Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Fan hâm mộ

Phiên bản Dịch · 1098 chữ

Hách chủ nhiệm tự mình đi theo tiễn nhóm người chủ tịch Nhậm đến tận cổng.

Lúc lên xe, chủ tịch Nhậm còn lôi kéo tay của Hách chủ nhiệm, nhìn về phía Tô Mạn vẫn đang bận rộn thu xếp công việc:”Công tác lần này mọi người làm tốt lắm, thật sự rất có năng lực. Tôi sẽ phản hồi lại với các lãnh đạo ở trong huyện”

Hách chủ nhiệm lập tức phấn khích cười tươi:”Đây đều là việc mà chúng tôi nên làm, ngài yên tâm, chúng tôi sẽ ngày càng tiến bộ hơn nữa.”

Chủ tịch Nhậm cười gật đầu, lại chỉ tay về phía Tô Mạn:”Đồng chí này không tồi nha, đợt tập huấn lần này cũng để cho cô ấy đi đi.”

Hách chủ nhiệm vội đồng ý:”Đương nhiên rồi, lần sau mọi việc đều sẽ giao cho cô ấy hết.”

“Ừ, vậy là tốt rồi, đến lúc đó tôi sẽ tìm cơ hội để tâm sự với cô ấy. Nói không chừng lần sau trong huyện cần tổ chức hoạt động gì phải nhờ cô ấy giúp một tay nữa.”

Hách chủ nhiệm gật đầu, cảm thấy chuyện mượn người không thành vấn đề, điều này chứng tỏ thuộc hạ dưới trướng của mình rất có bản lĩnh nên mới được cấp trên để ý tới.

Chỉ là chờ đến khi chủ tịch Nhậm đi rồi, Hách chủ nhiệm đột nhiên thấy có gì đó sai sai, lần này mượn người... có khi nào Tô Mạn bị bà ấy bắt mất luôn không? Biết vậy ban nãy suy nghĩ kĩ rồi mới đồng ý, giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi!

Thư kí Trình biết thời gian qua mọi người đã phải vất vả một phen, vì vậy cho phép bọn họ nghỉ ngơi nửa ngày.

Tô Mạn cũng giao những việc còn lại cho đám người Trình Hiểu Hồng, còn mình thì đi về nhà cùng mọi người.

Đối với chuyện này Trình Hiểu Hồng cũng không có ý kiến hay bất mãn gì. Hiện tại Tô Mạn càng giao nhiều công việc bọn họ càng vui vẻ. Hoạt động lần này diễn ra thành công như vậy, cũng có một phần công lao của các cô không phải sao? Đúng là cái gì cũng có cái giá của nó, nếu không phải Tô Mạn trao cơ hội này cho bọn họ, vậy cả đám chỉ có thể ngồi ngốc rồi.

Trên đường về nhà, đồng chí Lý Xuân Hoa lần đầu tiên được trải qua cảm giác gặp fan hâm mộ, chỉ thấy nhóm xã viên vây xung quanh bà, ríu rít nói không ngừng nghỉ.

“Chị Lý, sao chị diễn tốt quá vậy? Cứ y hệt bà Hoa trong kịch bản ấy.”

“Phải đó, về sau em sẽ gọi chị là chị Hoa nhé, chị diễn hay lắm, em cười muốn đau bụng luôn rồi đây này.”

“Chị Hoa, nếu chị thật sự phải ra tay đánh giặc thì có sợ không?”

“...”

Mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện phiếm với Lý Xuân Hoa, thậm chí còn tự động bỏ người chủ trì là Tô Mạn qua một bên.

Dù sao bọn họ cũng quen mặt Tô Mạn rồi, cái gì cần khen cũng đã khen hết trơn. Bây giờ người dành được tâm điểm chú ý chính là Lý Xuân Hoa. Bởi vì bà ấy diễn vai bà Hoa thật sự quá ấn tượng.

Hiện tại trong lòng nhóm xã viên của đội Đại Kiều Loan, đồng chí Lý Xuân Hoa không còn là kẻ láo nháo suốt ngày gây chuyện nữa, thay vào đó là diễn viên đóng vai bà Hoa. Có cái mác này, đồng chí Lý Xuân Hoa thấy mình như được bao phủ trong một vầng hào quang lấp lánh.

Nhóm xã viên không biết cái gì là hâm mộ hay fan cuồng, cũng sẽ không bám lấy Lý Xuân Hoa để đòi xin chữ kí. Bọn họ chỉ đơn giản muốn trò chuyện dăm ba câu với bà là đã cảm thấy thoả mãn rồi.

Lý Xuân Hoa làm gì có khi nào trải qua vinh dự như vậy?

Trước đó dù bà đã lên sân khấu diễn kịch vài lần, nhưng đều thủ vai mẹ chồng ác độc, lúc xuống đài còn bị người người trừng mắt đòi đánh.

Đâu có giống với bây giờ, vừa diễn vai nữ anh hùng xong là người người vây quanh như hoa tươi, đúng là một đẳng cấp khác riêng.

Đồng chí Lý Xuân Hoa dù đắc ý nhưng vẫn không quên ca ngợi mình:”Trời, chuyện nhỏ thôi, tôi vốn là người thông minh, vai diễn nào tôi cũng cân được tất.”

“Lúc còn trẻ tôi còn cùng chồng tham gia chiến dịch hành quân của nhà nước, lúc đó miễn bàn có bao nhiêu gian khổ, cũng may là đầu óc tôi nhanh nhạy lại thông minh nên mới vượt qua được, có phải không ông?”

Tô Thiết Sơn gật đầu không nói gì.

Nhớ lại hình như lúc đó bà ấy còn sợ tới mức trốn trong ngực ông khóc như điên, khóc đến nỗi kêu cha gọi mẹ luôn. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy chứ còn lâu ông mới lên tiếng vạch trần vợ thân yêu của mình.

Mọi người trước kia cũng không thân cận với Lý Xuân Hoa, chỉ nghe vài ba chuyện náo loạn ở trong đội. Hiện tại nghe Lý Xuân Hoa kể lại hoàn cảnh lúc trẻ, ai nấy đều nghĩ trước đó mình đã suy nghĩ quá phiến diện, cho nên mới trách lầm bà ấy rồi.

Những người còn lại của nhà họ Tô thấy dáng vẻ vinh quang của Lý Xuân Hoa, một đám đều cảm thấy mình cũng được thơm lây. Lúc đi đường cũng thẳng lưng không ít.

Ba anh em nhà họ Tô đang khoác lác cùng những người khác, nửa chừng Tô Đại Trụ bị Lâm Tuyết Cúc gọi lại. Cặp sinh đôi kêu gào than mệt, mồm cứ luôn miệng bảo đi không nổi nữa. Bọn nhỏ mới vừa tròn năm tuổi, đúng thật là không có đủ sức để đi xa, vì vậy Lâm Tuyết Cúc bảo chồng bế hai con về.

Tô Đại Trụ nghe xong liền không nói hai lời, duỗi tay ôm lấy hai đứa con vào lòng. Vừa bế con vừa tiếp tục nói khoác. Nhìn bộ dạng đáng thương của Tô Đại Trụ, hai anh em Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ đều hả hê vui sướng.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 173

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.