hài kịch, trước đó chúng tôi làm các tiểu phẩm mang ý nghĩa giáo dục cơ.”

“Kịch bản này do ai nghĩ ra vậy, không kém gì phim điện ảnh đâu.” Chủ tịch Nhậm gật đầu hỏi.

Hách chủ nhiệm đáp:”Đều là nhờ Tiểu Tô hết đấy, cũng may cô ấy là một người có năng lực, những người khác cũng chưa chắc làm tốt được như vậy.”

Lại là Tô Mạn.

Chủ tịch Nhậm nghe Hách chủ nhiệm nói thì bất giác nhìn về phía khán đài, cảm thấy đồng chí này đúng là người có năng lực. Không chỉ có dáng vẻ trầm ổn, tuổi còn nhỏ mà tâm tư cũng rất nhanh nhạy. Đã vậy làm việc cũng rất chủ động tích cực, thật là khó có được.

Tiết chủ nhiệm đứng bên cạnh thì nghẹn một hơi ở trong lồng ngực, bà nhịn không nổi vì vậy lên tiếng thúc giục đòi về:”Chủ tịch Nhậm, tôi nghĩ đến lúc chúng ta nên trở về huyện thành rồi.”

Hách chủ nhiệm nói:”Ấy, từ đã, đằng sau còn nhiều tiết mục hay lắm, chủ tịch Nhậm, ngài đợi xem nốt cho hết đi.” Các cô vì chuẩn bị cho lễ quốc khánh này mà tốn không ít tâm tư và công sức, sao có thể giữa chừng thả người về được?

Chủ tịch Nhậm cũng muốn xem tiếp, vì vậy quay sang nói:”Tiết chủ nhiệm, các cô cũng nhìn rồi học tập đi. Đừng xem thường những điều đơn giản, mấy tiết mục này mà trình diễn ở huyện thành cũng có không ít người muốn đến xem đâu.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 163

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.