Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia đình hoà thuận

Phiên bản Dịch · 1129 chữ

“Này, Tô Nhị Trụ.”

Tô Nhị Trụ đang cười hớn hở, chợt nghe thấy tiếng vợ gọi mình, vì vậy cũng đi qua xem thử, đến nơi liền thấy Tống Ngọc Hoa nhìn hắn, sau đó hất mắt về phía Tô Đại Trụ, ý đồ bảo hắn ôm con gái.

Tô Nhị Trụ:”...Mệt hả, nhưng tôi nói trước là tôi sẽ không bế con đâu, cứ chiều nó riết rồi mai mốt nó sinh hư thì làm sao? Nếu cô không sợ thì có thể đưa con cho tôi bế cũng được, nhưng chỉ lần này thôi đấy!”

Tống Ngọc Hoa đương nhiên không yên tâm giao con gái cho chồng mình. Người này còn chưa ôm con lần nào, nhưng lần này hết cách rồi, bởi vì cô còn phải đeo thêm một cái ba lô to.

Sau khi đem Gạo Kê Viên đưa qua cho Tô Nhị Trụ, đứa nhỏ liền ghé vào bả vai rộng lớn của cha. Ban đầu nó còn không quen sau đó cựa qua cựa lại, nhưng rất nhanh đã thích ứng với mùi của cha, sau đó bé con cười thích thú chơi đùa với ngón tay của Tô Nhị Trụ.

“Thật là cảm động, ký chủ à, người một nhà của cô bây giờ thật hài hoà.” 789 cảm thán đối với Tô Mạn, nó nhìn vẻ hoà thuận của cả nhà mà hâm mộ không thôi. Ở thời đại kia của nó, bởi vì khoa học kĩ thuật phát triển, vật tư phong phú, cho nên yêu cầu của mọi người cũng càng ngày càng cao. Nhưng những người nhà họ Tô chỉ vì một buổi diễn xuất, có thể nở nụ cười thoả mãn đến vậy, làm cho nó hết sức ngạc nhiên.

789 vừa vui vừa nghĩ ngợi suy tư:”Sao nhiệm vụ gần được hoàn thành tới nơi rồi, mà chỉ số vẫn không hề thay đổi một chút nào?”

Kể từ đó tới nay, hệ thống mới chỉ ban phát một nhiệm vụ cho Tô Mạn, đó là cải thiện không khí trong gia đình trở nên hoà thuận. Nếu hoàn thành được nhiệm vụ Tô Mạn sẽ được nhận cơ hội cải thiện sức khoẻ của thân thể này.

Chỉ là 789 phát hiện tiến độ hiện tại chỉ mới có 20%, nhưng rõ ràng nó quan sát thấy cả nhà họ Tô bây giờ rất hài hoà.

Tô Mạn thì lại không cảm thấy có gì lạ:”Bởi vì bọn họ cũng giống tôi thôi, không có để tâm vào việc này.”

789:”...Con người đúng là phức tạp.”

Tô Mạn đáp lại:”Là do thiết kế của mi quá cao siêu.” Nghĩ sao mà mong chờ một cái hệ thống có thể thay đổi được tính cách của con người, chuyện này khó như lên trời vậy!

.....

Văn phòng thư kí bên này, thư kí Trình vừa cơm nước xong xuôi, liền kêu Hách chủ nhiệm tới nói chuyện một hồi.

Công xã Bắc Hà lần đầu tiên tổ chức một hoạt động lớn như vậy, sau khi kết thúc nhóm xã viên hưng phấn thảo luận không ngớt.

Thư kí Trình nhìn thấy cảnh này thì cực kì hài lòng, cảm thấy công xã của mình tổ chức hoạt động không thua kém gì mấy huyện thành. Mấy đơn vị trong thành cũng tổ chức lễ quốc khánh, nhưng người ta chỉ tổ chức vài tiết mục múa hát đơn giản, không có làm lớn như bọn họ, còn dựng hẳn cả cái sân khấu lớn để diễn kịch.

Nhìn tới nhìn lui, ông thấy công xã Bắc Hà của bọn họ là đặc biệt nhất. Thư kí Trình liền thương lượng với Hách chủ nhiệm, bảo hôm nay tổ chức diễn kịch rất khá, sau này có cơ hội có thể tổ chức tiếp.

Hách chủ nhiệm kiêu ngạo nói:”Thư kí Trình, ngài yên tâm đi, trước không nói nhưng bây giờ chúng ta thành lập đội diễn xuất rồi, có thể tuỳ thời huy động diễn viên để biểu diễn. Thậm chí bọn họ có cơ hội diễn nhiều, năng lực nhập vai sẽ ngày càng tăng lên. Về sau chúng ta phải ưu tiên nhiều cơ hội cho bọn họ.”

Thư kí Trình liền gật đầu tán thành, ông ước gì Tô Mạn có thể nghĩ ra nhiều kịch bản hơn, mấy vở trước đó ông xem vẫn chưa đã thèm đâu.

Hai người đang nói chuyện, điện thoại của văn phòng bỗng reo lên.

Thư kí Trình vừa nghe máy, sắc mặt liền vui vẻ hớn hở. Thì ra là công xã Hồng Kỳ gọi tới, nói bọn họ cũng qua đây xem diễn xuất, khen công xã Bắc Hà tổ chức lễ quốc khánh rất đặc sắc.

Công xã Hồng Kỳ không tổ chức được mấy hoạt động này, vì vậy bọn họ muốn mời công xã Bắc Hà qua bên mình biểu diễn, ngay cả dầu diesel cũng sẽ chuẩn bị sẵn, cung cấp đầy đủ cho công xã Bắc Hà.

Thư kí Trình nghe xong thì thầm đắc ý, nhưng ông không có ý định đồng ý qua đó biểu diễn.

Công xã của mình mệt đến chết đi sống lại mới xây dựng được đội ngũ như ngày hôm nay. Sao có thể tiện nghi cho người khác được, đương nhiên không thể!

Thư kí Trình uyển chuyển từ chối:”Trời ơi lão Lưu à, chuyện này nhưng không được, cả ngày nay chúng tôi đều mệt mỏi. Trời chưa sáng đã phải quần quật chuẩn bị, nãy giờ đến cơm còn chưa kịp ăn. Ban nãy tôi còn cho bọn họ nghỉ phép nửa ngày để trở về nghỉ ngơi, nếu không thì lần sau đi. Lần sau anh nói sớm một chút là được rồi...”

Cứ vậy, thư kí Trình thành công từ chối lời đề nghị của công xã Hồng Kỳ.

Thư kí Trình cúp máy xong, vừa định kể lại cho Hách chủ nhiệm nghe, ai ngờ lại nhận thêm một cuộc điện thoại nữa. Lần này là bên công xã Hồng Tinh gọi tới, ý định cũng muốn mượn người sang bên họ biểu diễn. Còn nói dù phải bớt một ngụm cơm, nhóm cán bộ bên đó cũng sẽ vui vẻ mời người qua biểu diễn cho bằng được.

Gì, mời cơm á, công xã Bắc Hà cũng không phải không có cơm ăn!

Thư kí Trình lại một phen nói cho có lệ, sau đó cúp máy cái rụp.

Tiếp đó lại có mấy công xã khác gọi tới, thư kí Trình trực tiếp từ chối hết. Ông cảm thấy mình thật là có thể diện, từ đó tới giờ ông chưa từng được trải qua cảm giác này lần nào.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 190

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.